Hô hấp của Lục Minh Huy đã sớm rối loạn.

Anh thích cô dịu dàng, thích sự mềm mại của cô, thích cả giọng nói của cùng thân thể cô…… Khắp cơ thể của Sư Âm, không chỗ nào mà anh không yêu.

Dòng nước ấm tuôn ra từ đầu vòi hoa sen, chảy dọc xuống theo đường cong của cơ thể, trượt theo ngón tay anh tiến vào phần non mềm nhạy cảm giữa hai chân cô. Nơi đó bí ẩn mà ướt át, khiến anh không nhịn được cúi người ngồi xổm xuống, nâng hai chân cô lên.

Sư Âm lung lay không có điểm tựa, hai tay chỉ biết bám chặt vào vai anh, trái tim cô đập loạn: “Đừng…… Lục Minh Huy, anh đừng như vậy……”

“Để anh hôn một chút……” Lục Minh Huy nhẹ giọng dụ dỗ: “Chỉ hôn một chút thôi, được không em?”

Mặt Sư Âm đỏ bừng, cô không có cách nào thốt lên nổi từ “Được”.

Nhưng tiếng thở dốc của cô lại như một lời mời gọi đối với anh.

Phòng tắm yên tĩnh, nhưng cũng không hẳn như vậy. Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể hai người, càng ngày càng nóng, cũng càng lúc càng ướt…… Thân thể cô run rẩy dưới môi anh, từ trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ vô lực mà mềm mại, cũng chẳng biết vì sao bản thân lại muốn khóc. Mũi chân của Sư Âm không chạm được đến mặt đất, ngón tay cong lên bấu chặt vào vai anh. Cô lơ mơ như đang bay nổi trên không trung, lại giống như bị từng cơn sóng biển dữ dội đánh úp bất ngờ, bất lực rên rỉ, nức nở nói không cần, muốn từ bỏ……

Lục Minh Huy làm như không nghe thấy lời cầu xin của cô, anh dùng đầu lưỡi thọc vào vừa mạnh vừa sâu, đưa cô đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm.

Phòng tắm yên tĩnh trở lại, tất cả những âm thanh ngâm nga cùng tiếng thở dốc của cô đều hòa trong tiếng nước chảy.

Sư Âm mệt lả nằm gục trên vai anh, cơ thể mềm nhũn đánh anh một cái, nhỏ giọng làu bàu: “Anh đã âm mưu chuyện này từ lâu rồi đúng không? Lại còn lừa em tắm với anh.”

Lục Minh Huy cười cười: “Anh nào dám? Rõ ràng anh chỉ là nhất thời nảy lòng tham.”

Sư Âm nũng nịu “hừ” một tiếng, nói: “Dù sao anh cũng chẳng có ý tốt.”

Lục Minh Huy nói: “Nếu anh có suy nghĩ xấu xa thì bây giờ em còn có sức nói chuyện với anh à?”

Sư Âm: “……”

Cô có thể cảm nhận được phía dưới của Lục Minh Huy vẫn luôn nhô cao cương cứng, rõ ràng đã làm đến đây rồi …… Cũng chẳng biết tại sao anh lại không thực hiện bước tiếp theo. Có lẽ anh cảm thấy địa điểm này không phù hợp chăng? Hoặc là bởi vì anh không mang cái kia?

Tuy rằng cô không có kinh nghiệm nhưng vẫn nắm rõ một số kiến thức cần thiết, vậy nên thứ cần hiểu vẫn hiểu một chút.

Sư Âm ôm cổ Lục Minh Huy, cô ghé sát vào bên tai anh nói nhỏ: “Không làm nữa sao?”

Lục Minh Huy cảm thấy vô cùng buồn cười, anh đánh yêu lên bờ mông căng mịn của cô, nói: “Anh đây là vì tốt cho em, em không cảm kích đúng không? Khoác khăn tắm lên đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Sư Âm mỉm cười xuống khỏi người anh, cô bước chân trần đi lấy khăn tắm treo trên tường. Không biết cô lại nghĩ đến cái gì mà xoay người chạy về phía Lục Minh Huy, kiễng chân hôn nhẹ lên cằm anh: “Vậy em ra ngoài trước đây, anh cứ tắm đi nhé.”

Lục Minh Huy duỗi tay muốn ôm cô, nhưng Sư Âm đã đoán được trước, cô cười hì hì khom lưng né tránh.

Lục Minh Huy cười: “Âm Âm, em mau quay lại đây. Anh đổi ý rồi, chúng ta làm đi.”

“Em mới không thèm ~” Giọng nói của Sư Âm thanh thúy như tiếng chuông bạc, cô nở nụ cười khanh khách trêu đùa, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.

Cách cánh cửa phòng tắm, Sư Âm nghe thấy tiếng Lục Minh Huy nói: “Em chạy khá nhanh đấy, lần sau anh sẽ làm em đến mức không xuống giường được, lúc đó xem em chạy như thế nào.”

Cô đứng ở ngoài cửa che miệng cười trộm, quấn khăn tắm quanh người rồi bước vào phòng tìm quần áo.

——–

Sư Âm chọn một cái áo sơ mi màu lam nhạt có đường kẻ sọc của đàn ông từ trong tủ quần áo của anh.

Bên trong cửa tủ còn khảm một chiếc gương soi toàn thân. Sư Âm chưa từng mặc quần áo của nam giới bao giờ. Cô nhìn tới nhìn lui, lòng nghịch ngợm nổi lên, cô tạo dáng thêm mấy kiểu, rồi bất chợt cảm thấy cô gái trong gương thật xa lạ ——

Cô gái này là ai? Nhìn qua trông cô ấy thật xinh đẹp, lúc cười rộ lên cũng vô cùng ngọt ngào, gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như có ngàn vì sao đang thấp thoáng.

Sư Âm nhìn bản thân trong gương, nở nụ cười rực rỡ. Cô quyết định sẽ không trả chiếc áo này cho Lục Minh Huy nữa, cô muốn lấy nó!

——-

Ngày hôm sau, Sư Âm dậy sớm chuẩn bị cùng Lục Minh Huy đi tái khám.

Thời tiết sáng sủa, ánh nắng ấm áp xuyên qua mặt kính chiếu vào trong xe, tài xế taxi nheo đôi mắt lại, lười biếng duỗi cánh tay.

Đoàn xe phía trước vẫn không nhúc nhích, tài xế liếc nhìn hai người đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, giọng điệu tùy ý nói: “Mấy cô cậu đi vào giờ cao điểm rồi, đoán chừng sẽ bị kẹt xe một lúc nữa.”

“Không sao, chúng cháu cũng không vội ạ.” Sư Âm trả lời.  

Tài xế gật đầu, không nói gì nữa, ông mở radio lên, bắt đầu phát một bài hát xưa khá hay.

Sư Âm kéo lấy cánh tay của Lục Minh Huy, đầu cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, nghĩ đến chuyện sắp gặp mặt bác sĩ mà lòng có hơi mơ hồ.

Đương nhiên cô hy vọng Lục Minh Huy sẽ tốt lên.

Nhưng Sư Âm còn chưa sẵn sàng…… 

Cô còn chưa sẵn sàng đối diện với Lục Minh Huy, không biết sẽ như thế nào sau khi anh hồi phục thị lực.

Cô vô cùng luyến tiếc anh.

Ở chung với nhau càng lâu thì càng luyến tiếc, cô có thể không rời đi được không?….. Cô có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh được không?

Sư Âm nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Lục Minh Huy cùng với khuôn mặt đang đeo khẩu trang của mình qua kính chiếu hậu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đưa tay lên, dè dặt kéo khẩu trang xuống……

Cô muốn xem xem, gương mặt của mình khi ở cạnh với gương mặt của Lục Minh Huy sẽ trông như thế nào.

Ngón tay cô từ từ kéo khẩu trang, ẩn hiện đằng sau là một vùng da tối màu, tiếp tục kéo xuống chút nữa thì vùng da kia càng lộ rõ hơn, lấm tấm không đều.

Sư Âm không dám tiếp tục nhìn nữa.

Tài xế liếc qua kính chiếu hậu, ánh mắt ngờ vực nhìn cô.

Sư Âm giống như chim nhỏ sợ cành cong, nhanh chóng thả tay ra rồi gục đầu xuống, không dám nhìn về phía trước.

Cô không chắc liệu tài xế có nhìn thấy gì không, nhưng giờ phút này cô đã vô cùng rõ ràng một điều rằng: cô không thể.

Không thể ở bên Lục Minh Huy, không thể để cho anh nhìn thấy khuôn mặt này của mình, ngay cả việc thản nhiên đối diện với ánh mắt của tài xế mà cô cũng không làm được thì làm sao có thể ở bên cạnh anh được đây?

Sư Âm mím môi, sự chua xót trong lòng cuộn trào ra bên ngoài từng đợt, cô theo bản năng ôm chặt cánh tay của Lục Minh Huy.

“Làm sao vậy?” Lục Minh Huy nâng lên một cái tay khác, nhẹ nhàng xoa bàn tay bé nhỏ của cô, cười nói: “Người đến khám là anh mà, sao em còn khẩn trương hơn cả anh vậy?”

Sư Âm không nói chuyện, nỗi buồn tủi trong lòng còn chưa vơi đi, không kìm được rúc vào trong lòng ngực anh.

Lục Minh Huy ôm cô một cái, giả vờ thở dài: “Hầy, em thích làm nũng như vậy à…… Yên tâm đi, anh sẽ tốt lên thôi. Lúc trước bác sĩ đã nói qua với anh rằng tỷ lệ hồi phục của anh rất cao, em đừng sợ……”

Sư Âm gật đầu trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Ừm…… Sẽ tốt lên thôi.”

Lục Minh Huy vuốt ve mái tóc của cô, ôm lấy cô, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

——-

Thật ra anh cũng sẽ hoảng hốt, sẽ do dự, lo lắng rằng bản thân sẽ thật sự trở thành một người khiếm thị, liên lụy tới cô gái mà mình thích. Cho dù bác sĩ đã nói tỷ lệ hồi phục thị lực lên tới tám mươi phần trăm, nhưng lỡ như anh lại xui xẻo mà rơi vào hai mươi phần trăm còn lại thì làm sao bây giờ?

Lục Minh Huy thật sự không có cách nào chấp nhận được điều không may kia sẽ xảy ra trên người mình. Cả đời này anh chưa bao giờ làm việc gì ác cả, cũng luôn nỗ lực phấn đấu hết mình trong công việc, đối xử thân thiện với mọi người, hằng năm còn tham gia từ thiện, cũng từng hiến máu vài lần, anh không tin trời cao sẽ đẩy mình rơi vào tuyệt vọng.

——–

Sau khi đến bệnh viện, Lục Minh Huy phải làm một loạt các thủ tục kiểm tra.

Bác sĩ nói chỉ số khôi phục của anh rất lớn, có thể tiến hành chuẩn bị mổ lần thứ hai. Sau đó bọn họ lại tìm đến những bác sĩ chuyên khoa để sắp xếp lịch phẫu thuật. Tuần sau vừa lúc có thời gian để thực hiện ca phẫu thuật.

Hết thảy đều vô cùng thuận lợi.

Đến khi ra khỏi bệnh viện, Sư Âm vẫn còn hơi hoảng hốt.

Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng, dù tương lai Lục Minh Huy có hồi phục thị lực thì ít nhất cô cũng có thể làm bạn với anh trong một đoạn thời gian ngắn, nhưng cô lại không ngờ tới “một đoạn thời gian” ấy lại ngắn ngủi đến vậy……

Tuần sau đã phải phẫu thuật rồi.

Sau khi kết thúc ca phẫu thuật này, trải qua hai mươi tư giờ là có thể tháo băng vải xuống, anh sẽ khôi phục thị giác.

Cứ tính như vậy thì thời gian mà cô có thể ở bên cạnh anh thế nhưng chỉ còn lại có tám ngày.

Tám ngày……

“Âm Âm.” Lục Minh Huy thân mật nắm tay cô: “Sao em lại không nói lời nào? Tay em lạnh quá.”

“Hả? Không có việc gì.” Sư Âm tỉnh táo lại, miễn cưỡng mỉm cười: “Chỉ là không nghĩ tới mọi việc sẽ thuận lợi như vậy, em cảm thấy hơi khó tin.”

“Đúng vậy.” Lục Minh Huy rất vui vẻ: “Còn tám ngày nữa là anh có thể nhìn thấy em rồi.”

Sư Âm khẽ cắn môi, trong lòng có chút  chua chát: “Em không đẹp.”

“Đẹp.” Lục Minh Huy cười, cúi đầu tìm vành tai cô, thấp giọng nói: “Tiếng kêu rất…… Hay, dáng người cũng rất…… Đẹp.”

“Lục Minh Huy!” Cô xấu hổ kêu tên anh, mặt đỏ rần.

Lục Minh Huy cười to, nói tiếp: “Lời anh nói đều là thật, ngay cả lời nói thật mà em cũng không cho anh nói à?”

“Anh chỉ biết trêu em thôi!” Sư Âm bị anh trêu chọc, chút chua xót trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan. Cô chỉ muốn nhéo khuôn mặt người đàn ông này một cái thật mạnh: “Hừ, đồ xấu xa! Về nhà đừng mong em để ý tới anh!”

Lục Minh Huy kéo tay cô, nói: “Trước tiên đừng về nhà, chúng ta tìm chỗ nào đó đi dạo đi.”