Thể loại: Ngôn tình, cổ đại
Nguồn convert: qttp.wordpress.
com
Editor: tunguyetminh
Năm đó, người thiếu niên anh tuấn ngồi trên bạch mã cúi đầu cười, nụ cười khiến cho cả nắng mai cũng phải lu mờ.
Chẳng phải không động tâm mà là thế gian đâu phải chỉ có lưỡng tình tương duyệt như vậy.
Cả đời này có lẽ chỉ có thể ngước nhìn hắn, chi bằng hãy quay về nước để quên đi chuyện trên bờ.
Trước khi mọi chuyện phát sinh hãy rời đi để không phải có kết thúc đau buồn, vĩnh viễn không biết bí mật của hắn, tư tưởng của hắn, tâm sự của nàng, vẻ đẹp của nàng.
Năm 1771 công nguyên, Càn Long đại đế mừng thọ tuổi sáu mươi, đất nước vui mừng.
Đất nước thái bình, dân chúng ấm no nhưng vì tuổi tác của vua ngày càng cao mà thái tử chưa lập, các quan không khỏi xôn xao, lời đồn nổi lên tứ phía.
Nghe nói rằng, Càn Long đại đế luôn nhớ thương con trai thứ hai của cố hoàng hậu, lại chứng kiến những hoàng tử khác dã tâm bừng bừng nên không muốn lập thái tử.
Tuy nhiên, năm Càn Long đế sáu mươi tuổi bỗng chốc lại thốt ra hai chữ:" Thiện Vị"
Mà trong các hoàng tử của Càn Long thì có người đã chết, có người dã tâm, có người lại sợ họa sát thân, kính như viễn chi.
Khi hoàng cung truyền ra hai chữ "Thiện Vị" miệng vàng lời ngọc của thánh thượng, mây gió nổi lên bốn phía, dã tâm dục vọng cuồn cuộn.