Trong phòng lập lòe ánh đèn năm màu, chiếu sáng đôi nam nữ ngồi ngay chính giữa ghế sô pha.

Người đàn ông ngũ quan vô cùng anh tuấn, vẻ mặt lạnh lùng đang uống rượu, là Nghiêm Dĩ Bạch.

Còn trong ngực anh, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang dựa vào ngực anh, chính là em gái Tô Nhược Vân, Tô Hinh Nhi.

Tô Hinh Nhi vừa thấy Tô Nhược Vân, lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ngồi thẳng lên, "Chị, sao chị lại ở đây?"

Vẻ mặt kia, hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra, người giới thiệu Tô Nhược Vân đến đây làm việc, chính là cô ta.

Khoảnh khắc Tô Nhược Vân thấy Tô Hinh Nhi và Nghiêm Dĩ Bạch, cả người đều bối rối.

Nghiêm Dĩ Bạch.

.

có quan hệ với Tô Nhược Vân?

Đây là chuyện gì đây?

Tô Nhược Vân còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe thấy –

"Nhược Vân?"

Cơ thể cô run lên, bấy giờ mới chú ý những người còn lại trong căn phòng này, vậy mà toàn là người quen.

Đều là bạn thời đại học của cô và Nghiêm Dĩ Bạch.

Nghiêm Dĩ Bạch vừa về nước, thật ra mọi người hôm này đều đến mời cơm anh, nhưng không ngờ rằng, vậy mà lại đụng trúng Tô Nhược Vân ở đây.

"Nhược Vân, cậu mặc đồ như vậy.

.

" Lúc này, mấy bạn học trong đó mới chú ý tới quần áo trên người Tô Nhược Vân và rượu bưng trong tay, khiếp sợ trong mắt dâng lên càng nhiều.

Chỉ thấy trên người Tô Nhược Vân mặc một bộ đồ nàng thỏ, hai đùi trắng tuyết lộ hết ra ngoài, thẳng tắp thon dài, nửa người trên cũng là áo da bó sát, bao bọc đường cong mượt mà trên người cô, trên đầu còn đội một cặp tai thỏ, trên người dung hợp mùi vị gợi cảm và đáng yêu.

Tất cả nam sinh đều trợn tròn mắt mà nhìn.

Có không ít người trong bọn họ thật ra thời đại học đều thầm mến Tô Nhược Vân, chỉ là khi đó Tô Nhược Vân đã có Nghiêm Dĩ Bạch, bọn họ không tiện nói gì, nhưng lúc này thấy dáng người bốc lửa cô cô, bọn họ chỉ cảm thấy hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Nghiêm Dĩ Bạch cũng không ngờ rằng lại bắt gặp Tô Nhược Vân ở đây, vẻ mặt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, anh chú ý tới quần áo trên người Tô Nhược Vân, tay anh vô thức nắm chặt ly rượu, các đốt ngón tay cũng bắt đầu có chút trắng bệch, đôi mắt u ám.

Người phụ nữ này!

Sao lại ăn mặc như vậy, còn xuất hiện ở chỗ thế này nữa?

"Cô ở đây làm gì!" Anh không khách khí ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Nhược Vân, trong giọng nói nghiến răng nghiến lợi là tức giận đè nén.

Tô Nhược Vân căn bản không biết trả lời thế nào, có thể chấp nhận chuyện tới đây làm đã là giới hạn của cô, nhưng cô thật sự không ngờ rằng, mình sẽ bị Nghiêm Dĩ Bạch trông thấy.

Như vậy, nhất định anh sẽ càng xem thường cô.

.

Cô còn chưa kịp trả lời, Tô Hinh Nhi bên cạnh đã lên tiếng.

"Chị, chị cần gì phải làm vậy?" Vẻ mặt cô ta vô cùng đau đớn, "Không phải bố không đồng ý tăng tiền tiêu vặt cho chị thôi sao? Chị cũng không cần phải tới chỗ thế này.

.

Chị.

.

"

Câu này của Tô Hinh Nhi như thể đang lo lắng cho Tô Nhược Vân, nhưng ngoài sáng trong tối, lại là nói Tô Nhược Vân vì tiền mới tới chỗ thế này làm việc.

Tô Nhược Vân nhìn gương mặt của Tô Hinh Nhi dưới ánh đền, bỗng dưng nhận ra gì đó.

Lúc trước cô còn thấy lạ sao Tô Hinh Nhi lại tốt bụng như vậy, tìm việc làm gì cho mình, cuối cùng, là Tô Hinh Nhi cố ý.

Nhất định cô ta biết Nghiêm Dĩ Bạch và mình từng có gì đó nên hôm nay nghĩ cách bêu xấu mình.

Tô Nhược Vân lạnh lùng nhìn Tô Hinh Nhi, nhưng vẫn không nói gì.

Có thể nói gì được đây?

Tô Hinh Nhi nói không sai, thật sự cô vì tiền mà đến.

Tô Nhược Vân trầm mặc, lại khiến lửa giận trong mắt Nghiêm Dĩ Bạch càng lớn.

Người phụ nữ này, thật sự để ý đến tiền vậy sao!

Vì tiền, cô có thể bán thân thể, bán nhan sắc, tôn nghiêm và thể diện gì cũng không cần sao!

Nghĩ vậy, Nghiêm Dĩ Bạch chỉ cảm thấy bực bội trong lòng càng nhiều.

Anh ném ly rượu trong tay, ôm cổ Tô Hinh Nhi bên cạnh, cười lạnh mở miệng: "Thì ra là vì tiền.

Tô Nhược Vân, mọi người đều có quen biết, cô đã thiếu tiền như vậy, đương nhiên tôi không thể không giúp cô.

"

Nói xong, anh đột nhiên rút ra một tờ chi phiếu, ghi qua loa gì đó, ném lên bàn.

"Tô Nhược Vân, đây là mười vạn, bây giờ cô cởi quần áo, tiền này sẽ thuộc về cô.

".