So sánh thì Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu vàng nhạt, thảnh thơi đi dạo đúng là nhàn nhã vô cùng.
Có đệ tử chân truyền bất mãn lầm bầm, tại sao Lục Nguyên không cần tu hành, có thể mỗi ngày rảnh rỗi đi lung tung? Kết quả ngẫu nhiên một lần họ thấy Lục Nguyên đến thiên lao tầng thứ hai. Đám tù phạm thiên lao tầng thứ hai bị hù đến không dám nhúc nhích, họ mới phát hiện tại sao Sở sư thúc nói Lục Nguyên không cần tu hành, có thể đi bốn phía.
Hơn nữa rất nhiều đệ tử chân truyền bị chấn động, tam đệ tử Lăng Ngọc Châu tại thiên lao tầng thứ hai xoay sở hết sức gian nan, thường phải rút về thiên lao tầng thứ nhất nghỉ tạm. Đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình ở thiên lao tầng thứ hai cũng chỉ miễn cưỡng.
Mà lục đệ tử Lục Nguyên lại có thể dọa đám tù phạm thiên lao tầng thứ hai thành như vậy. Chẳng phải nói lục đệ tử Lục Nguyên so với đại sư huynh, nhị sư huynh còn…
Tuy đám người này sớm biết Lục Nguyên lĩnh ngộ cấp kiếm ý, tuy gần đây lục đệ tử khá là nổi tiếng, nhưng bởi vì hai vị đại sư huynh, nhị sư huynh có địa vị cực cao trong các đệ tử chân truyền, cho tới nay họ đều không tin Lục Nguyên có thể sánh bằng hai người. Hiện tại thì sự thật rành rành bày ra đó.
Đương nhiên dù là vậy thì vẫn có chút ít đệ tử chân truyền không tin tưởng.
Trước khi chân chính giao đấu, bọn họ không bao giờ tin tưởng.
Dĩ nhiên Lục Nguyên sẽ không thèm để ý những điều đó. Đối với cái gì xếp hạng đệ tử chân truyền, Lục Nguyên không chút hứng thú. Hắn chỉ muốn làm một đệ tử chân truyền bình thường, vốn không nghĩ tới trở thành đệ tử trung tâm, thành chủ nhân tương lai của Bắc phong, thế thì chẳng phải mệt lắm sao?
Đoạn ngày tại thiên lao Lục Nguyên vô cùng dễ chịu.
Thời gian ăn cơm lại tới rồi, bàn cơm là bày tại thiên lao tầng thứ nhất.
Ngũ phong đại tái ngày càng gần, mọi người đấu với đám tù phạm đa số cảm giác được mình yếu kém, đều muốn tranh thủ trước khi ngũ phong đại tái bù đắp khuyết điểm, lấy trạng thái hoàn mỹ nhất hoàn thành ngũ phong đại tái. Cứ thế phải nắm chắc thời gian, cho nên họ ăn cơm tại thiên lao tầng thứ nhất.
Một cái bàn vuông, bên trên mười sáu món ăn, thêm vào đủ lượng cơm, đó chính là cơm trưa của mười đệ tử chân truyền. Thập đại đệ tử chân truyền trừ Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên cực số ít ra, người khác không để ý ăn cái gì, chỉ cần tiêu chuẩn bình thường là đủ rồi. Họ chỉ cần không quá tệ, thậm chí không thèm để ý món ăn là gì.
Lục Nguyên dĩ nhiên sẽ không qua loa như vậy, nhưng món ăn hôm nay tạm được, lại nhấp vài ngụm rượu, vị cũng tốt lắm. Diệp Phương, Diệp Viên hâm mộ nhìn Lục Nguyên uống rượu, nhưng họ không dám uống. Nếu uống hơi say đấu với đám tù phạm, vậy là tìm cái chết rồi, họ không muốn chết đâu. Kết quả là hai người Diệp Phương, Diệp Viên chỉ có thể mắt thèm nhìn Lục Nguyên ở đó nhàn nhã uống rượu, trong lòng vô cùng oán giận.
Lục Nguyên phát hiện điều này càng uống ngon lành, bình thường bị hai tên Diệp Phương, Diệp Viên cướp rượu uống, nay mình có thể mà hai người kia không dám uống, vị rượu ngon hơn nhiều lắm.
*Bùm!* Một tiếng, tảng đá phía trước như bị nổ tung.
Lúc này, một ông lão tóc bạc mặt âm trầm bước nhanh tới, đã đến bên cạnh cái bàn.
- Xem bộ dáng của các ngươi chắc đều là đệ tử chân truyền, tốt lắm. Vốn ta nghĩ đến tuy ta trốn thoát khỏi thiên lao tầng thứ ba nhưng muốn chạy ra thiên lao thì càng khó. Nay có các ngươi những đệ tử chân truyền trong tay, đàm phán một hai với đám cửu đại kiếm tiên thì muốn chạy thoát khỏi Hoa Sơn không phải việc gì khó. Nói không chừng còn có thể lấy được loại linh kiếm nữa…
Ông lão tóc trắng quái dị cười.
Lục Nguyên từ trong lời nói của ông lão tóc trắng nghe ra tin tức, lão già này chắc là từ thiên lao tầng thứ ba trốn ra. Thiên lao tầng thứ ba bắt nhốt nhân vật luyện thể kỳ từ nhất tầng đến tam tầng. Tức là nói, ông lão tóc trắng chắc là luyện thể kỳ. Ưm, không ngờ vô tình đụng phải một lần vượt ngục.
Cuộc sống đúng là vô cùng bất ngờ.
Đúng là sóng trước chưa yên thì lớp sau tới nữa.
Ông lão tóc trắng hư không đánh một chưởng vào Vân Bình cách lão gần nhất. Một chưởng cuồn cuộn như biển, trong chưởng hiện ra pháp lực thủy hệ cường đại. Vân Bình thấy tình huống như vậy lật tay lấy ra Long Thủ kiếm, nhát kiếm chém hướng ông lão tóc trắng.
Ông lão tóc trắng cười nói:
- Kẻ luyện khí kỳ cũng dám phản kháng?
Chỉ thấy lão vươn tay, ngón giữa tay phải xuất hiện một kiếm khí nước, chớp mắt phá kiếm chiêu Long Thủ kiếm của Vân Bình làm thành phòng ngự. Lão bỗng bay lên, nhanh chóng giao đấu cùng Vân Bình, thủy sắc kiếm khí trong tay vô cùng tinh diệu, pháp lực mạnh mẽ. Chỉ vài chiêu bình thường mà đã bắt Vân Bình vào tay.
- Con tin đầu tiên đã vào tay.
Ông lão tóc trắng cười ha hả, khiến các đệ tử chân truyền có mặt chấn kinh. Ông lão tóc trắng đúng là mạnh quá, chưa ra mười chiêu đã bắt được nhị sư huynh, không lẽ thập đại đệ tử chân truyền hôm nay chịu nạn trong tay một tù nhân sao?
Hiện tại, ông lão tóc trắng vượt ngục khỏi thiên lao tầng thứ ba rõ ràng muốn bắt hết đệ tử chân truyền có mặt, làm điều kiện để lão đàm phán với cửu đại kiếm tiên.
Lúc này ông lão tóc trắng không chú ý tới cách lão không xa, một thanh y thiếu niên tay đã ấn trên chuôi kiếm.
Đương nhiên, coi như có chú ý tới thì lão chẳng thèm để trong lòng. Một thập đại đệ tử chân truyền bình thường chưa trưởng thành, lão cần gì sợ chứ?
Thiên lao tầng thứ nhất.
Khi mọi người đều ăn cơm trưa, lúc cảnh giác thả lỏng nhất thì chẳng ngờ trong thiên lao tầng thứ ba có phạm nhân vượt ngục, hơn nữa phạm nhân còn nhân cơ hội xông đến thiên lao tầng thứ nhất, đụng phải đệ tử chân truyền đang ăn cơm. Xui là lão bị nhốt vào thiên lao không lâu, biết vài vị đệ tử chân truyền, lập tức mừng như điên. Lão đang lo làm sao chạy ra khỏi thiên lao, bố phòng ngoài cùng thiên lao mới là nghiêm ngặt nhất, kết quả đang lúc lão buồn rầu thì ông trời rớt cục vàng xuống. Ông lão tóc trắng phạm nhân này cũng khá lợi hại, lật tay chưa đến mười chiêu đã bắt giữ Vân Bình, Long Thủ kiếm bị đánh văng sang bên.
Vân Dật thấy tình hình này lập tức biến sắc mặt, biết ông lão tóc trắng lợi hại, nhưng lúc này không thể thụt lùi trốn tránh. Gặp phải tuyệt cảnh không thể từ bỏ.
- A!!!
Quát to một tiếng, Vân Dật dẫn đầu triển khai Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm công kích ông lão tóc trắng.
Theo tiếng quát của gã, Lăng Ngọc Châu, Phương Đạm, Tư Mã Bác, ba người khoảng cách gần nhất cùng tấn công. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Ngọc Phi trường kiếm của Lăng Ngọc Châu ở trên không trung vạch một đường xinh đẹp. Trải qua thời gian rèn luyện này, kiếm pháp của Lăng Ngọc Châu đã bớt nhiều hoa mỹ thiên hướng thực dụng. Tay nàng chuyển động Ngọc Phi kiếm, cũng là Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm tấn công hướng ông lão tóc trắng, thế công như điện.
Phương Đạm giơ tay cũng đánh Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm. Phương Đạm hơi khác với đệ tử chân truyền khác, gã không thể học được Quân Tử kiếm pháp của sư phụ, tính tình thầy trò cách biệt quá xa, cho nên gã am hiểu nhất là Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, cũng đánh ra Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm.
Tư Mã Bác thì kiếm thế như lửa. Vào giây phút mấu chốt này gã dùng không phải Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm mà là Đại Nhật kiếm pháp do Tư Mã Trường Bạch tự sáng tạo ra. Đại Nhật kiếm pháp đúng là có chỗ đặc biệt, một khi dùng thì bốn phía sáng lên rất nhiều, như là ngày hè. Tư Mã Bác pháp lực không bao nhiêu đã đem đến hiệu quả như vậy, nếu do Tư Mã Trường Bạch sử dụng thì e rằng sẽ cực kỳ nóng bức.
Vốn Lục Nguyên định lập tức ra tay lúc này ngẩn ra.
Nếu ngày sau hắn đối đầu với Tư Mã Trường Bạch thì làm cách nào đối phó bộ Đại Nhật kiếm pháp này?
Trong lúc Lục Nguyên ngây ra thì bốn người Vân Dật ra tay. Ba người dùng Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm bỗng chốc gió thổi ù ù. Cùng lúc đó, ông lão tóc trắng ra tay cực kỳ sắc bén. Chỉ thấy thân hình ông lão tóc trắng chuyển động như tia chớp, kiếm khí thủy khí trong tay tung hoành không gì cản nổi. kiếm khí lấy pháp lực mạnh mẽ phá đi Vân Dật, Lăng Ngọc Châu, Phương Đạm, Tư Mã Bác bốn người liên hợp.
Lấy nước phá gió! Ra tay thật siêu!
Tu tiên giả luyện thể kỳ quả nhiên pháp lực mạnh mẽ đáng sợ. Kiếm khí thủy khí của ông lão tóc trắng quét qua, bốn người Vân Dật, Lăng Ngọc Châu, Phương Đạm, Tư Mã Bác đều bị chấn văng ra. Chỉ có mình Vân Dật thực lực cao minh lùi ba bước, mấy người khác thì bị đánh bay khá xa.
Bốn người hợp sức chỉ sợ vẫn rất khó thắng được ông lão tóc trắng. Ông lão tóc trắng phá phòng ngự của bốn người xong như tia chớp chộp hướng Lăng Ngọc Châu, không phải lão nhất định phải bắt nàng mà đột nhiên nảy ý muốn bắt nàng trước thôi. Mắt thấy Lăng Ngọc Châu sắp rơi vào tay lão, lúc này một trường kiếm sáng như nước xuất hiện trước mặt nàng.
*Keng!*
Trường kiếm sáng như nước va chạm với kiếm khí thủy khí. Ông lão tóc trắng vốn tưởng lấy thực lực của mình muốn chấn văng đối phương là việc cực kỳ đơn giản. Mới rồi lão đã nhìn ra, xuất kiếm chính là thanh y thiếu niên, xem ra cũng là thập đại đệ tử chân truyền. Một đệ tử chân truyền chưa trưởng thành mà dám chặn trước mặt lão thật là buồn cười. Khi ông lão tóc trắng đánh ra kiếm khí thủy khí thì cảm thấy mình thắng chắc rồi.
Kết quả lần này lão phát hiện pháp lực của đối phương không yếu hơn lão bao nhiêu. Lão chỉ lung lay một cái, thanh y thiếu niên cũng chỉ hơi lảo đảo mà thôi.
Đệ tử chân truyền khác tuy rằng bây giờ còn chưa trưởng thành nhưng đều được tập trung bồi dưỡng, ánh mắt mỗi người không kém bao nhiêu, tất nhiên nhìn ra một kích mới rồi.
Ông lão tóc trắng luyện thể kỳ cùng Lục Nguyên va chạm, không ngờ hai người thân thể cùng lung lay. Ông lão tóc trắng pháp lực đã tới đại cảnh giới luyện thể kỳ, trừ phi pháp lực của Lục Nguyên cũng đến cảnh giới đó, nếu không như vậy thì hắn làm sao chặn được một kích của ông lão tóc trắng? Nhưng hiện nay Lục Nguyên mới chỉ mười chín tuổi, nói hắn tới luyện thể kỳ cũng quá khó tin.
Rất nhiều đệ tử có mặt tại chỗ cực kỳ kinh ngạc.
Họ không dám tin vào mắt mình, nhưng Lục Nguyên lập tức biểu hiện ra thực lực. Ông lão tóc trắng và hắn lại mấy lần giao đấu, hắn không một lần yếu thế, khiến họ không thể không tin, pháp lực của Lục Nguyên đúng là đã tới luyện thể kỳ.
Vân Dật, Vân Bình cảm giác cổ họng vừa đắng vừa chát. Thì ra lục sư đệ bất giác đã tới luyện thể kỳ.
Hiện nay chiến cuộc chỉ vừa bắt đầu. Cho đến nay, Lục Nguyên và ông lão tóc trắng mới giao đấu vài chiêu mà thôi. Ông lão tóc trắng thầm thấy kỳ lạ, cho dù ngươi có là đệ tử chân truyền, tuổi trẻ vậy đã tới luyện thể kỳ cũng quá yêu nghiệt đi. Ông lão tóc trắng là hạng người kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tuy pháp lực của đối phương mạnh mẽ không kém gì lão, nhưng dù sao đối thủ còn quá trẻ tuổi, trẻ như vậy chỉ sợ tối đa là hai mươi tuổi, lại có thực lực tuyệt vời như vậy, chỉ sợ hắn dốc hết tâm trí vào luyện pháp lực, chắc là kiếm pháp không cao cường bao nhiêu.
Ông lão tóc trắng đoán kiếm pháp của Lục Nguyên chắc không cao cường lắm, lòng lão thầm nghĩ mình có kinh nghiệm dày dặn, kiếm pháp không tệ lắm, coi như pháp lực ngang hàng, nếu lão muốn thắng đối thủ chắc không phải việc gì quá khó. Ông lão tóc trắng lập tức đặt quyết định so chiêu cùng Lục Nguyên.
Tuy nhiên, lần so chiêu này là bắt đầu ác mộng.
- Vân Lai Phong.
- Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu.
- Vân Tỏa Thâm Sơn Phong Bất Quát.
- Vân Ý Miên Miên.
- Phong Bất Khả Truy.
Lục Nguyên thi triển ra từng chiêu, không vội khiến đối thủ nhận thua nhưng bất giác kéo đối phương vào kiếm quyển của mình. Làm giống lần trước chiến thắng áp đảo Lý Phong cũng có thể, nhưng không cách nào cảm nhận kiếm pháp của đối thủ, mà muốn trở thành kiếm đạo tông sư thì cần biết nhiều kiếm thuật chút.
Lại nói lấy tính tình của hắn không vội vàng, không nóng nảy kéo đối thủ vào kiếm quyển thì được rồi.
Lục Nguyên thi triển ra kiếm chiêu bình tĩnh nhàn nhã, nhưng ông lão tóc trắng thì bình tĩnh không nổi. Lúc mới bắt đầu lão muốn lợi dụng kinh nghiệm già dặn của mình đập bẹp đối phương, kết quả giao đấu hơn mười chiêu thì phát hiện kiếm thuật đối thủ không tầm thường, muốn thoát khỏi vòng chiến bắt đệ tử chân truyền khác. Ai ngờ lão phát hiện không cách nào thoát ra kiếm quyển này. Chết tiệt, ông lão tóc trắng luyện thể kỳ kinh nghiệm phong phú, từng cùng cửu đại tri danh kiếm tiên cấp kiếm ý đọ sức qua, nhận biết đây là kiếm ý. Lão thầm chửi rủa, đây rốt cuộc là quái thai gì thế này.
Tuổi còn trẻ, pháp lực hùng hồn, kiếm pháp cũng đến cấp kiếm ý, quá quái dị đi, quá yêu nghiệt đi.
Bây giờ ông lão tóc trắng rất muốn ói búng máu, vốn cho rằng đệ tử chân truyền đời này chưa lớn lên, tạm thời còn dễ khi dễ, bắt tới tay có thể cùng cửu đại tri danh kiếm tiên cò kè mặc cả, chạy ra thiên lao đáng sợ này. Mọi chuyện y như lão dự đoán, nhưng chết tiệt là trong đệ thập đại đệ tử chân truyền lại ẩn núp một yêu nghiệt, lão đã đụng trúng vách tường.
Nói thật ra thiên lao Bắc phong phòng ngự nghiêm ngặt như vậy, lần này lão vượt ngục là chuẩn bị mười năm, khó khăn lắm bắt được cơ hội thêm vào cao nhân trợ giúp mới thành công vượt ngục một lần. Ngươi nói vượt ngục một lần dễ dàng lắm sao? Kết quả lúc này đạp trúng đinh.
Ông lão tóc trắng rất muốn đập đầu chết cho rồi.
Thiên lao Bắc phong không khả năng không canh phòng chặt chẽ.
Ông lão tóc trắng vượt ngục chỉ giây lát lập tức có tin tức truyền đến trên bàn Phi thiên Kiếm Tiên Sở Phi. Sắc mặt Sở Phi biến đổi. Nếu như không có đệ tử chân truyền ở trong ngục thì gã không tin ông lão tóc trắng có thể thoát ra phòng ngự thiên lao. Nhưng gã lập tức nghĩ đến đệ tử chân truyền tại thiên lao tầng thứ nhất, nếu bị ông lão tóc trắng giam cầm đệ tử chân truyền uy hiếp thì chỉ sợ Bắc phong phải tạm thời nhượng bộ một lần, đưa tiễn ông lão tóc trắng ra tù. Nếu là vậy thì Bắc phong sẽ không còn mặt mũi nào.
Sở Phi vừa định nhân kiếm hợp nhất bay ra, kết quả nhận được tin báo ông lão tóc trắng đã tiếp xúc với các đệ tử chân truyền. Đáng chết! Muộn rồi! Sở Phi cũng biết đám tù phạm luyện thể kỳ đều không yếu, lần này xem ra thật phải ngậm bồ hòn một lần. Kết quả gã mới nghĩ vậy thì lại truyền tin mới. Lúc nhận được tình báo, biểu tình của Sở Phi là lạ.