Mục Vân Khanh: Mẫu hậu, Vân Khanh lớn rồi sẽ bảo vệ ngài.
Tiêu Cẩn Hoa cười nhạt một tiếng: Được.
Mười năm sau.
Tiêu Cẩn Hoa: Vân ngươi nhận ta làm mẹ, ta lại coi ngươi như kẻ thù; Trận hỏa hoạn của địa lao kia, mang ngươi đi rồi, cũng mang đi linh hồn của ta, đến lúc này ta như cái xác di động sống trên đời này.
Thẩm Thanh Hàn: Mục Vân Khanh đã chết, ta chỉ là Thẩm Thanh Hàn, ngài nhận lầm người rồi.
Người cùng nàng vận mạng đan xen, ân oán của đời trước, sủng nịch lúc nhỏ, tám năm muốn gặp cũng không thể gặp, lạnh nhạt sau khi về cung.. Tình cảm quyến luyến của Mục Vân Khanh đối với Tiêu Cẩn Hoa cuối cùng không cách nào quên đi, để nàng mấy lần liều mình đi cứu; Mà sự căm ghét của Tiêu Cẩn Hoa miễn cưỡng để nàng dừng lại.
Mặc kệ tình cảm ngày xưa của ta và ngươi làm sao, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày khác tương phùng như người qua đường.