Trong phòng, hoàn toàn im lặng.

Người ở đây đềy đã biết Nghiêm Dĩ Bạch này không phải là học sinh nghèo mà bọn họ tưởng thời đại học, mà là cậu cả của nhà họ Nghiêm, vì vậy căn bản không ai dám mở miệng nói chuyện.

Sắc mặt Tô Nhược Vân càng thêm trắng bệch.

Cô giận đến mức cả người run rẩy, hận không thể cầm tờ chi phiếu này lên xé nát bấy, nhưng đúng lúc này, di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn lướt, là tin nhắn bác sĩ Âu Dương gửi tới –

[Nhược Vân, không xong rồi! Mẹ cô đột nhiên xuất huyết nhiều, nếu đêm nay không làm phẫu thuật, chỉ sợ.

.

]

Trong đầu Tô Nhược Vân đùng một tiếng.

Đêm nay phải làm phẫu thuật? Thế nhưng, cho dù cô tính cả mười vạn Tô Hinh Nhi cho, hiện trong tay cô vẫn còn thiếu tám vạn!

Trừ phi.

.

Ánh mắt Tô Nhược Vân đột nhiên rơi lên tờ chi phiếu Nghiêm Dĩ Bạch vừa bỏ lên bàn.

Mười vạn.

.

Nếu có được mười vạn này, mẹ sẽ được cứu rồi.

.

Tô Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn người trong phòng, đều là bạn học cũ của cô, nếu hôm nay cô cởi, cả đời này cô không thể ngẩng đầu, mà Nghiêm Dĩ Bạch, cũng thật sự coi cô là một con điếm.

Thế nhưng.

.

Nếu không cởi, cuối cùng mẹ không có tiền mổ sẽ chết, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho mình.

Chỉ đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng Tô Nhược Vân như thể đặt quyết tâm gì đó, ngẩng đầu.

"Được, tôi cởi.

"

Ba chữ đơn giản, lại khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tô Nhược Vân giơ tay lên, đặt lên bả vai của mình.

Bộ đồ nàng thỏ trên người cô chỉ dùng một sợi dây mảnh buộc lại, theo động tác của cô, bả vai trắng tuyết lộ hết ra.

Nữ sinh có mặt đều sợ tới mức che miệng lại, không thể tin được, xì xào bàn tán, đều bảo sao Tô Nhược Vân lại trở thành người phụ nữ thế này.

Mà đám con trai, ngoài khiếp sợ ra, mắt lại không nhịn được sáng lên –

Hôm nay thật sự quá may mắn, có thể miễn phí nhìn thấy cơ thể của hoa hậu giảng đường năm đó.

Mấy tên quá đáng hơn, cơ thể đã có phản ứng.

Khoảnh khắc Nghiêm Dĩ Bạch trông thấy Tô Nhược Vân cởi quần áo như vậy, đồng tử co lại một chút!

Thế mà cô cởi thật!

Cô thích tiền vậy ư!

Đương nhiên anh cũng chú ý tới ánh mắt của mấy tên đàn ông bốn phía, trong chốc lát, anh giận đến đạp bàn trà một cước.

Rầm rầm!

Cả bàn trà đều lật, bình rượu bên trên rơi đầy đất, mọi người không dám thở mạnh.

"Dừng lại!" Mắt Nghiêm Dĩ Bạch đỏ rực, hét về phía Tô Nhược Vân.

Cơ thể Tô Nhược Vân cứng đờ.

"Cút!" Hiện tại Nghiêm Dĩ Bạch thật sự không muốn nhìn thấy Tô Nhược Vân một giây một phút nào nữa, chỉ muốn bảo cô cút ra khỏi căn phòng này ngay lập tức, cút khỏi tầm mắt của những người đàn ông này!

Nhưng Tô Nhược Vân lại không di chuyển.

"Vậy mười vạn này thì sao?" Cô chỉ bình tĩnh nhìn Nghiêm Dĩ Bạch, mở miệng nói, "Là anh đổi ý không cho tôi cởi, tiền này, vẫn nên đưa tôi chứ?"

Nếu đã không biết xấu hổ, hãy để cô mất mặt đến cùng đi.

Dù sao mười vạn này, là tiền cứu mạng của mẹ cô, cô không thể không cần.

.