Chuyển ngữ: Andrew Pastel
71.
Tôi chưa kể với Bạch Đoạn chuyện Chung Ích Dương, không phải tôi cố ý muốn giấu anh mà chỉ là không thể tìm ra thời điểm thích hợp. Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện này từ đâu, cũng không biết nên nói khi nào; và tôi không biết tại sao Bạch Đoạn không bao giờ hỏi về thân thế của tôi. Lần cuối cùng tôi đề cập với anh chuyện này là khi còn sống trong tiểu khu Hòa Bình, vừa bóp quả đậu nói với anh rằng Chung Viên là bố tôi - chuyện này đã bao nhiêu lâu rồi.
Ngày Chung Viên trở về Nhai Bắc lại đúng vào ngày tôi trực ban. Bạch Đoạn ngày vừa trực ca đêm tối hôm trước, buổi sáng được nghỉ ngơi, buổi chiều anh hầm một nồi canh vịt, chạng vạng xách thùng giữ nhiệt mang đến cho tôi. Lúc anh đến, tôi đang cầm phiếu cơm chuẩn bị bóp canteen, Lục Tử Trăn từ xa nhìn thấy anh, vô cùng thích thú chọc tôi: "Này, công tử bột chủ nhiệm của Châu Bang lại tới thăm cậu kia."
Tôi ngượng ngùng quay lại nhìn ông ta: "Tới thăm tôi thì có vấn đề gì?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn cậu cẩn thận. Châu Bang giỏi đào người lắm đấy. Cậu xem, dùng luôn cả mỹ nhân kế kìa." Lục Tử Trăn không biết chuyện của tôi với Bạch Đoạn, ông ta chỉ quen cái thói đáng khinh của mình, "Bây giờ cậu vẫn còn là nghiên cứu sinh, đừng có hứng lên mà nhảy qua nhảy lại lung tung đấy."
"Được rồi, tôi biết." Tôi dở khóc dở cười xua xua tay, đi đến bên cạnh Bạch Đoạn.
"Em đang nói cái gì vậy." Bạch Đoạn liếc tôi một cái rồi đưa thùng giữ nhiệt. "Nửa con vịt giảm giá trong siêu thị, anh mua về hầm cho em ăn đỡ nóng trong người."
"Thích vậy." Tôi cẩn thận mở ra ngửi, cười khen anh, "Em phát hiện vợ mới cưới của em thiệt là đảm đang nha, sợi rong biển cắt gọn gàng thế này."
"Ai là vợ mới cưới hả? Rong biển xắt sợi sẵn mua trong siêu thị. Nếu không phải mấy cái thứ mọc trên khóe miệng em thì anh cũng không làm đâu." Bạch Đoạn vừa nói vừa chọc ấy cái mụn bọc nổi quanh miệng tôi. "Nhìn em đi, mọc bao nhiêu cái đèn pin, không xả bớt cho em có khi em tỏa sáng luôn."
"Ui da ui da, đừng chọc, đau quá." Tôi vội vàng rụt người lại, cười ngu ngốc với anh, "Tại tích lửa trong người mà dục cầu bất mãn ý, nếu lâu lâu mà anh chịu hy sinh một chút, em cũng đâu có tới mức như vậy ... "
"Thôi đi." Bạch Đoạn hung hăng trừng mắt nhìn, đi theo tôi vào phòng trực ban.
Bạch Đoạn và tôi mới đi được vài bước đã bị người gọi lại, một y tá trẻ ở bên ngoài gọi: "Bác sĩ Hạ, có người đang tìm cậu ở bàn bác sĩ phía trước."
Tôi ngẩn người, không biết là ai, Bạch Đoạn quay đầu lại hỏi tôi: "Có bệnh nhân à?"
"Vào lúc này thì chắc là không phải ..." Tôi vừa nói vừa đi đến sảnh chờ phía trước, Bạch Đoạn đi theo vài bước. Vừa đi ra ngoài liền thấy một bà lão đứng ở bên cạnh bục hướng dẫn y tế, mặc đồ đen, dáng vẻ nghiêm túc.
Mặc dù tôi chỉ một lần nhưng lúc này tôi vẫn nhận ra, bà ấy là mẹ của Chung Viên và Chung Ích Dương, nhưng tôi không biết phải gọi bà ấy là gì.
"Bà ..." Tôi ngượng ngùng mở miệng; bà ấy đến gặp tôi vào lúc này, tôi cũng đại khái có thể đoán được nội dung cuộc trò chuyện sẽ là gì.
"Hạ Niệm Phi, phải không? Họ của ta là An, Chung Ích Dương là con trai của ta." Bà ấy chậm rãi nói.
"... Bà An." Tôi cảm thấy rất khó để mở miệng xưng hô.
"Aiz." Bà cụp mắt "... Ta lại đây có làm phiền cháu không? Ta tới để nói với cháu một vài chuyện."
"Không, không có." Tôi quay đầu nhìn Bạch Đoạn, chắc là anh nghĩ đó là bệnh nhân của tôi, chỉ gật gật đầu rồi chỉ vào phòng trực cuối hành lang, mỉm cười quay đi.
"Ta sẽ không nói quá lâu." Bà ấy theo ánh mắt tôi nhìn tới Bạch Đoạn, có lẽ nghĩ đó là đồng nghiệp của tôi. Khi tôi quay đầu lại, bà cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, nặng nề mở miệng: "... Ta nghĩ cháu đã biết về chuyện Diệc Dương."
"Vâng, Chung Viên đã gọi cho cậu của cháu." Tôi gật đầu.
"Ta ... gia đình chúng ta có lỗi với cháu, ta biết; ta cũng không đến để xin cháu tha thứ ..." Bà ấy nói cực kỳ chậm rãi, trong bầu không khí như thế, cả tôi và bà đều bị tra tấn dày vò. "Nhưng có một số chuyện ta phải nói cho cháu biết ... Gia đình chúng ta thực sự không biết Ích Dương đã làm gì mẹ cháu năm đó ... Nếu ta biết...... ta....ta ... "
Nói được vài câu, bà đã nhịn không được mà nghẹn ngào.
"Bà... bà An, bà cứ chậm rãi nói." Tôi nhờ y tá gần đó lấy một ly nước đưa cho bà. Lúc này sảnh chờ vẫn có rất nhiều người, họ đều tò mò mà ngoái lại nhìn hai chúng tôi.
"Aiz," Bà nhận lấy nước, hớp một chút thấm giọng, "Nhưng trong lòng ta vẫn con cháu như ... như ruột thịt. Ta từng nghĩ là Hạ Vi Vi và Chung Viên, chỉ là thằng cả không bao giờ nhận, sau này khi nó nhận, ta luôn tưởng tượng ... đoán xem cháu trông như thế nào." Bà ấy nhìn tôi, "Ta đã nhìn thấy cháu hồi Tết Nguyên Đán, ta cảm thấy ... thực sự rất giống."
Tôi cảm thấy như lòng tôi chợt nhói lên một cái.
"Aiz... ta không tới nói với cháu chuyện này." Bà tỉnh lại từ trong cơn mê man, nhẹ nhàng nhìn tôi, "Ích Dương đã hôn mê nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên rời đi, ta cũng không cảm thấy quá thương tâm... Ta cũng nghĩ cháu cũng sẽ không thấy thương tâm ... nhưng nó rất đáng thương ... Ngày mốt, nó được hỏa táng rồi chôn cất trực tiếp. Cháu ... nếu cháu thuận tiện .." Bà từ từ nhỏ giọng, cuối cùng không nói nữa.
"... Cháu biết rồi." Tôi gật đầu.
Bà ngẩng đầu, trên gương mặt già nua tràn đầy hy vọng: "Vậy, cháu có tới không?"
"Cháu ..." Tôi nghẹn không nói nên lời, ngay lúc không biết phải trả lời như thế nào thì một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Mẹ--!"
Tôi nghe giọng có hơi quen, quay người lại thì nhìn thấy ngay Chung Viên phong trần mệt mỏi sải bước nhanh chóng tiến đến đây.
"Này Chung Viên——"
"Thằng cả về rồi à?" Bà An vội vàng quay người lại, hơi lúng túng, "Tại sao con cũng đến đây..."
"Con mới là người phải hỏi câu đó ấy." Chung Viên đỡ lấy bà, quay đầu nhìn lại tôi, "Niệm Phi."
"Ông về rồi à?" Tôi cố ý hỏi, không biết tại sao mỗi lần đối diện với Chung Viên tôi lại tỏ ra rất kiêu căng hống hách từ trong ra ngoài, "Tôi đang nói chuyện với mẹ ông mà, ông làm sao vậy?"
"Mẹ, mẹ về trước đi, để con nói chuyện với Niệm Phi." Chung Viên đưa mẹ mình ra ngoài.
"Ông sao vậy, tôi đang trò chuyện rất thân thiết với mẹ của ông đấy." Tôi đút hai tay vào túi nhìn bà An bị Chung Viên kéo ra, hai người đứng ở cửa khu ngoại trú nói gì đó, bà An nhìn lại tôi một lần nữa, cuối cùng rời đi trước.
"Ông được cho nghỉ rồi đấy à?" Tôi nhìn Chung Viên đi lại về phía tôi, "Bệnh viện liên kết duyệt nghỉ tang cũng nhanh thật."
"Ta cũng vừa mới tới, về nhà không thấy mẹ đâu mới biết bà đến đây gặp con. Ta không ngờ rằng bà ấy lại đến thẳng đây." Ông ta trầm giọng giải thích. "Cũng do bà quá nhớ con."
Tôi mở miệng, theo thói quen muốn phản bác hai câu, nhưng lại phát hiện tôi không có hứng thú làm mình làm mẩy với ông ta vấn đề này, chỉ nhíu mày phun ra một câu: "Tôi biết rồi."
"Ăn cơm chưa?" Ông ta nhìn đồng hồ đeo tay "Từ cổng bệnh viện đi ra ngoài, rẽ trái có một quán trà nhỏ, hay là ta với con qua đó ngồi một lúc đi."
"Không, tôi có hẹn rồi." Tôi nhìn về phía phòng trực, "Tối nay tôi còn trực nữa."
"... Được rồi, vậy hôm khác đi." Chung Viên đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào tôi, "Này, đúng là con ở Nhai Bắc rất tốt, mặt đầy da thịt."
"Hả?" Tôi ngay lập tức đưa tay lên sờ sờ măt, rồi không biết là dây thần kinh nào trong đầu tôi bị đứt, tôi tự dưng mở miệng hỏi ông ta: "Trông tôi..... có giống Chung Ích Dương không?
Chung Viên sửng sốt một chút, ánh mắt dịu dàng đi, vươn tay vỗ vỗ đầu tôi: "Giống, tại sao không giống."
Tôi kích động hất tay ông ta ra: "Đừng sờ lung tung."
Ông ta ngượng ngùng thu tay về, ánh mắt dịu dàng đi: "Người cũng đã đi rồi, con quay lại nhìn mặt một chút cũng đâu có gì."
Tôi sốt ruột liếc ông ta một cái: "Tôi phát hiện người nhà ông thật phiền phức, từng người một cứ như cái băng cát-sét lặp đi lặp lại."
"Được rồi, ta biết con cảm thấy không thoải mái." Ông ta gượng gạo cười, cố gắng chuyển chủ đề. "À, Bạch Đoạn cũng đến Nhai Bắc đúng không?
"Sao ông biết?"
"Sao lại không biết, nó đột ngột từ chức, nhốn nháo cả bệnh viện." Chung Viên nhìn tôi đầy ẩn ý, "Vậy hai đứa con...chính thức rồi hả?"
"Liên quan gì đến ông?" Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Niệm Phi, vốn dĩ không nên nói với con chuyện này." Chung Viên chậm rãi nói, "Con ở Phù Châu cũng giống như núi cao xa hoàng đế, không ai quản lý, quan tâm con thích ai, ta dù muốn quản lý con cũng không cho. Nhưng bây giờ ở Nhai Bắc, cả gia đình của con từ trên xuống dưới đều nhìn con chằm chằm, con còn lại đến cái tuổi này... "
Nghe đến đây tôi cau mày, nhìn thẳng ông ta
"Ta không có ý phản đối con." Ông ta tiếp tục nhìn tôi, "Con nên nói chuyện rõ ràng với gia đình, hoặc kết hôn hoặc nói ra cho rõ ràng; nếu không, Bạch Đoạn ở Nhai Bắc coi như bị con trì hoãn."
Tôi mím chặt miệng, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của cậu tôi.
"Nhưng với tính tình của cậu con, chắc chắn sẽ không để con bên cạnh Bạch Đoạn cả đời." Chung Viên nhẹ giọng nói, "Chuyện này con nên suy nghĩ lại đi. Nếu thấy không ổn thì quay về Phù Châu cũng không tồi."
(cậu cả chú cả giành nhau đứa cháu, người ngoài ko biết còn tưởng vợ chồng giành con..)
"Ai vậy?" Bạch Đoạn vừa mở nắp thùng giữ nhiệt múc canh vừa hỏi.
"Mẹ của Chung Viên." Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng trực.
Bạch Đoạn sửng sốt: "Mẹ của Chung Viên, vậy chẳng phải là.."
"Là người ruột thịt." Tôi tiến đến chỗ anh, Bạch Đoạn khẽ liếc tôi một cái, không tiện nói gì về chuyện này, cúi đầu tiếp tục múc canh. Tôi nhìn anh múc canh vịt hầm ra chén, canh tỏa mùi thơm thoang thoảng, còn khó khói trắng mờ ảo bốc lên, tôi không khỏi ngẩn ngơ, hỏi anh: "Bạch Đoạn, nếu người mà anh căm ghét bấy lâu nay chết, anh có đến dự lễ tang không?"
Bạch Đoạn nhìn lại tôi: "Nếu ghét thì đi làm gì?"
Tôi ngẩn người một lúc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi anh, "Nếu người đó là bố anh thì sao?"
Bạch Đoạn sững sờ, chậm rãi nhìn tôi: "Phi Tử, có chuyện gì vậy?"
Tôi tựa lưng vào ghế sô pha, vẫn cảm thấy còn hơi mệt, tôi nhìn vào khoảng không vô định: "Chung Viên có một người em trai tên là Chung Ích Dương. Khi Chung Viên học đại học, em trai ông ta ở Nhai Bắc cưỡng bức mẹ em. Mẹ em lúc đó đã đẩy ông ta xuống cầu thang, khiến ông ta làm người thực vật 25 năm, giờ vừa mới chết vì suy nội tạng."
Dường như ánh mắt Bạch Đoạn rung lên.
"Em vẫn luôn nghĩ rằng Chung Viên bố em, mãi cho đến bốn năm trước mới biết được sự thật." Tôi chậm rãi nhìn anh, cổ họng khản đặc, "Bạch Đoạn... Chung Ích Dương.... tên khốn đó là bố của em."
Anh mím môi, không nói gì, vươn một bàn tay cắm sâu vào tóc tôi vuốt ve nhẹ nhàng.
Tôi chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm giác người nặng trĩu như đeo đá.
"Bạch Đoạn, em ghê tởm ông ta, rất căm ghét ông ta, nếu ông ta không hôn mê, em chắc chắn sẽ cầm gạch mà chọi vào...... Nhưng thật ra em vẫn luôn hy vọng ông ta tỉnh lại, vì em muốn mắng vào mặt ông ta, muốn biết ông ta nghĩ như thế nào về em, như thế nào đến mẹ ... Em luôn nghĩ, vì sao ông ta có thể yên phận mà ngủ 25 năm, vì cái gì mà không bị trừng phạt. Sao ông ta có thể dễ dàng mà chết đi như thế, em còn chưa nói được câu nào với ông ta đâu ... " Tôi cứ lẩm bẩm mãi, cảm thấy thật khổ sở, giọng nói tôi đã bắt đầu nghẹn lại. Tôi cũng không biết cảm giác lúc ấy là đau khổ hay tức giận, tôi chỉ cảm thấy lòng tôi như có cái gì nghẹn lại, tôi muốn thoát ra, muốn thô bạo mà thoát ra hết thảy.
"Phi Tử, đừng khóc." Bạch Đoạn chạm nhẹ lên cằm tôi.
"Em không khóc, đừng chạm vào em." Tôi sụt sịt.
Bạch Đoạn vươn một tay ra, mạnh mẽ ôm tôi vào lòng: "Thôi, đến đây, em khóc đi, chỗ này không có ai khác nhìn thấy đâu."
./.