Phúc Khang An bị Vận Nhu phát hiện nhưng tuyệt không xấu hổ, tự nhiên cười một tiếng: “Ta còn đang muốn tìm Vận Nhu cô nương đây.”

Vận Nhu mỉm cười hỏi: “Không biết ta có thể giúp Tam gia chuyện gì?”

“Ta muốn hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi cuối cùng thích thứ gì? Những năm gần đây, mỗi lần ta đến bái phỏng đều đem theo châu ngọc mỹ đoạn tốt nhất trong cung, mỗi lần xuất chinh trở về cũng sẽ mang theo đặc sản quý báu, ngay cả đồng hồ quý giá của Tây Dương cũng mang đến không ít, nhưng tiểu thư nhà ngươi không phá thì cũng là xé, không hề vui vẻ được một lần. Không thể làm thê tử tương lai của mình vui vẻ, nam nhân như ta chẳng phải rất vô dụng sao?” Phúc Khang An cười thong dong, ngữ khí hòa hoãn, một chút cũng không mang theo dáng vẻ của một người theo dõi bị bắt tại trận.

Vận Nhu vẫn mỉm cười: “Hóa ra là chuyện này. Tiểu thư nhà ta xưa nay không phải là người khom lưng cầu phú quý, lễ vật Tam gia mang đến tuy quý giá nhưng đương nhiên không thể làm nàng vui. Nếu muốn tặng nàng thứ nàng thích, chỉ cần mua một thứ đồ chơi tinh xảo đáng yêu, có ý nghĩa lại không tầm thường bán ở chợ là được. Ví dụ như một chiếc giỏ tre nhỏ, hoặc là hộp trúc, túi thơm, đảm bảo tiểu thư sẽ vô cùng yêu thích.”

Vương Cát Bảo không cho là đúng, nói: “Những thứ này làm gì có cái gì trân quý? Dùng một viên minh châu là có thể đối lấy cả xe.”

Vận Nhu liếc hắn một cái: “Tể Tưởng phủ giàu có, vạn lượng hoàng kim, ngàn hộp minh châu đều có thể lấy ra được, chỉ là, đó không phải những gì tiểu thư nhà ta muốn. Những vật nhỏ bé đó tuy rằng bán ở khắp mọi nơi, nhưng phải chọn lựa tinh tế mới có thể tìm ra được thứ tinh xảo chân chính, tâm sức dùng để làm chuyện này, đưa đến cả núi vàng núi bạc cũng không thể bù đắp. Ngươi cho rằng, thiếu phu nhân tương lai của ngươi sẽ là một người dung tục sao?”

Vương Cát Bảo không đoán được việc mình sẽ bị nữ tử ôn nhu tiêm nhược này trách móc một phen, lại còn cay độc như thế, nhất thời không nói nên lời.

Phúc Khang An nhìn Vương Cát Bảo không xuống đài được, cười cười chuyển đề tài: “Ta chưa bao giờ mua đồ ở những quán xá nhỏ, không biết có thể mua được đồ hợp tâm ý tiểu thư hay không.”

Vận Nhu nói: “Chuyện này cũng không khó. Gần đây tiểu thư vô cùng yêu thích một thứ, nếu Tam gia có thể mua được, cam đoan rằng tiểu thư sẽ cảm tạ vạn phần.”

“Đó là thứ gì?”

“Là một cuốn sách, tên là Hồng Lâu Mộng.”

“Hồng Lâu Mộng?”

“Đúng vậy. Triều đình không cho phép phát hành cuốn sách này, dân gian chỉ có thể viết tay lưu truyền, cho nên không đầy đủ, trên phố cũng chỉ tìm được tám mươi hồi đầu, bốn mươi hồi sau không thể mua được. Tiểu thư yêu thích cuốn sách này, lúc nào cũng không thể quên, nếu Tam gia có thể tìm được bốn mươi hồi sau, tiểu thư nhất định sẽ cảm động và nhớ nhung vô cùng, không bao giờ nổi giận với Tam gia nữa.”

“Hồng Lâu Mộng? Đó là sách gì? Có phải vì phỉ báng tình hình chính trị đương thời nên mới bị cấm đoán? Viết về anh hùng mỹ nữ, tài tử giai nhân gì đó đúng không, vậy mà tiểu thư nhà ngươi lại để ý?”

Vận Nhu uyển chuyển cười: “Tam gia hiểu lầm rồi, Hồng Lâu Mộng không hề viết về anh hùng tài ba, lại càng không có tài tử giai nhân nào cả. Nó chỉ viết về vài nữ tử khác người, hoặc tình hoặc si. Văn tự như vậy, Tam gia là một anh hùng, đương nhiên khinh thường để ý, không biết cũng không ngạc nhiên. Về phần tại sao triều đình muốn phong cấm, ta lại không biết rõ.”

“Hồng Lâu Mộng?” Phúc Khang An nhíu mày suy ngẫm, “ Hình như ta đã từng nghe qua.”

Vương Cát Bảo đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ta nhớ ra rồi, vài ngày trước, ta thấy có hai người đánh nhau trong tiệm cơm, nghe người bên ngoài nói, hình như họ tranh cãi vì hai nha đầu trong Hồng Lâu Mộng, rốt cuộc ai mới là người tỏ tình trước.”

“À, đó hẳn là Tập Nhân và Tình Văn.” Ánh mắt Vận Nhu bỗng sáng lên.

Phúc Khang An gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt kỳ dị của Vận Nhu, trong lòng hắn bỗng nhiên có dị nghị, Hồng Lâu Mộng này rốt cục là người nào muốn? Tại sao hắn lại thấy, nữ tử này muốn lợi dụng hắn để tìm cuốn sách thất lạc đó, hoàn thành tâm nguyện của chính nàng?

Vận Nhu thấy Phúc Khang An suy nghĩ sâu xa, nụ cười càng trở nên ôn nhu, tiếp tục thi lễ: “Tam gia đã hỏi ta xong, nên đến lượt ta hỏi Tam gia rồi?”

“Ồ, cô nương cũng có vấn đề gì cần giúp đỡ sao?”

Vận Nhu ôn tồn mở miệng: “Xin hỏi Tam gia, Tam gia định làm gì với tiểu thư nhà ta?”

“Ta không hiểu câu hỏi của cô nương.”

“Được, nếu Tam gia không hiểu, ta sẽ giải thích thật kĩ.” Vận Nhu vẫn cười như cũ, nhưng ánh mắt bỗng nhiên trở nên lợi hại hơn, “ Chuyện Tam gia và tiểu thư nhà ta đính hôn, vốn đã là một đại sự. Phó gia là Tương Hoàng Kỳ chủ, có quan hệ thông gia với Thiên Tử, làm Tể Tướng đương triều, chỉ vì phu nhân nhất thời yêu thích mà đã ngay lập tức tạo ra một hôn lễ, mà khi đó, Tam gia mười phần không muốn, sau đó lại vui vẻ tiếp nhận, tự mình đăng môn bái phỏng, càng thêm cung kính với lão gia và phu nhân, thường xuyên mang lễ vật đến tặng tiểu thư. Nếu nói chuyện này không có nửa điểm cổ quái, chỉ sợ không ai tin tưởng.”

“Cô nương nói như vậy, ta lại càng thêm không hiểu.” Ánh mắt của Phúc Khang An bỗng nhiên trở nên sâu không lường được, tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng cho dù tươi cười nhưng cũng âm trầm lãnh đạm.

Vương Cát Bảo bước lên từng bước, lạnh lùng nói: “Vận Nhu cô nương, mong ngươi nhớ kỹ thân phận của mình.”

“Đương nhiên ta phải nhớ rõ thân phận của ta.” Thanh âm của Vận Nhu bỗng nhiên lạnh như băng, ánh mắt ôn nhu cũng biến thành sắc bén, không chút nào e ngại nhìn về phía Vương Cát Bảo, nói một cách rành mạch, “ Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng tiểu thư, thân thiết như tỷ muội, tiểu thư yêu quý ta, ngay cả đọc sách tập viết chữ cũng cho phép ta học cùng, nhờ đó mới có ta của ngày hôm nay. Đây là thân phận của ta, làm sao ta có thể quên được.” Trách móc xong, nàng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Vương Cát Bảo, quay người nói với Phúc Khang An, “ Phúc Tam gia, ta không biết vì sao khi đó các người lại muốn định một môn thân như vậy, nhưng qua nhiều năm, có lẽ, giá trị lợi dụng của cuộc hôn nhân này cũng đã không còn nữa rồi. Tuy rằng Thôi gia được hưởng hào quang của Phó phủ, nhưng từ xưa đến nay vẫn luôn khác Phó gia một trời một vực. Phó gia thật sự sẽ cưới tiểu thư vào cửa sao? Phó gia thật sự sẽ tuân theo hôn ước lúc trước sao?”

Phúc Khang An tĩnh lặng nhìn nữ tử mọi khi luôn ôn nhu mà nay lại sắc bén bức người, ánh mắt đen huyền thâm trầm như biển cả, thật lâu sau mới từ từ hỏi: “Ngươi nghĩ Phúc Khang An ta là loại người nào?”

Vận Nhu nghe vậy, uyển chuyển nở một nụ cười: “Có câu nói này của Tam gia là đủ rồi, Vận Nhu tin tưởng cách làm người của Tam gia. Xin cáo lui.” Nàng lại nhẹ nhàng thi lễ, dứt khoát quay người rời đi.

Vương Cát Bảo vẫn không nguôi giận: “Nha đầu này gan thật lớn, ngay cả Tam gia cũng dám chất vấn.”

Phúc Khang An mỉm cười: “Đây là điểm bất phàm của Thôi Vịnh Hà, có thể khiến một nữ tử không màng địa vị, vì nàng mà dám đầy khí phách chất vấn ta. Điểm này ngay cả đến trọng thần triều đình cũng không phải tất cả đều có thể làm được, Thôi Vịnh Hà, tuyệt đối không như ngươi nghĩ, tuyệt đối không phải một tiểu nha đầu chỉ biết trèo cây, tính tình trẻ con dễ nóng giận.”

Trong lòng Vương Cát Bảo không đồng ý nhưng cũng không thể tranh cãi với Phúc Khang An, đành khẩu phục tâm không phục gật đầu.

Phúc Khang An đương nhiên biết hắn nghĩ gì nhưng cũng lười giải thích, ánh mắt nhìn về phía Hà Tâm Lâu, đột nhiên nhớ tới chuyện của vài năm trước, vào một ngày nào đó, ngạch nương mạnh mẽ thay hắn đính hôn, hắn không thể khuyên được, hết cách nên đành hồi phủ bẩm báo với phụ thân, khi đó...

“Phụ thân, việc này người nên quan tâm, ngạch nương cứ thế cứng rắn định cho con một nương tử.”

“Nói bậy bạ gì đó, hôm kia ta vừa nói với nàng, Thành Gia Thân Vương Hoằng Sướng có ý muốn gả công chúa thứ mười lăm của Hoàng Thượng, Cùng Anh công chúa cho con. Ngạch nương con không thể định cho con một nương tử khác được.” Thanh âm của Phó Hằng vì cực độ khiếp sợ mà vang lên có chút quái dị.

“Cái gì? Cùng Anh công chúa? Không, không được, phụ thân, con không thể cưới công chúa, con cũng không muốn kết hôn với công chúa.” Phúc Khang An ngẩn ra, sau đó lập tức kêu lên.

“Vì sao? Đại ca con, Phúc Linh An là phu quân của Đa La công chúa, nhị ca Phúc Long An cũng là người cùng nhà, vì sao con lại không muốn cưới công chúa? Đây chính là đại vinh quang.”

“Cái gì mà đại vinh quang, chỉ có những nam nhân thích xem kịch mới muốn làm trạng nguyên, cưới công chúa, từ xưa đến nay, phò mã có vô số, đã có bao nhiêu người được lưu tên? Trở thành hoàng thân quốc thích, bất quá cũng chỉ là làm một vị đại thần mà thôi. Cho dù thật sự có tài, cũng sẽ vì bị treo trên cái danh phận phò mã mà làm bất cứ điều gì cũng đều bị nói là dựa vào hào quang của công chúa. Huống chi, lấy nữ nhi hoàng gia về nhà như rước Bồ Tát vào cửa, trên giường là vợ chồng, xuống giường là quân thần, nào có thứ tình cảm gì đó. Con thấy, đại ca, nhị ca mỗi ngày đều cung kính hiền lành trước mặt các công chúa, nửa chữ cũng không dám nói, can đảm lớn tiếng một chút cũng không có. Nam nhi đại trượng phu, rơi vào tình cảnh đó chi bằng chết đi cho rồi. Trong tương lai, con muốn dùng chính năng lực của mình để kiến công lập nghiệp, lưu danh đời sau, tuyệt không thích nương nhờ hoàng tộc. Phụ thân, nếu nói đến hôn lễ với hoàng gia, đại ca nhị ca đã là đủ rồi, cần gì phải thêm cả con vào nữa?”

“Nhưng...”

“Phụ thân, người đã chủ trì bao nhiêu trận chiến, lập công danh hiển hách, vì quốc gia mà bệnh tật quấn thân, nhưng không phải bên ngoài luôn có người nói người là ngoại thích, dựa vào hào quang của hoàng hậu, dựa vào tư sủng bất công của Hoàng Thương nên mới có ngày hôm nay sao? Người đời sau, đương nhiên sẽ có người nhắc đến phụ thân, nói phụ thân lưu dong chính trực, kỉ quân tài hoa, nhưng tất sẽ có người nói một chữ ngoại thích, đem cả đời vất vả của phụ thân ra mạt sát. Con không hề muốn trong tương lai, khi người ta nhắc đến con đều sẽ chỉ nói, hóa ra hắn là phò mã của thập lục công chúa, chẳng trách trận đánh nào cũng thắng, thăng quan tiến chức rất nhanh. Phụ thân...”

Phó Hằng thấy Phúc Khang An càng nói càng kích động, trong lòng chua xót, thở dài một tiếng: “Con nhìn thấu mọi chuyện, không bị tôn vinh hoàng gia mê hoặc, thật đúng là hơn xa hai ca ca của con. Chỉ khó cho một thân chí khí hào hùng của con, hết lòng muốn dựa vào chính mình để thành lập công lao sự nghiệp, con nói với phụ thân thì được, nhưng khi ta nói với người ngoài, lấy gì để cự tuyệt ý tốt của Hoằng Sương đây?”

“Không cần cự tuyệt, phụ thân chỉ cần thông cáo với bên ngoài rằng con đã đính hôn, mở đại yến hồi mời khách, việc này tự nhiên sẽ không thành.”

“Đính hôn?”

“Đúng, đính hôn với nữ nhi của học sĩ Thôi Danh Đình, ngạch nương rất thích nàng.”

“Hoang đường, Thôi Danh Đình chỉ là một tiểu học sĩ, còn là người Hán, hai nhà đột nhiên đính hôn, chỉ sợ ngay cả Hoàng Thượng cũng thắc mắc.”

“Hoàng Thượng vài ngày trước chẳng phải có ý hòa giải tranh chấp Mãn – Hán giữa các đại thần hay sao? Phụ thân để con đính hôn với một nữ tử người Hán, đường đường là Tể Tướng tôn sư, luôn bày tỏ thiện ý như vậy, từ đó có thể quán triệt ý chí của Hoàng Thượng. Khi đó, Hoàng Thượng sẽ chỉ tin tưởng và khen ngợi phụ thân, tuyệt đối không hỏi nhiều.”

Phó Hằng ngạc nhiên nhìn Phúc Khang An, thật lâu sau mới cười ra tiếng: “Tiểu quỷ nhà ngươi, trong lòng lại có suy tính tinh vi như vậy. Nhưng mà...” Sắc mặt ông bỗng trở nên nghiêm trọng, “ Đối với con mà nói, đây đơn giản chỉ là một sách lược trốn tránh hôn lễ hoàng cung mà thôi, nhưng đối với một nữ nhi, đây là đại sự cả đời, thanh danh nhất thế. Phó gia ta tuy là nhất phẩm đương triều nhưng không thể ý thế hiếp người, làm hại gia đình trong sạch của nữ nhi đó.”

Phúc Khang An bình tĩnh cười cười: “Phụ thân, con biết mình phải làm gì, nhất định sẽ là một nam nhân có trách nhiệm. Vô luận thế nào, con cũng sẽ không phụ nàng.”

“Vô luận thế nào, con cũng sẽ không phụ nàng.”

Lời hứa năm đó, dường như vẫn luôn văng vẳng bên tai Phúc Khang An. Tuy khi đó, Thôi Vịnh Hà chỉ là một tiểu hài tử, tuy khi đó, Phúc Khang An chỉ vì không muốn làm phò mã hoàng gia nên mới biết thời biết thế, đáp ứng cuộc hôn nhân này.

Nhưng, đính hôn chính là đính hôn, lời hứa đã ưng thuận, cả đời cũng không thể thay đổi.

Đường đường là một đấng nam nhi, há có thể thất tín với một nữ tử.

Ngay cả khi lúc trước chỉ là lợi dụng, nhưng ta đã chọn nàng làm thê tử của ta, cưới nàng vào cửa, vì thế nhất định sẽ thương yêu nàng, bao dung với nàng, cho dù lời hứa đó, nàng chưa từng nghe đến.

Phúc Khang An dùng sức lắc đầu, xua đi những tâm tư rối loạn, không để ý đến ánh mắt mang theo nghi vấn của Vương Cát Bảo: “Chúng ta về thôi.”

Vương Cát Bảo gật đầu, theo sau Phúc Khang An đi ra khỏi hoa viên, mới đi chưa được mấy bước, cổng hoa viên đã mở tung, một đoàn người bước vào, đi đầu là một đôi vợ chồng mặc trên mình trang phục hết sức long trọng. Vừa nhìn thấy Phúc Khang An, đôi vợ chồng vui vẻ tươi cười, nhanh chóng bước đến.

Phúc Khang An mỉm cười thản nhiên: “Thỉnh an lão sư và sư mẫu.”

Thôi phu nhân mặt mày hớn hở: “Đều là người một nhà cả, khách khí như vậy làm gì?”

Thôi Danh Đình không hề có dáng vẻ rụt rè của bậc danh sĩ, tiến đến kéo tay Phúc Khang An: “Ta vừa nghe tin ngươi đại thắng hồi kinh liền cùng sư mẫu của ngươi đi đến Tể Tướng phủ chúc mừng, ai ngờ vừa đến đó, lại biết ngươi đã một bước tới quý phủ của ta trước. Vốn định nhanh chóng quay về đón tiếp ngươi nhưng Phó phu nhân khách khí, kiên quyết phải chiêu đãi vợ chồng chúng ta nên mới về trễ, làm ngươi phải đợi.”

“Lão sư sao lại nói vậy, hai nhà chúng ta đâu còn xa lạ đến mức đó.”

“Nói đúng nói đúng, đứa nhỏ này thật trọng tình nghĩa, những năm gần đây, phàm là đến ngày lễ tết, sinh nhật hay xuất chinh, hồi kinh đều mang theo lễ vật, người tốt như vậy thật khó tìm.” Ngữ khí của Thôi phu nhân vô cùng thân thiện, “ Mau đến đây, đến tiền viện cùng nhau giúp ngươi tẩy trần khánh công.”

“Sư mẫu, ta...”

“Trăm ngàn lần đừng từ chối, không cần khách khí.” Thôi Danh Đình ngắt lời Phúc Khang An, lôi kéo hắn, nhanh như bay chạy đi.

Thôi phu nhân lên tiếng thúc giục: “Mau, đến Hà Tâm Lâu, gọi tiểu thư đến gặp khách.”

Phúc Khang An giật mình, làm sao Thôi Vịnh Hà có thể cho hắn sắc mặt hòa hoãn được, sợ rằng sẽ cầm cốc ném hắn cũng nên, nhanh chóng ngăn cản: “Không cần khách khí, vừa rồi ta đã gặp qua tiểu thư.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt, Vịnh Hà không hiểu chuyện, ngươi tha thứ được mới là lạ.” Thôi Danh Đình cười vui vẻ.

Phúc Khang An hiểu bữa tiệc này chạy không được, liền cũng cười cười đi theo Thôi Danh Đình đến tiền viện, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu vẫy tay với Vương Cát Bảo. Đợi hắn tiến lên rồi, Phúc Khang An mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đi hỏi Kỉ học sĩ một chút xem ‘Hồng Lâu Mộng’ là sách gì. Hắn quản lí tứ khố toàn thư, chỉ cần hắn hỗ trợ, hẳn là có thể tìm được bốn mươi hồi sau của cuốn sách đó.”

Vương Cát Bảo dạ một tiếng, xoay người rời đi.

Vận Nhu nhẹ nhàng ôn nhu bước vào Hà Tâm Lâu, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng mắng nhỏ của Thôi Vịnh Hà: “Ngươi và tên hỗn đản kia nói với nhau cái gì?”

Vận Nhu cười khanh khách, đưa tay kéo tấm rèm đi vào lâu các, nhìn ra phía lan can bên ngoài rồi nói: “Vừa rồi người bỏ trốn cũng nhanh, ta không thấy người để ý, tại sao lại biết ta nói chuyện cùng Phúc Tam gia?”

Thôi Vịnh Hà tức giận hừ một tiếng, tròn mắt nhìn nàng.

Vận Nhu nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau mới như hiểu ra tất cả: “Hóa ra người trốn sau rèm, lén lút nghe chuyện.”

Thôi Vịnh Hà nhảy dựng lên che miệng nàng: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?”

Vận Nhu vừa trốn vừa cười: “Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, người không biết mỗi lần Phúc Tam gia hồi kinh, đầy đường đều là các cô nương quan vọng sao? Có các tiểu thư khuê các, không tiện xuất đầu lộ diện nên toàn trốn trên lầu cao ngắm nhìn, nhịn không được còn vứt khăn tay, túi hương, vương bội xuống dưới. Thấy Phúc Tam gia như vậy ta mới hiểu, cổ nhân nói ‘Phan Nhạc xuất môn, trịch quả doanh xa’[1], tất cả đều là thật.”

[1] Phan Nhạc xuất môn, trịch quả doanh xa: thành ngữ - Phan Nhạc là mỹ nam nổi tiếng, được sánh với ngọc, thiếu thời dạo chơi Lạc Dương, phụ nữ phát hiện, kéo nhau vây quanh, ném trái cây đầy xe. Đương thời các nhà văn nổi tiếng nhưng xấu trai là Trương Tái, Tả Tư cũng học theo Phan Nhạc mà dạo chơi, lại bị người đời sỉ vả, ném đá đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Thôi Vịnh Hà ngày càng khó coi, đứng dậy: “Ngươi không cần so sánh ta với người khác. Ta thấy mắt nữ nhân khắp thiên hạ đều mù cả rồi, tốt nhất họ cứ xông ra trước mặt hắn, khiến hắn mau mau từ hôn với ta thì hơn.”

Vận Nhu thở dài lắc đầu: “Đáng tiếc Phúc Tam gia đối với tiểu thư luôn si tình, chỉ sợ không dễ dàng từ hôn như vậy.”

“Hắn đối với ta luôn si tình?” Thôi Vịnh Hà cười lạnh.

“Nếu không si tình, vì sao hiện tại hắn lại chỉ đứng đó, nhìn về phía Hà Tâm Lâu ngẩn người?” Vận Nhu chỉ ra bên ngoài, cười như một con mèo đang trêu đùa một con chuột.

Thôi Vịnh Hạ đứng lên đi đến đó, cẩn thận nhấc tấm rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu mày: “Tên kia muốn làm gì, không phải lại đang suy nghĩ quỷ kế hại người gì đó chứ...”

Vận Nhu lắc đầu thở dài: “Ai, người nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn đi, người không thấy cảm động chút nào sao?”

Thôi Vịnh Hà hừ một tiếng, không muốn để ý đến Vận Nhu nữa, nhưng vừa quay đi, nàng lại nghe thấy những âm thanh náo nhiệt vô cùng bên dưới. Thần sắc hơi đổi, không hề cố kỵ việc bị người dưới lầu phát hiện, nàng tiến lên vài bước, trực tiếp đi đến lan can nhìn xuống đám người bên dưới.

Không ai phát hiện ra nàng. Phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng, phó dịch hạ nhân nhà nàng, nô tì của nàng, tất cả đều đang vây quanh Phúc Khang An, lực chú ý hoàn toàn đặt trên người hắn.

Tiếng cười vui vẻ truyền đến trên lầu.

Thanh âm quen thuộc của phụ thân và mẫu thân vang lên, nhưng nàng nghe lại thấy chói tai vô cùng.

“Từ khi ngươi xuất chinh, ta ngày ngày đều cầu trời khấn Phật mong ngươi chiến thắng trở về, cuối cùng thành tâm cũng có hồi đáp.”

“Sư mẫu ngươi thân là nữ nhân, kiến thức ít ỏi, ngươi văn võ song toàn, xưa nay bách chiến bách thắng như vậy, ta chưa hề lo lắng qua, chỉ nghĩ nên làm tiệc tẩy trần cho ngươi thế nào.”

“Vịnh Hà của chúng ta mới là điều chúng ta lo lắng nhất. Ngươi đừng nghĩ nàng thẹn thùng, thấy ngươi đều né tránh, không muốn nhiều lời, thực ra, nghe tin người vừa ra trận, nàng liền cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, khuyên như thế nào cũng không được, thẳng đến khi nghe nói ngươi thắng trận, trên mặt nàng mới lộ ra một nụ cười. Vịnh Hà nhà chúng ta... nàng thật ra...”

Theo đoàn người đang dần đi xa, thanh âm của mẫu thân vì cảm xúc kích động mà đặc biệt cao vút cũng loáng thoáng dần, cuối cùng biến mất.

Thôi Vịnh Hà lẳng lặng dựa vào lan can nhìn về phương xa, ánh mắt luôn mang theo nỗi tức giận giờ này chỉ còn một mảnh yên lặng.

Vận Nhu thở dài. Vì sao họ vẫn không hiểu được? Vì sao, hậu nhân của danh môn uyên bác lại lộ ra dáng vẻ nịnh nọt quá đáng như vậy trước mặt người quyền quý? Nhiều năm đã trôi qua như vậy, họ vẫn luôn vì nữ nhi đính hôn làm gia môn thăng chức mà cảm thấy vui vẻ, nhưng chưa từng để ý qua, nữ nhi mà họ vẫn luôn cho rằng nàng hoàn mĩ, trong lòng phải chịu bao nhiêu khổ sở, đau xót.

Khi họ a dua trước mặt Phúc Khang An, lại càng không để ý, chính mình đã làm nữ nhi của mình trong lòng cảm thấy hổ thẹn bao nhiêu.

Nhiều năm như vậy, họ khi ở trước mặt Phúc Khang An luôn như một trò hề, cũng không hề tự giác nhận ra, người của Phó phủ luôn có phong phạm của môn đệ Tể Tướng gia, chưa bao giờ lộ ra vẻ khinh thường thái độ của Thôi phu nhân, Phúc Khang An lại càng tao nhã lễ phép, khách khí chu đáo. Nhưng, vợ chồng Thôi Danh Đình càng cung kính với Phúc Khang An, Thôi Vịnh Hà lại càng cảm thấy tức giận. Nàng đối xử với hắn càng vô lễ, càng tùy hứng, càng cố tình gây sự, hắn lại càng nhã nhặn lễ độ, không hề nổi giận. Hắn càng ôn hòa, Thôi Vịnh Hà càng không phục, thái độ đối với Phúc Khang An càng thêm ác liệt.

Một vòng luẩn quẩn kì dị, cứ như vậy lặng lẽ hình thành.

Mà hắn và nàng vẫn luôn không hề phân cao thấp, không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt hoàn toàn.

☆☆☆

“Tiểu thư.” Thanh âm của nha hoàn coi cửa nhẹ nhàng truyền đến, “ Phúc Tam gia sai người mang đến tặng tiểu thư một món lễ vật.”

“Lại là thứ gì, ném đi cho ta.” Thôi Vịnh Hà không thèm ngẩng đầu một chút nào.

Nha hoàn bên ngoài dạ một tiếng, bước chân dần dần đi xa.

Trong lòng Vận Nhu đột nhiên thấy kì lạ, lớn giọng hỏi: “Đó là cái gì?”

“Là một cuốn sách tên là Hồng Lâu Mộng.”

“Cái gì?” Vận Nhu kinh hô một tiếng.

Thôi Vịnh Hà bất ngờ đứng lên, chân va vào một bàn một tiếng lớn. Nhưng nàng cũng bất chấp đầu gối đang đau, nhanh nhẹn xông ra ngoài.

Vận Nhu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, thì thào tự nói: “Quyền lớn thế lớn quả nhiên có chỗ tốt, mới chỉ nửa canh giờ đã tìm ra.”

Nàng vừa dứt lời, Thôi Vịnh Hà đã như cướp được chí bảo, cầm một cuốn sách vọt trở về, thần sắc vui vẻ không kìm được: “Vận Nhu, ngươi tin được không? Đây vậy mà lại là Hồng Lâu Mộng toàn thư, là toàn thư đó.”

Vận Nhu cười yếu ớt: “Lần này người đã hiểu ra tình nghĩa của hắn chưa, vẫn còn luôn miệng nói hắn hỗn đản?” Nàng vừa nói vừa tiến lại gần, vội vàng cùng Thôi Vịnh Hà đọc sách.

Hai người tâm tình hưng phấn lật nhanh vài tờ, bỗng Thôi Vịnh Hà cúi đầu “hả” một tiếng, trong thanh âm tràn đầy ngữ khí ngạc nhiên, tốc độ lật xem đột nhiên nhanh hơn, sắc mặt cũng ngày càng khó coi. Cuối cùng, nàng giận dữ đứng lên, cầm cuốn sách chạy thẳng tới tiền viện.

☆☆☆

“Phúc Khang An!”

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, dễ dàng phá vỡ không khí vui mừng trong tiền viện.

Phúc Khang An đang bị Thôi Danh Đình quấn quít mời rượu, không từ chối được, đang nghĩ xem có thể thoát thân bằng cách nào mới không thất lễ, nghe thấy tiếng gầm bất ngờ này, chén rượu đưa đến bên môi liền dừng lại, ngước mắt nhìn lên.

Vì phẫn nộ cực điểm, khuôn mặt Thôi Vịnh Hà đỏ lên một cách khác thường, mái tóc vốn đã được chải chuốt cẩn thận lại bởi chạy nhanh mà rối lên, thở hổn hển, hô hấp hỗn loạn.

Phúc Khang An không biết là do say hay do nguyên nhân khác, nhìn nữ nhân gương mặt trắng nõn ửng đỏ, hai mắt mở to, mồ hôi lấm tấm trên trán, ngực không ngừng phập phồng, hung tợn nhìn mình trước mắt, trong lòng cũng rối loạn. Ngay sau đó, một cuốn sách thật dày bay đến, đập vào đầu hắn. Hắn hẳn có thể tránh đi, không có lí do gì lại không tránh được, nhưng cuối cùng vẫn không tránh.

Có lẽ là do uống nhiều rượu quá, một luồng nhiệt bốc lên, cảm giác kì dị bao phủ toàn thân, Phúc Khang An trúng một trọng kích, theo bản năng lui về phía sau vài bước, tay đưa lên xoa mặt, nhưng không hiểu tại sao ánh mắt vẫn lưu luyến tại mái tóc dài của nữ nhân đó, hơi thở cũng dồn dập hơn.

Cuốn sách đập vào Phúc Khang An, sau đó rơi xuống làm vỡ bộ trà kỷ trên bàn, cũng phá tan không khí vui vẻ hòa thuận.

Thôi phu nhân hét lên một tiếng, vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương cho Phúc Khang An.

Sắc mặt Thôi Danh Đình đại biến, vỗ bàn đứng dậy: “Con vừa làm gì?”

Thôi Vịnh Hà giận ngút trời, căn bản không để ý đến chỉ trích của phụ thân, oán hận trừng mắt nhìn Phúc Khang An: “Cho dù ngươi và ta có cừu oán, nhưng vì sao lại muốn làm bẩn Đại Ngọc, vì sao muốn vũ nhục Hồng Lâu Mộng?”

Phúc Khang An ngạc nhiên cúi đầu nhìn cuốn sách đã bị ướt vì dính rượu: “Hồng Lâu Mộng?” Khi hỏi, hắn nhịn không được nhìn về phía Vận Nhu đang đứng gần đó, chẳng lẽ nữ nhân kia trêu đùa hắn?

Vận Nhu hiếm khi không cười, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng nhìn hắn bằng vẻ mặt tức giận.

“Hồng Lâu Mộng? Ngươi dám làm ô nhục Hồng Lâu Mông, cái tên này sao đến lượt ngươi gọi? Đại Ngọc muốn khuyên Bảo Ngọc đọc bát cổ, ngươi lại dám vũ nhục Đại Ngọc!” Thôi Vịnh Hà tức đến mức toàn thân đều run lẩy bẩy.

“Kỉ học sĩ nói, Hồng Lâu Mộng có nhiều tình tiết trái với thánh đức, vạn dân giáo hóa gì đó, bốn mươi hồi sau là do một tài tử tên Cao Ngạc sửa chữa, sau đó đã bị triều đình tiêu hủy. Có gì không ổn sao?” Phúc Khang An mạc danh kỳ diệu, thật sự không rõ cuốn sách có vấn đề gì.

“Các ngươi ỷ mình là người có quyền có thế, nghĩ trên tay có quyền mà cái gì cũng có thể sửa loạn sao? Ngay cả văn tự người khác dốc hết tâm huyết ra viết, các ngươi cũng muốn sửa đổi, nhưng... cho dù các ngươi có thể đổi trắng thay đen, các ngươi vĩnh viễn không thay đổi được nhân tâm!” Thôi Vịnh Hà càng thêm phẫn nộ, nhịn không được xông lên phía trước, định tiếp tục động thủ với Phúc Khang An.

Thôi phu nhân gắt gao giữ chặt nàng lại: “Vịnh Hà, con đừng hồ nháo!”

Thôi Danh Đình xanh mặt, đập lên bàn một tiếng vang trời: “Làm càn! Làm càn! Con xem con còn giống một tiểu thư khuê các không! Mặt mũi tổ tông Thôi gia đều vì con mà mất hết!”

“Người nào mới thực sự có lỗi với tổ tiên? Phụ thân, người cảm thấy con được gả cho hắn, Thôi gia được chuyển tịch trở thành người Mãn mới có thể khiến tổ tiên tự hào sao?” Quá đỗi phẫn nộ, đau khổ tích tụ nhiều năm của nàng toàn bộ bùng phát.

Cả đại sảnh bỗng nhiên tĩnh lặng, không khí tĩnh lặng, lòng người cũng tĩnh lặng.

Thôi Danh Đình tím mặt nhìn nữ nhi từ năm mười hai tuổi bỗng nhiên trở nên lỗ mãng không nghe lời của mình, không biết vì phẫn nộ hay xấu hổ mà đôi môi run lên nhè nhẹ, không nói được một lời.

Thôi phu nhân kinh hoàng nhìn Phúc Khang An, lại nhìn Thôi Danh Đình đang đờ đẫn đứng tại chỗ, cười gượng một tiếng: “Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này, vẫn luôn thích nói hươu nói vượn.”

“Con không nói sai.” Thôi Vịnh Hà nhìn phụ thân đang ngây ra như phỗng, nhìn mẫu thân đang cố tươi cười muốn hòa giải, lại nhìn Phúc Khang An đang có chút khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên quay đầu chạy nhanh ra khỏi tiền viện.

Phúc Khang An nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt hiện lên một chút suy ngẫm, ánh mặt trời chiếu xuống, dường như có gì đó trong lòng hắn đang lặng lẽ tan ra.

Hắn lập tức chạy theo nàng.

Thôi phu nhân kêu lên một tiếng, rất sợ có chuyện xảy ra, cũng muốn theo chân Phúc Khang An.

Vận Nhu vội vàng ngăn lại: “Phu nhân!”

Thôi phu nhân ngẩn ra.

Vận Nhu mỉm cười tiến lên: “Phu nhân, những năm gần đây tiểu thư vẫn luôn như vậy, nhìn thấy Phúc Tam gia liền cãi nhau ầm ĩ, khúc mắc giữa hai người nên để chính họ hòa giải, có trưởng bối ở đó sẽ không ổn, không bằng để họ một mình đi.”

“Nhưng là...”

“Phu nhân, nhiều năm như vậy, tiểu thư nhìn thấy Phúc Tam gia luôn giận dữ, nhưng Phúc Tam gia chưa bao giờ nổi giận với nàng.”

Thôi phu nhân nghe những lời đó liền cảm thấy hợp tình hợp lý, lại nhìn trượng phu vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, thần sắc khó coi khiến người ta lo lắng, cuối cùng đành gật đầu.

☆☆☆

Phúc Khang An đuổi theo Thôi Vịnh Hà thẳng đến hồ sen, cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, duỗi tay ra giữ nàng lại: “Vịnh Hà!”

Thôi Vịnh Hà vừa rồi thật sự rất tức giận, nàng đã nói hết những gì tích tụ trong lòng, làm rõ những xấu hổ và sỉ nhục nhiều năm qua trước mặt Phúc Khang An, lúc này trong lòng khó chịu cực độ, căn bản không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Mùa hè nóng nực, nàng chỉ mặc xiêm y đơn giản, người chạy về phía trước người kéo về phía sau, y phục trên người nàng dường như sắp bị xé rách.

Xiêm y của nàng trượt xuống, lộ ra da thịt trắng mịn như tuyết làm Phúc Khang An cảm thấy chói mắt vô cùng, nhất thời không để ý đến chuyện gì khác, theo bản năng buông tay ra.

Lực kéo đột ngột mất đi khiến Thôi Vịnh Hà mất cân bằng, loạng choạng ngã xuống mặt đất.

“Vịnh Hà!” Phúc Khang An bước lên phía trước muốn đỡ nàng dậy.

Thôi Vịnh Hà giãy dụa: “Ngươi tránh ra, mau tránh ra!” Thanh âm của nàng mang theo tiếng nức nở không thể kìm nén.

Phúc Khang An dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng. Nữ tử này, từ khi gặp hắn vẫn luôn hung hãn, hắn chưa từng thấy bộ dạng yếu đuối của nàng khi rơi nước mắt bao giờ.

Thôi Vịnh Hà ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đủ rồi, đã đủ rồi, ta không đánh lại ngươi, ta nhận thua. Ngươi không thể buông tha cho ta sao? Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới chịu từ hôn? Khi nào mới chấm dứt tất cả mọi thứ? Ngươi nhất định phải đùa giỡn người khác, biến gia đình ta thành trò hề mới cảm thấy vui vẻ sao?” Nàng vừa dứt lời, những giọt nước mắt uất ức lặng lẽ chảy xuống, “ Phúc Khang An ngươi là hậu duệ của Thiên hoàng, chẳng lẽ người trong thiên hạ này đều phải để ngươi trêu chọc sao?”

Trong lòng có chút đau khổ nhè nhẹ, hơi hơi không đành lòng, còn có cảm giác dịu dàng kì dị, rốt cục là vì sao? Phúc Khang An nhẹ nhàng nâng tay chạm lên ngực mình, trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, ngồi xuống trước mặt nàng, thanh âm nhu hòa: “Vì sao lại nói như vậy? Nàng vẫn luôn cho rằng, ta đang trêu chọc nàng sao?”

“Không cần nói với ta ngươi đang thật tình, sẽ không ai tin đâu. Phó gia là gia tộc thế nào, vì sao lại muốn kết thông gia với Thôi gia ta? Thôi gia từ khi Chiến quốc thành lập cho đến Tề quốc, Cư Lỗ quốc, Kinh Tần quốc, cho đến nhà Hán, Đường vẫn luôn làm quan, là danh môn vọng tộc một phương, nhưng đến nay cũng chỉ là một gia đình đạo nho bạc hoạn, không đáng nhắc tới.” Thôi Vịnh Hà cúi đầu cười, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nàng không muốn Phúc Khang An nhìn thấy bộ dạng nhu nhược lúc này nên tận lực cúi đầu, mái tóc dài buông xuống che khuất đi nụ cười đau xót.

“Vì thế mới có thể vì được Phó gia thông hôn mà vui vẻ quên hết mọi thứ, cũng vì thế mới có thể vì vứt bỏ thân phận người Hán, trở thành người Mãn mà cảm thấy đắc chí, chuyện gì cũng không nghĩ nhiều, chuyện gì cũng không chịu nghĩ nhiều, không có gì hơn.” Thôi Vịnh Hà tiếp tục cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Phúc Khang An không nhìn được khuôn mặt nàng lúc này, chỉ thấy được bùn đất phía dưới ngày càng trở nên ẩm ướt.

Tim bỗng nhói đau, không hiểu tại sao, hắn vươn tay ôm nữ nhân đang run nhẹ vào lòng, có lẽ, chỉ khi ôm chặt thân thể ấm áp này mới có thể giảm bớt đau đớn, co rút trong lòng hắn.

Người trong lòng như muốn giãy dụa, hắn theo bản năng thắt chặt hai tay: “Vịnh Hà, Vịnh Hà, không cần như vậy, không ai khinh thường nàng, thật sự không có.”

“Không có, đương nhiên không có.” Thôi Vịnh Hà ngẩng đầu, lệ quang lóe lên trong mắt, “ Ta là thê tử tương lai của Phúc Khang An ngươi, người khác hâm mộ còn không kịp, nào ai dám chê cười ta, nhưng ta không xuẩn ngốc đến mức cảm thấy kích động như sắp bước vào long môn. Bất luận vì sao lúc trước các ngươi muốn đính hôn, hiện tại cũng nên lợi dụng xong rồi. Nhiều năm như vậy, ngươi nhìn đủ, ta cũng chịu đủ. Mỗi lần ngươi đến đều kinh thiên động địa, phụ thân ta, mẫu thân ta phụng dưỡng ngươi như tổ tông, nam nữ thụ thụ bất thân không để ý, lễ pháp tôn nghiêm cũng không cần, chỉ hận không thể vứt ta vào lòng ngươi để bảo trụ vinh hoa của Thôi gia. Một lần lại một lần, ta phải chịu đựng cảnh họ toàn tâm toàn lực cung phụng ngươi, chịu đựng cảnh bản thân bị mang ra làm công cụ nịnh nọt, bất luận Phó gia của ngươi cao quý thế nào, bây giờ cũng đã đủ rồi, rõ ràng ngươi không thích ta, vì sao còn muốn tiếp tục? Ngươi khiến ta cảm thấy bản thân đang sắm vai một kỹ nữ nực cười...”

“Vịnh Hà!” Phúc Khang An bị nàng làm giật mình đến nỗi lần đầu tiên sử dụng khẩu khí mang theo phẫn nộ nói với nàng, “ Làm sao có thể tự so sánh bản thân đê tiện như vậy, tại sao phải suy nghĩ nhiều vậy, ta đã khi nào khinh thường nàng, đã khi nào cười nhạo nàng...”

“Ngươi chưa từng khinh thường ta, cũng chưa từng cười nhạo ta, nhưng so với người khác còn quá đáng hơn.” Thôi Vịnh Hà cắn chặt môi khiến đôi môi nhỏ nhắn hằn sâu một dấu răng.

“Ngươi luôn cười như vậy, ngươi luôn cười như vậy. Cười gọi lão sư, cười gọi sư mẫu. Nhưng ngươi hãy nói thật xem, ngươi đã bao giờ thực sự kính trọng phụ thân ta, thực sự coi ông là lão sư chưa? Phó gia các ngươi luôn cao quý như vậy, đối với người nào cũng cười, chưa bao giờ thất lễ, vĩnh viễn từ bi cao cao tại thượng, vô luận phụ thân mẫu thân ta cung kính với ngươi hay ta vô lễ với ngươi, ngươi vẫn luôn cười. Trong mắt ngươi, chúng ta chỉ giống mấy con kiến, làm gì đi chăng nữa cũng không đáng để ngươi quan tâm, vì thế ngươi luôn bảo trì nụ cười cao quý, mặc cho người khác cúng bái khẩn cầu trước mặt ngươi, trở thành trò hề trước mặt ngươi.” Hai tay Thôi Vịnh Hà nắm thành quyền, muốn đánh thẳng vào khuôn mặt tươi cười đó, nhưng quyền đầu tiên vừa giơ lên, nàng lại phát hiện, Phúc Khang An không hề cười.

Nụ cười tao nhã, cao quý mà nàng đã nhìn quen, giờ khắc này lại hoàn toàn không thấy.

Vẻ mặt Phúc Khang An như vừa buồn vừa vui, ánh mắt có tia sáng kì dị khiến Thôi Vịnh Hà không nói thêm được câu nào, bàn tay giơ lên cũng bất động, quên cả hạ xuống.

“Ta xin lỗi.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai nàng, trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy dường như mình đang ở trong mộng, không ngờ thật sự có thể nghe được Phúc Khang An nói ra ba chữ như vậy.

“Xin lỗi, Vịnh Hà, thật xin lỗi!”

“Rõ ràng ta biết tất cả, lại vẫn mặc cho tất cả phát sinh, rõ ràng ta biết nàng phải chịu khổ, lại vẫn làm bộ không biết ta là người đã mang đến thống khổ cho nàng.”

“Ngươi...” Thôi Vịnh Hạ kinh ngạc đến mức chỉ có thể thốt ra được một chữ. Trên khuôn mặt nam nhân trước mắt nàng hiện lên vẻ đau khổ và tự trách, nàng run rẩy, càng thêm nghi ngờ đây là một giấc mơ.

“Phải, ta biết tất cả. Ta biết, nàng trước khi lên tuổi mười hai vẫn luôn thông minh nhu thuận, được phụ mẫu yêu thương, ‘Liệt Nữ Truyện’, ‘Hiếu Nữ thư’, ‘Nữ tứ thư’ đều có thể ngâm nga, nhưng sau mười hai tuổi liền không chịu đọc những cuốn sách đó, không nguyện ý nghe lời phụ mẫu, không chịu làm một nữ nhi nhu thuận nữa, còn cố ý không tin chuyện xưa, thậm chí đọc sách cấm, cố ý hành động lỗ mãng, tùy hứng nổi giận, khắp nơi làm trái ý bề trên, khắp nơi chọc ta tức giận. Tất cả tất cả ta đều biết, nhưng rõ ràng ta biết, ta lại vẫn không chịu đặt mình vào vị trí của nàng để suy nghĩ, không chịu thừa nhận, không chịu để ý đến chuyện nàng đã bị đả kích và tổn thương như thế nào mới dẫn đến thay đổi lớn như vậy.” Phúc Khang An không nhịn được ôm nàng chặt hơn, “ Nhưng, Vịnh Hà, ta không cố ý làm tổn thương nàng, không có ý định trêu đùa nàng. Ta thừa nhận, lúc trước đính ước với nàng đúng là còn nguyên nhân khác, nhưng từ khi đính ước, ta đã không có nửa điểm trêu đùa, thật tình muốn nàng là thê tử của ta, tâm ý này chưa bao giờ thay đổi. Lão sư và sư mẫu có lẽ hơi vội vàng muốn công danh, nhưng chuyện này không có gì cả, ta đã gặp trong phủ nhiều lắm rồi. Nàng xưa nay luôn tự tôn tự cường, vì thế mới cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng ta xác thực chưa từng nghĩ đến chuyện muốn nhạo báng và khinh thị bất kì ai.”

Mỗi câu Phúc Khang An nói ra, hắn lại cảm thấy tâm tình nặng nề của Thôi Vịnh Hà thoải mái hơn một chút, nàng nhìn hắn ngẩn người, khuôn mặt khéo léo mà tinh xảo tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Phúc Khang An bất tri bất giác nở một nụ cười, mang theo sự thương tiếc và cưng chiều nâng tay, dùng tay áo lau sạch khuôn mặt vì ngã mà dính bụi bẩn của nàng.

Thôi Vịnh Hà bối rồi rời mắt nhìn về phía hồ sen, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa: “Ngươi không cần lại trêu đùa ta. Vì sao ngươi có thể thích ta? Ta không phải tuyệt sắc giai nhân, không thấu tình đạt lý, không hiền lương ôn nhu, lại còn rất bẩn thỉu...”

Phúc Khang An không để ý đến sự kháng cự nho nhỏ của nàng, tỉ mỉ lau sạch những vết bẩn trên mặt nàng, khẽ cười: “Người nào nói nàng nàng bẩn thỉu, ta chưa từng gặp qua nữ tử nào sạch sẽ hơn nàng.”

“Ngươi, ngươi lại muốn cười nhạo ta.” Thôi Vịnh Hà theo bản năng muốn nâng tay đánh hắn, nhưng không hiểu sao, tay hắn vừa siết chặt, sức lực của nàng liền biến mất không còn một chút.

Phúc Khang An ôn nhu mỉm cười, không hề cao quý, không hề xa cách: “Nàng nói ta luôn cười, đúng vậy, nhưng ta cười không phải vì khinh thường gia đình nàng, chỉ là chốn quan trường chính là như thế, phải vĩnh viễn mang theo khuôn mặt tươi cười này đối mặt với người khác. Cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy qua nơi nào dơ bẩn bằng quan trường, nhưng cũng chưa bao giờ biết, nơi này lại có một nữ tử sạch sẽ như nàng, như một đóa hoa sen, sinh ra từ bùn nhưng không bị nhiễm bẩn, cũng chưa bao gặp qua nữ tử nào thuần khiết hơn, có dũng khí hơn so với nàng. Cho nên, đồng ý với ta, không bao giờ, không bao giờ được suy nghĩ về bản thân mình như vậy.”

Đôi mắt Thôi Vịnh Hà mở to, nhưng khi Phúc Khang An nở một nụ cười kì lạ chưa từng thấy, nàng như không nhìn thấy gì nữa. Có phải do ánh nắng mùa hè quá chói mắt không? Vì sao trước mắt nàng lại có nhiều ánh sáng như vậy, toàn bộ thế giới đều như được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng? Mà tất cả chuyện này, chẳng qua chỉ vì nàng lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười chân thành của Phúc Khang An...

Nghe giọng nói dịu dàng của hắn vang lên bên tai, nàng lại càng không thể tin được, tên trứng thối vĩnh viễn mỉm cười cao quý kia, làm sao có thể nói được những lời như thế?

Khẳng định hắn có ý xấu, lại muốn trêu đùa nàng đây.

Không, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ có trong mơ mới nhìn thấy ánh sáng màu vàng rực rỡ như thế, mới có thể nghe được những câu nói dễ nghe, không có khả năng truyền ra từ miệng hắn được.

Nhất định là mơ, nhất định là nàng đang nằm mơ.

Thôi Vịnh Hà dùng sức cắn chặt môi dưới.

Phúc Khang An cau mày, nhìn nàng cố gắng chà đạp đôi môi của chính mình, trong lòng bỗng cảm thấy ngứa ngáy.

Đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn xinh đẹp rất nhanh xuất hiện một dấu răng rất sâu.

Phúc Khang An càng nhíu chặt mày, trong lòng nhẹ nhàng nhói lên, đôi môi đẹp như vậy, sao có thể để nàng chà đạp, ngăn cản nàng lại, là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn lúc này.

Hai tay hắn theo bản năng muốn che chở thân thể mềm mại của nàng, nhất thời luyến tiếc không buông ra, mắt thấy nàng một lần nữa cắn môi, hắn trầm thấp rên rỉ một tiếng, không biết vì bất đắc dĩ hay vui mừng, nhanh chóng cúi người xuống.

Đôi môi của nàng ấm áp mà ngọt ngào khiến hắn khẽ kinh ngạc.

Không cảm giác được sự chống cự, hắn tiếp tục hôn xuống thật sâu.

Có lẽ ngay từ đầu, Phúc Khang An hắn chỉ là muốn ngăn cản nàng không tra tấn đôi môi của chính mình mà thôi, chỉ là muốn ức chế sự đau đớn nhè nhẹ trong lòng mình mà thôi, nhưng sau khi cảm nhận được sự thơm ngọt kì dị ấy, hắn lại không thể dứt ra, không thể thanh tỉnh.

Chưa bao giờ hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp như vậy, chưa bao giờ hắn không kháng cự được sự hấp dẫn của nàng như vậy, hắn ngửi được mùi cỏ xanh quen thuộc trên cơ thể nàng, nụ hôn này trở nên ngọt lành, hạnh phúc không gì có thể so sánh nổi.

Hóa ra, thế gian này lại có một thứ kì diệu mà tốt đẹp như vậy.