Lục Minh Huy kéo tay cô, nói: “Trước tiên đừng về nhà, chúng ta đi dạo đi.”

Sư Âm sững sờ, kinh ngạc nhìn Lục Minh Huy. Ngày thường cô luôn phải dỗ dành, nói ngọt đủ đường anh mới chịu bước chân ra khỏi nhà, thế nhưng hôm nay anh lại chủ động nói muốn đi dạo phố với cô? Mặt trời mọc đằng tây sao?

Cô bắt một chiếc taxi, sau đó Lục Minh Huy nói tên của một khu mua sắm với tài xế. Không bao lâu sau hai người đã đặt chân đến khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất.

Sư Âm căng thẳng nắm chặt tay Lục Minh Huy.

Những nơi như này vừa đông người lại có nhiều xe, bậc thang cũng nhiều, đây thật sự là nơi không phù hợp cho một người khiếm thị đến.

Tuy nhiên tâm trạng của Lục Minh Huy có vẻ rất thoải mái, anh nắm tay Sư Âm, để cô đưa anh vào tầng một của trung tâm thương mại.

Tầng một này có rất nhiều quầy chuyên bán đồ trang điểm, cũng có mấy cửa hàng khác bán đồ trang sức quý giá.

Sư Âm nhìn thấy đủ loại trang sức đang tỏa sáng lấp lánh được trưng bày trong tủ kính thủy tinh. Cô mơ hồ có thể đoán được chuyện gì, nhưng lại có chút không thể tin được. Sau đó Sư Âm nghe thấy Lục Minh Huy hỏi với giọng vui sướng: “Âm Âm, em thích nhẫn vàng hay nhẫn bạc?”

“…… Em, chúng ta trở về đi.” Đột nhiên lòng Sư Âm nảy sinh ra sự sợ hãi, cô quay trái quay phải nhìn mọi người xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Đắt quá.”

Lục Minh Huy không quan tâm, anh nói: “Mua nhẫn thôi mà, có phải mua vàng thỏi gì đâu, có thể đắt đến mức nào được? Nếu em không thích cái nào thì anh có thể bảo bạn mình đặt nhẫn kim cương, không mua ở chỗ này nữa……”

Sư Âm không muốn: “Đang yên đang lành anh muốn đi mua nhẫn làm gì, đi thôi, chúng ta trở về.”

“Không được, hôm nay anh nhất định phải mua.” Lục Minh Huy hơi dừng lại, nghiêm túc nói: “Cũng không phải không có lý do, anh đã sớm muốn mua tặng em rồi. Coi như đây là một món quà kỷ niệm cho ngày hôm nay, được không Âm Âm?”

Sư Âm cắn môi, cô thỏa hiệp: “Không được mua loại đắt đâu đấy.”

Lục Minh Huy cười dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Cô gái ngốc.”

——

Sư Âm chọn một cặp nhẫn tình nhân bằng bạc có kiểu dáng đơn giản nhất trong tiệm. Chúng chỉ là một hình tròn trơn nhẵn, không được trang trí thêm bất kỳ cái gì, nhưng mà Sư Âm lại vô cùng thích.

Lúc mới mua thì ngại quá đắt, lúc chọn lại ngại phiền phức, nhưng sau khi mua lại yêu thích không buông tay.

Sau khi về nhà, Lục Minh Huy ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, còn Sư Âm thì ngồi dựa vào người Lục Minh Huy rồi cầm lấy tay anh, thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc nhẫn kia một cái. Bàn tay của cô và anh mười ngón đan xen nhau, cảm giác được hai chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của hai người mà áp sát vào nhau, trong lòng trào dâng sự vui sướng không tả nổi.

Lục Minh Huy chú ý tới động tác nhỏ của cô, cười nhạo: “Chờ lát nữa anh sẽ đưa cho em thêm mấy chiếc nhẫn nữa, chắc em sẽ vui lên tận trời nhỉ?”

Sư Âm hừ hừ: “Em đeo nhiều nhẫn như vậy làm gì? Em cũng có phải Na Tra đâu?”

“Phụt~” Lục Minh Huy bật cười thành tiếng, anh cười đến mức ngã nhào vào trước ngực cô: “Âm Âm, sao em lại có thể đáng yêu như vậy chứ……”

Sư Âm bối rối rụt người lại, đẩy đầu anh ra: “Anh ngồi dậy đi.”

“Không dậy đấy.” Thân thể anh đè lên người Sư Âm, hôn cô rồi nói: “Hôm nay anh rất vui, cho nên anh cũng muốn làm thêm một việc nữa để chúc mừng.”

Mặt Sư Âm hơi phiếm hồng: “Không phải đã mua nhẫn rồi ư…… Anh, anh còn muốn chúc mừng cái gì nữa?”

Lục Minh Huy ôm cô ngồi dậy, sau đó anh đặt cô ngồi lên đùi mình: “Anh muốn được nhìn thấy em.”

Yêu cầu này của anh khiến Sư Âm có hơi sững sờ.

Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm truyền vào tai cô, tràn ngập sự dụ hoặc: “Nhưng anh lại không nhìn thấy được, cho nên…… Âm Âm, em làm đôi mắt của anh, được không?”

Mặt Sư Âm càng đỏ hơn, cũng càng ngày càng nóng hơn, dường như cô biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi: “Thế…… Anh muốn em làm gì?”

Lục Minh Huy bỗng nhiên đứng dậy, Sư Âm sợ tới mức ôm sát cổ anh.

Anh đi về phía trước vài bước, sao đó quẹo vào một góc, hỏi cô: “Âm Âm, bây giờ anh đến cửa phòng chưa?”

“Ừm…… Anh đi lên phía trước một chút, chắc đi khoảng bốn năm bước thì sẽ vào phòng.”

“Cách giường bao xa nữa?” Anh cắn cắn tai cô, ái muội hỏi: “Cần phải đi mấy bước nữa mới đến giường?”

Sư Âm cắn môi dưới, gò má nóng bừng, xấu hổ đến mức thở gấp cũng khó khăn, cô trả lời lung tung: “Anh, anh đi đi, làm sao em biết……”

“Tại sao lại không biết?” Lục Minh Huy buồn cười hôn cô: “Anh đã nói em phải làm đôi mắt của anh mà, nhỡ đâu anh va phải thứ gì đó thì anh và em sẽ ngã đấy.”

Sư Âm vẫn còn vô cùng xấu hổ, cô căng da đầu, ngập ngừng nói: “Anh…… Anh tiến lên phía trước thêm mười chín bước nữa đi.”

Lục Minh Huy ôm cô bước vào phòng ngủ.

“Đến mép giường chưa?”

“…… Anh sang phải thêm hai bước nữa.”

“Bây giờ tới rồi à?”

“Tới rồi……”

“Anh muốn đặt em xuống.”  

“Ừm……”

“Anh muốn hôn em.”

“……”

“Âm Âm, tại sao em không nói gì?”

“……”

Sư Âm thật sự không biết nên nói gì.

Cho dù là “Vâng, anh hôn đi”, hay là “Không muốn, anh không được hôn” thì Sư Âm cũng không thốt ra được. Nhưng cố tình Lục Minh Huy lại cứ ép hỏi, cô càng ngượng ngùng thì anh càng được nước lấn tới. Sư Âm nửa ngồi nửa quỳ trên giường, hai tay Lục Minh Huy nắm chặt lấy tay cô, anh hôn lên trán Sư Âm, chạm vào gương mặt của cô, nhỏ giọng nói: “Anh thích nghe giọng nói của em, Âm Âm, em nói chuyện đi…… Nói cái gì cũng được……Để anh nghe thấy giọng của em……”

Sư Âm cực kỳ thẹn thùng, cô mở miệng nhưng vẫn không biết nói gì. Sư Âm sợ anh thất vọng nên dưới tình thế cấp bách đã chủ động ngẩng đầu lên, dùng môi mình chặn lại cái miệng còn đang lải nhải của Lục Minh Huy.

Cuối cùng Lục Minh Huy cũng yên tĩnh.

Anh cúi đầu hôn cô một cách hết sức chuyên chú.

Lục Minh Huy vừa hôn ngấu nghiến, vừa mò mẫm cởi chiếc váy của cô ra. Cơ thể của hai người trở nên trần trụi quấn lấy nhau, tựa như quay lại cái ngày trong phòng tắm kia, họ dính chặt lấy nhau mà không còn bất cứ tầng cách trở nào.

Ánh nắng đầu thu xuyên qua tấm màn lụa trắng chiếu vào, rực rỡ lại ấm áp. Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng còi xe vọng lại từ dưới lên, xen lẫn là tiếng người qua lại, tiếng sủa đầy sức sống của những chú chó, còn có tiếng đàn vang lên từ đứa trẻ con nào đó đang tập đàn. Âm thanh lên xuống dữ dội giống như trái tim đang đập loạn của Sư Âm giờ phút này.

Cô không quen với việc làm chuyện này vào ban ngày.

Quá sáng, cũng quá trần trụi, tất cả mọi thứ đều không hề được che đậy. Ngay cả những ham muốn tình dục đang ẩn giấu cũng được phơi bày ra, không thể che đi được.

Sư Âm nhìn thấy rõ gương mặt của mình qua chiếc gương trên cửa tủ quần áo. Trong khuôn mặt thẹn thùng kia rõ ràng còn lộ ra vẻ hạnh phúc, khiến cô phải xấu hổ mà quay đầu, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.

Tại sao cô lại bày ra vẻ mặt như thế?

Chỉ là một vài nụ hôn, mang theo vài phần âu yếm, nhưng tại sao cô lại có thể chìm đắm như người mất hồn vậy?

Trong lòng Sư Âm đang cảm thấy hoang mang khó hiểu, cũng cảm thấy có hơi túng quẫn khó xử. Cho dù biết Lục Minh Huy không nhìn thấy được cái gì, nhưng khuôn mặt Sư Âm vẫn đỏ bừng như cũ, cô hoảng hốt, không biết nên làm sao trong khung cảnh tràn ngập ánh sáng lộ liễu như vậy.

Lục Minh Huy hôn Sư Âm, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, môi dán vào gáy cô, hỏi: “Em nhìn thấy cánh tủ quần áo không?”

“Nói cho anh biết, bây giờ em có dáng vẻ gì?” Lục Minh Huy khàn khàn hỏi, anh hôn lên đầu vai nhỏ nhắn của  cô, bắt đầu xoa nắn thân thể trong lòng mình.

“Em…… Em đang nằm trong ngực anh.”  Sư Âm nhẹ giọng trả lời.

“Chỉ ở trong ngực anh thôi à……” Bàn tay đang đặt lên đôi bồng đào cùng vòng eo thon nhỏ của Lục Minh Huy dần di chuyển xuống dưới. Anh hơi tách hai chân cô ra, hô hấp nóng rực phả vào vai và cổ của Sư Âm, giọng nói càng ngày càng trầm thấp: “Âm Âm, nói cho anh biết đi, dáng vẻ bây giờ của em……Trông như thế nào?”

Hô hấp của Sư Âm như ngừng lại trong nháy mắt, cô cảm nhận được đầu ngón tay của anh đang chạm vào “viên thịt nhỏ” nhạy cảm kia, cơn tê dại ngay lập tức truyền đến phía dưới.

“Em…… Em đang được, được anh chạm vào…..” Cô gian nan trả lời, không kìm được mà duỗi tay nắm lấy tay anh, ngăn cản hành động xấu xa kia của anh lại. Nhưng hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương trên cửa tủ lại càng trở nên dâm mỹ, như thể cô…… Cô đang……

“Nơi anh chạm vào, nó có màu gì?” Lục Minh Huy lại hỏi cô một lần nữa.

Cô không chịu nói chuyện, cũng không muốn mở mắt ra.

“Nó sẽ có màu gì nhỉ……” Hô hấp của Lục Minh Huy càng trở nên gấp gáp nặng nề, một bàn tay mở phần đùi trong của cô ra, tay còn lại thì dùng sức xoa nắn. Sư Âm tức khắc chịu không nổi, cô nức nở kêu lên trong lòng anh.

“Không cần…… Anh đừng làm như vậy…… Buông tay, ưm a…… A……”