Có phải gã xem lầm rồi không? Trong tình báo vừa rồi nói Lục Nguyên một chọi một ngăn cản ông lão tóc trắng? Ông lão tóc trắng là luyện thể kỳ, Lục Nguyên có thể chặn lại, trừ phi hắn cũng là luyện thể kỳ, nhưng điều này có khả năng không?
Đến bây giờ Sở Phi đã chấp nhận tin tức Lục Nguyên là luyện thể kỳ. Tuy cái tin này chấn động lòng người nhưng Sở Phi cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nay Sở Phi lập tức ra lệnh cho thuộc hạ điều tra tại sao xuất hiện sai sót, để ông lão tóc trắng vượt ngục thành công, nhất định phải điều tra ra.
Một lần sai sót Sở Phi còn có thể nhịn. Nếu nhiều lần phạm sai thì gã không muốn chịu đựng.
Sở Phi lờ mờ cảm thấy sự kiện vượt ngục lần này có kỳ lạ.
Phong phong cao gần vạn trượng, cho dù là ngày hè oi bức thì đỉnh núi cũng không nóng bao nhiêu.
Ánh nắng giữa trưa chiếu trên người khá là ấm áp.
Trung Chính Bình Hòa Trai bình thường có chút uy nghiêm, nhưng hôm nay mấy bạn tốt tụ họp không cần không khí nghiêm túc như vậy.
Vài ciếc ghế bị chuyển vào trong sân Bình Hòa Trai, ngồi trong sân có Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Diệp Dương Dung, Lý Nguyên Bạch, Phương Nho. Sự việc bắt đầu là thế này, vốn Phương Nho định báo cáo một ít sự việc, vừa lúc Lý Nguyên Bạch có chuyện tìm đến. Việc Phương Nho báo cáo liên quan tới chuyện năm đó.
Nhớ đến năm đó a!
Bất giác bốn vị tri danh kiếm tiên lớn tuổi nhớ đến chuyện năm đó.
- Năm đó a…
Trong sân, ánh nắng chiều ấm áp chiếu rọi, Nguyên Nguyên Thượng Nhân cảm thán. Năm đó đệ cửu đại vẫn là đệ tử chân truyền, khi ấy mọi người quan hệ còn chưa đến nỗi. Lão là đại sư huynh, Nguyên Lăng là nhị sư đệ. Tam sư đệ Lý Nguyên Bạch luôn già dặn ổn trọng. Tứ sư đệ Phương Nho tính cách trầm ổn.
Đoạn thời gian đó khá là vui vẻ.
Năm đó, nhớ đến năm đó, trên khuôn mặt thương nhân của Diệp Dương Dung có ý cười, nụ cười giả dối giảm bớt nhiều.
Nhớ đến năm đó, Lý Nguyên Bạch cũng rơi vào hồi ức.
Phương Nho bình thường khuôn mặt khắc khổ biến mềm mại nhiều.
- Hiện giờ nhớ Giang Nam nhạc, năm đó thiếu xuân sam bạc…
Bên tai Nguyên Nguyên Thượng Nhân dường như vang lên bài thơ, những người khác cũng gần như vậy.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, mấy cửu đại tri danh kiếm tiên đều rơi vào hồi ức, trò chuyện một số việc năm xưa. Mọi người đều biết sau này cơ hội như vậy không còn nhiều nữa. Họ đã nhìn ra Lý Nguyên Bạch chỉ còn sống hơn một năm. Mấy người nói nói, cuối cùng im lặng.
Chuyện sau đó là môn phái nội đấu, cuối cùng Nguyên Lăng thành nhân vật phản diện. Năm đó thập đại đệ tử chân truyền đã chết ba người, chạy trốn một người, nay còn lại sáu người.
Năm đó đệ cửu đại được xưng là đời hoàng kim.
Kết quả đời hoàng kim nội đấu chết không ít, không còn là đời hoàng kim nữa.
Thật khiến người…thổn thức!
Mấy người nói chuyện năm đó, vô cùng cảm thán. Lúc này bỗng một đạo đồng tiến đến.
- Cấp báo!
Cấp báo thì tất nhiên có việc gấp.
Mấy người tạm ngừng hồi ức chuyện năm xưa.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhận lấy cấp báo, nhưng xem xong thì biểu tình của lão khá là đặc sắc.
Lão giật mình một lúc mới nửa cười nửa không chuyển hướng Lý Nguyên Bạch, nói:
- Lý sư đệ à Lý sư đệ, đệ tử của ngươi…
Một câu nói khiến Lý Nguyên Bạch không hiểu ra sao, hỏi:
- Đệ tử của ta làm sao?
Nguyên Nguyên Thượng Nhân không vội đáp:
- Trên cấp báo nói một trọng phạm luyện thể kỳ thiên lao tầng thứ ba vượt ngục, kết quả tại thiên lao tầng thứ nhất đụng phải thập đại đệ tử chân truyền đang ăn cơm trưa.
Lão nói đến đây thì Diệp Dương Dung và Phương Nho đều cuống lên. Trong đó có đệ tử của họ, không thể không sốt ruột.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cầm tách trà, chậm rãi hớp một ngụm, nhẹ gõ chén trà, nói tiếp:
- Tiếp theo phạm nhân muốn bắt thập đại đệ tử chân truyền để bàn điều kiện với chúng ta, kết quả Lục Nguyên phản kích. Lý sư đệ, không ngờ đệ tử của ngươi thắng được phạm nhân luyện thể kỳ nhất tầng, đệ tử của ngươi cũng là luyện thể kỳ…
Diệp Dương Dung kinh kêu:
- Cái gì!?
Từ trước đến nay gã chưa từng nghe tin tức này nên lấy làm lạ. Phương Nho cũng nhướng mày.
Luyện thể kỳ!
Từ luyện khí đến luyện thể không biết khó khăn bao nhiêu. Mọi người đều biết Lục Nguyên đặc biệt có thiên phú, dường như vận may cũng không tệ, nhưng đều cho rằng hắn muốn đến luyện thể kỳ thì ít nhất cần hai, ba năm. Ai ngờ hắn nhanh đột phá như vậy. Lần này ánh mắt mọi người đều nhìn hướng Lý Nguyên Bạch.
Lý Nguyên Bạch cười khổ nói:
- Trước đó không lâu ta thanh tẩy thuộc hạ, việc này chắc các ngươi biết?
Mọi người có biết chuyện, nhưng đây là việc riêng của Lý Nguyên Bạch, tất cả không tiện nhúng tay, không ai đi điều tra.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Lần thanh tẩy đó là bởi vì thuộc hạ của ta, một trong Tứ Tôn Ngũ Khách, Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám ủy thác Lý Phong đi ám sát đệ tử của ta. Kết quả bị đệ tử của ta trong chiến đấu đột phá đến luyện thể. Ta có hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói bỗng dưng đột phá rồi.
Bỗng dưng.
Hay cho câu bỗng dưng.
Bốn vị kiếm tiên có mặt, Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Lý Nguyên Bạch, Phương Nho, Diệp Dương Dung ai cũng là tri danh kiếm tiên, năm đó là đệ tử chân truyền, nhưng họ đột phá luyện thể kỳ đều là trải qua muôn vàn gian nan, đổ mồ hôi sôi nước mắt. Kết quả Lục Nguyên một câu bỗng dưng đột phá, khiến bốn vị kiếm tiên câm nín, muốn khóc.
Đầu năm nay a!
Qua nửa ngày mọi người coi như chấp nhận Lục Nguyên bỗng dưng tới luyện thể kỳ. Tất nhiên, xem như miễn cưỡng nhận tin này nhưng mỗi người vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận. Coi như là Lý Nguyên Bạch sớm đã biết chuyện kỳ thực trong lòng vẫn lấn cấn, đột phá quá nhanh đi.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đầu tiên lên tiếng chỉ vào một điểm:
- Vậy thì sau này ngũ phong đại tái có Lục Nguyên, bên chúng ta chắc sẽ có thành tích tốt.
Mấy người khác đương nhiên gật đầu đồng ý.
Diệp Dương Dung lo xa chút, nói:
- Vậy thì có phải là hơi khi dễ người không? Một đệ tử chân truyền vừa luyện luyện thể, luyện kiếm ý, pháp lực và kiếm thuật tuyệt diệu như vậy, người như thế tham gia ngũ phong đại tái thì khó tránh quá mức…
Diệp Dương Dung cảm thấy như vậy quá vô địch.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười ha hả.
Cuối cùng nguyên nhân có phạm nhân vượt ngục rốt cuộc đã điều tra ra.
Nói đơn giản là phạm nhân đó bản thân chuẩn bị mười năm, đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Tương đối thứ yếu nhất là bởi vì Lý Nguyên Bạch giao tiếp công tác với Sở Phi có một số chỗ không giao cho rõ ràng, gã vừa tiếp nhận không quen nên xuất hiện chút sai sót.
Đương nhiên mấy chuyện này đều chỉ là nguyên nhân phụ, nguyên nhân chủ yếu chỉ có một, đó là…Lăng Nguyên chõ mũi vào.
Không sai, là Lăng Nguyên, thiên tài nhất trong đệ cửu đại, cũng là phản đồ đệ cửu đại.
Theo Sở Phi sư thúc tiết lộ, kiếm tiên đệ cửu đại khác phỏng đoán nguyên nhân Nguyên Lăng nhúng tay vào việc này là muốn nhìn một cái thập đại đệ tử chân truyền có nhân vật gì thú vị không. Kết quả có trận phạm nhân vượt ngục sau đó bị hắn đánh một trận.
Hiện giờ Lục Nguyên đã hiểu, hiện nay hắn kỳ thực chỉ là quân cờ thôi.
Một quân cờ giữa trận sát phạt của một ít kỳ thủ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng không ngừng đấu, hai người là kỳ thủ, những kẻ khác là quân cờ.
Biết mình là quân cờ rồi, Lục Nguyên chẳng chút giận dữ.
Con người sống trên đời đều là tiến bộ từng chút một, tích lũy thực lực từng chút một. Tựa như Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng hiện tại làm kỳ thủ, thực ra lúc họ còn trẻ cũng từng là quân cờ trong tay đệ bát đại. Sống trên đời khi con người còn yếu ớt thì khó tránh phải làm quân cờ.
Cái gì vừa đi ra đã là đánh biến thiên hạ vô địch thủ chỉ là chuyện hoang đường.
Cái gì vĩnh viễn không làm quân cờ, vĩnh viễn đứng trên mọi người chỉ là nói nhảm.
Cái gì vừa hét ra đã nghịch thiên, càng là buồn cười, thiên không dễ dàng nghịch như vậy.
Tất nhiên hắn không phải quân cờ yên phận, từ trước giờ là một quân cờ cực phản nghịch. Ví dụ như việc Đông Đạo phủ cuối cùng không đi theo con đường Tông Lão Hội quy định, một hơi giết hết mấy nhân vật chủ yếu. Lần này Nguyên Lăng muốn xem thực lực của nhiều đệ tử chân truyền nên mới ra tiết mục phạm nhân vượt ngục xông hướng đệ tử chân truyền. Hắn chưa có cơ hội náo loạn một phen, nếu không thì, hắc hắc.
Hoặc là Nguyên Lăng nếu ngươi còn dám đến một lần như vậy, nói không ngừng gia sẽ náo loạn một trận. Tuy chỉ là một quân cờ, nhưng lại là quân cờ cả gan làm loạn quấy cả đại cục.
Đương nhiên hắn phải cố gắng chút, tranh thủ sớm ngày thoát khỏi thân phận quân cờ. Nếu muốn hắn tự chơi cờ thì Lục Nguyên sẽ không đồng ý, hơn phân nửa ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ngược lại hắn muốn làm quân cờ bất tuân, hoặc sớm chút thăng lên đến cấp kỳ thủ.
Lục Nguyên nhún vai.
Được rồi, bắt đầu tu hành thôi. Khoảng thời gian này sư huynh đệ khác tu hành hắn ở bên cạnh xem, tất nhiên tu hành sẽ không tại thiên lao tầng thứ nhất, thiên lao tầng thứ hai, mà là thiên lao tầng thứ ba. Thiên lao tầng thứ ba có phạm nhân luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không đến đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa.
Có lẽ tại thiên lao tầng thứ ba không dễ lăn lộn nhưng đi trải nghiệm một chút, cùng tu tiên giả luyện thể kỳ trao đổi một phen.
Hắn bước chân vào thiên lao tầng thứ ba, mới bước chân vào lập tức nghe tiếng cười quái dị.
- Ủa, đến là đệ tử chân truyền…
- Đệ tử chân truyền gan to thật, không ngờ dám đến thiên lao tầng thứ ba rèn luyện…
- Hắn đang tìm cái chết…
- Vậy để chúng ta ngược đãi chết đi…
Trong tiếng cười nhạo, bộ dạng đám tù phạm kỳ kỳ lạ lạ, nhưng khi tù phạm nhận ra Lục Nguyên là đệ tử của Lý Nguyên Bạch thì lập tức đám tù phạm đổi giọng.
- Hóa ra là đệ tử của Lý Nguyên Bạch à…
- Tốt lắm, không hành hạ hắn đến chết thật có lỗi với chúng ta…
- Ngươi đừng mơ một người ngược sát, chúng ta cũng muốn giải thèm…
Lời nói âm trầm tràn ngập sát khí vang trong thiên lao tầng thứ ba, giống hệt như thiên lao tầng thứ hai, hiển nhiên chúng cực kỳ tức giận và căm hận Lý Nguyên Bạch.
Lục Nguyên khóe môi cong lên, nói:
- Các ngươi đúng là không có lời kịch mới, giống hệt thiên lao tầng thứ hai. Thiên lao tầng thứ hai bị ta đánh phục, nay lập tức giải quyết thiên lao tầng thứ ba…
Đáp lại đám tù phạm là lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Lục Nguyên. Đối với đám tù phạm này tất nhiên Lục Nguyên sẽ không khách sáo. Vậy, lần tu hành thứ hai bắt đầu, mà lúc này cách ngũ phong đại tái ngày càng gần.
Vừa làm vừa chơi rất quan trọng.
Lục Nguyên vẫn cho rằng kết hợp vừa làm vừa chơi chẳng những không giảm thấp hiệu suất tu hành, ngược lại còn tăng cao.
Tất nhiên đây là có điều kiện. Nếu chìm đắm vào tình trạng nào đó, toàn tâm toàn ý làm một việc thì mặc kệ cái gì vừa làm vừa chơi, nhưng trạng thái như vậy rất hiếm thấy.
Lục Nguyên bình thường đều là vừa làm vừa chơi.
Tất nhiên phần làm ít chút, phần chơi nhiều chút.
Nay hắn tu hành tại thiên lao tầng thứ ba, tu một thời gian liền chạy tới thiên lao tầng thứ nhất nghỉ xả hơi, nói chuyện với Diệp Phương, Diệp Viên. Hai người này đã chậm rãi thích ứng sinh hoạt thiên lao tầng thứ nhất, dám uống chút rượu, không căng thẳng như lúc mới đến.
Lúc này bình rượu và một đĩa đậu phộng đặt trên mặt đất. Đang tu hành trong thiên lao, không thể yêu cầu quá nhiều.
Một bình rượu, một đĩa đậu phộng đã là không tệ.
Nhớ năm đó tại thế giới bên dưới Đông Lục huyện tu hành đối phó Nguyệt Ma Môn, khi đó không có cả giọt rượu, ngày ngày ăn ích cốc đan đến miệng không còn cảm giác. Nay có một bình rượu, một đĩa đậu phộng đã là không tệ.
Ba người lập tức chè chén. Uống rồi bắt đầu trò chuyện.
Diệp Phương nói:
- Đã đến thiên lao thì nói chuyện lao ngục đi. Chuyện này là sư phụ của ta nói…
Sư phụ của Diệp Phương, Phương Nho có danh hiệu Quân Tử kiếm ít khi mở miệng, xem ra câu chuyện rất đáng tin cậy. Lục Nguyên rảnh rỗi nên ngóng nghe chơi.
Bên kia Diệp Phương bắt đầu kể:
- Yêu ma dưới đất xưng là có thiên động vạn huyệt hàng tỷ yêu ma…
- Nhưng hai ngàn năm trước có một tên tự xưng là ma trong ma thiên hạ nhâm độc hành, Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc. Tên này tuy chưa thống trị dưới đất thiên động vạn huyệt hàng tỷ yêu ma, nhưng không kém bao nhiêu. Tình hình khi đó yêu ma dưới đất sắp phát động công kích với ngũ đại tiên môn chúng ta. Lúc đó lực lượng của yêu ma dưới đất còn thống nhất, muốn đối phó Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc Nhâm Độc cực kỳ khó khăn. Ngũ đại tiên môn phát hiện tới lúc chỉ mành treo chuông, ngũ đại tiên môn định kết thành liên minh cùng kháng Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc. Nhưng vào lúc này Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc Nhâm Độc bỗng nhiên thất bại. Phó thủ của Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc Nhâm Độc là Thái Âm Ma Quân Đông Phương Yêu lên đài…
- Có vài lời đồn nói Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc Nhâm Độc là bị phó thủ Thái Âm Ma Quân Đông Phương Yêu ám hại, nhưng nghe nói Thái Âm Ma Quân Đông Phương Yêu không giết chết Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc mà cầm tù tại một nơi hẻo lánh. Cụ thể ở đâu thì trừ Thái Âm Ma Quân Đông Phương Yêu ra không ai biết được…
Lục Nguyên nghe hứng thú dạt dào.
Dù là Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc hay Thái Âm Ma Quân đều là thống trị thế giới dưới đất thiên động vạn huyệt hàng tỷ yêu ma.
So sánh thì Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên ba người thảo luận đều chỉ là hạng tôm tép.
Trên cơ bản đây là một đám tôm tép vừa xuất hiện tu tiên giới Đại Tấn, ngẫu nhiên bình luận thủ lĩnh mạnh nhất xa tận chân trời, nhàm chán trong buổi tiệc rượu mà thôi. Uống rượu xong, mặc kệ là Vạn Ma Chi Ma Nhâm Độc Nhâm Độc hay Thái Âm Ma Quân Đông Phương Yêu đều bị lãng quên, trừ tăng một ít kiến thức bản thân ra thì không có bao nhiêu ý nghĩa.
Chỉ là rất nhiều chuyện vốn không cần ý nghĩa.
Nếu mỗi một việc đều cần ý nghĩa thì Lục Nguyên sẽ không thường tay cầm hồ lô rượu.
Tùy tâm sở dục, tự do tự tại, đấy chính là Lục Nguyên.
Diệp Viên bỗng lên tiếng:
- Đúng rồi, nghe nói thiên lao Hoa Sơn chúng ta cũng giam cầm không ít đại yêu cự ma năm đó thua dưới tay các sư thúc, sư tổ, bên trong có nhiều bậc nổi danh. Tất nhiên Hoa Sơn tiên môn chúng ta nổi danh không phải thiên lao mà là Tư Quá Nhai. Tư Quá Nhai Tư Quá Nhai, tại đó kiểm điểm nghe nói rất bi thảm…
Quả nhiên ba người tán gẫu đề tài bắt đầu lạc xa.