*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

70.

Chiều thứ ba không có ca phẫu thuật, tôi nói với Lục Tử Trăn là tôi đi xem nhà, xin nghỉ phép rồi rời đi.

Cậu cả đến muộn hơn thời gian hẹn nửa tiếng, lái ô tô riêng. Lúc hạ cửa kính xe xuống ra hiệu cho tôi lên xe, cậu vẫn đang thao thao bất tuyệt ra chỉ thị qua di động, thấy tôi đi tới mới cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên: "Lên đây nhanh đi."

Tôi mở cửa xe ngồi vào ghế sau, mới nhận ra người lái xe là Triệu Viễn Kỳ.

Thời tiết trở nên ấm hơn, Triệu Viễn Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi sọc vàng nhạt với áo vest màu xanh đậm. Cổ áo sơ mi hơi mở ra, để lộ chiếc cổ bóng loáng. Quanh cổ anh ta có một sợi dây chuyền bạch kim, kiểu dáng phóng khoáng, nằm trên xương quai xanh mảnh mai, sinh ra một chút lẳng lơ không lý do, khác xa với hình ảnh truyền thống của một công chức.

"Cậu nếu bận quá không đi xem với con cũng được mà, con tự mình đi xem." Tôi ngồi ở ghế sau khẽ nói, "Cậu còn gọi cả Thư ký Triệu đi, không cho người ta thời gian nghỉ ngơi."

"Không sao, tôi cũng rảnh." Triệu Viễn Kỳ cười cười với tôi qua kính chiếu hậu, "Đến xem nhà cũng tốt, khu đô thị Quất Viên xây trông không tồi, tôi cũng đang định mua một căn hộ nhỏ ở đây."

"Thư ký Triệu mua một căn hộ nhỏ có vẻ không thích hợp đâu. Mấy năm nữa con cái rồi, ở nhà nhỏ không sợ chật chội sao?" Tôi thản nhiên hỏi.

"Vẫn còn sớm mà, tôi còn chưa kết hôn." Triệu Viễn Kỳ lần này không nhìn tôi, "Một mình ở nhà nhỏ cũng tốt."

"Cậu này, con cảm thấy sao ủy ban thành phố của cậu tà môn thế, thanh niên lớn tuổi toàn độc thân cả." Tôi liếc nhìn cậu, "Có khi nào do nhà dột từ nóc không?"

"Chỗ nào có thể?" Cậu cả nhàn nhạt nhìn Triệu Viễn Kỳ một cái. "Cậu không kết hôn là lỗi của tôi à?"

Triệu Viễn Kỳ nhìn cậu cười: "Nào có, là do tự tôi không muốn kết hôn."

"Sao lại không?" Tôi vừa muốn nói tiếp thì cậu cả đã chen vào cắt ngang: "Đúng rồi Niệm Phi, cậu có hẹn ăn tối với ông chủ của khu đô thị Quất Viên tối nay, con có rảnh không?"

"Buổi tối có rảnh, nhưng mà cậu đi ăn cơm với cả ông chủ khu đô thị này à?" Tôi nhìn cậu, "Quan hệ của cậu thế này thì chắc con khỏi cần xem phòng, cứ mua luôn là được, chứ nếu không tối nay cậu đi gặp người ta lại nói không mua thì lại ngại."

"Nhìn con đi, không thích cứ nói thẳng, không cần mua." Cậu hừ mũi, "Mua nhà ở Nhai Bắc còn phải nhìn mặt mũi người khác à?"

Logic của cậu cả: xe thì không được mua xe sang nhưng nhà thì thích căn nào mua ngay căn đó =)))))

Tôi bật cười một chút, câu có câu không vừa nói chuyện vừa chạy đến sông Mã. Chủ đầu tư đã đợi ở cửa từ sớm, sau lưng ông ta là một quản lý với một nữ bán hàng, cả ba đều đang tươi cười thân thiện. Cậu cả dừng xe, ba người đưa tôi đi dạo quanh khu đô thị, môi trường xung quanh khá tốt, vào nhà mẫu để xem thử cũng không thấy chỗ nào bất ổn.

"Không còn gì thì các anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi và cháu trai có thể tự mình đi dạo trong nhà." Cậu cả gật đầu với chủ đầu tư, "Vốn dĩ là việc riêng, để mọi người đi cùng có hơi ngại."

Tất nhiên là chủ đầu tư không chịu, kiên quyết muốn đi theo tư vấn. Cậu cả mỉm cười kéo Triệu Viễn Kỳ qua: "Viễn Kỳ cũng muốn mua một căn hộ nhỏ ở Quất Viên của anh này. Anh có thể đi dạo một vòng cùng cậu ta."

"Ơ, được rồi, tôi có thể tự đi xem." Triệu Viễn Kỳ thoái thác.

"Mọi người chỉ cần tư vấn cho cậu ta, còn tôi sẽ đi dạo với cháu." Cậu cả đẩy Triệu Viễn Kỳ sang cho chủ đầu tư lôi kéo tôi đi. Chủ đầu tư và mấy nhân viên sale của ông ta nhanh chóng bao vây Triệu Viễn Kỳ.

Cậu cả dẫn tôi đi một lúc, mới hỏi tôi: "Thấy nhà thế nào?"

"Tốt lắm ạ, không có gì để chê." Tôi gật đầu, "Còn tốt hơn căn con mua ở hồ Tỳ Bà. Nếu cậu cũng thấy được thì con sẽ mua."

"Cũng không phải cậu ở, hỏi cậu được không làm gì?" Cậu trừng mắt nhìn tôi, "Con không biết chọn à?"

"Con thấy khá ổn. Nhà có nội thất sẵn, ở cũng tiện." Tôi gãi đầu "Con hay nghe nói nhà có nội thất sẵn thì vật liệu xây dựng không tốt lắm, nhưng chủ đầu tư quan hệ khá thân với cậu như vậy ... chắc là không có chuyện đó đâu nhỉ? "

"Chẳng phải cậu vừa để cho con xem sao? Sao không có chính kiến gì hết vậy?" Cậu không nhịn được chọc tôi, "Hay là mua nhà trống về sửa sang lại, đợi khoảng một nửa đến một năm để lắp đặt nội thất với thêm hệ thống thông gió."

"Thôi vậy chờ lâu lắm, con thấy ở nhà mẫu là ổn nhất." Tôi thản nhiên trả lời.

"Nếu mua nhà trống, trong thời gian sửa sang lại có thể ở với cậu, dù sao cũng phải mua ô tô, đi làm cũng thuận tiện." Cậu cả lại đều đều nói với tôi.

"Con đang không sống một mình." Tôi đánh bạo nói một câu, dời tầm mắt sờ sờ bao thuốc lá, cố gắng thả lỏng một chút.

Sắc mặt cậu cả hiển nhiên lập tức thay đổi. Cậu im lặng một lúc rồi hỏi tôi: "Giờ con đang không thuê nhà mà ở cùng cái thằng nhóc phải không?".

"Đúng vậy, với Bạch Đoạn." Tôi lại rất không tự nhiên sờ đến bật lửa.

"Hai đứa đã bao lâu rồi?" Cậu nhướng mày tiếp tục hỏi.

"Cũng lâu rồi ...lúc con còn là sinh viên năm nhất" Tôi ngậm điếu thuốc lên miệng châm lửa, tuy giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn hơi lắp bắp, "Cũng.. cũng năm sáu năm rồi ...."

"Thế cũng không lâu lắm." Cậu cả hơi gồng gồng cổ.

"Vậy theo cậu bao lâu mới là lâu?" Tôi liếc nhìn cậu.

Cậu cả nghe xong cũng không nói, im lặng đi song song với tôi một lúc. Khoảng thời gian đó, tôi không nhịn được cứ lén lút quay sang nhin cậu, đầu óc rối bời, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bạch Đoạn, rồi lại đến cái xương quai xanh của Triệu Viễn Kỳ, lúc ẩn lúc hiện trong đầu, làm dấy lên cảm giác nghi ngờ chưa từng có.

"Niệm Phi," Cậu đột nhiên dừng bước, giọng nói trầm xuống, "Con thích đàn ông, cậu không phản đối. Nhưng..."

Cậu cả khựng lại, không nói gì, lại tiếp tục bước đi. Tôi lặng lẽ đứng phía sau, nhìn cậu nôn nóng đi được vài bước rồi dừng lại, xoay người nhìn tôi.

"Con không thích hợp đi con đường này." Cậu nói nốt nửa câu sau. "Còn trẻ thì chơi bời thế nào cũng được; chỉ cần coi nó như một lần bồng bột, tận hưởng nó là được, nhưng không nhất thiết phải dành cả cuộc đời cho nó. Cuối cùng con cũng phải kết hôn sinh con."

"Con không bồng bột, con chỉ muốn dành cả đời như vậy, con nguyện ý." Tôi cảm thấy khác thường, nhưng vẫn nhìn thẳng vào cậu, "Con không cố tình thích đàn ông, con chỉ thích Bạch Đoạn, anh ấy là nữ con cưới anh ấy, anh ấy là đàn ông con sẽ ở với anh ấy đến hết đời, thế thôi. "

"Đừng nói mấy câu ấu trĩ như vậy!" Cậu ngắt lời tôi, "Con không sống trong thế giới chỉ có hai người, cả thế giới đang nhìn con! Dù con không quan tâm, nhưng có người trong gia đình quan tâm! Con có biết kết cục của con là gì không, hả? Chờ khi con già, khi con già ... " Cậu im lặng, sắc mặt đen lại, đột nhiên ngừng nói.

"Vậy thì cậu có gì khác con?" Tôi chất vấn, "Cậu có thể độc thân bốn mươi năm, con không kết hôn thì lại e ngại?"

"Cậu khác với con." Cậu cả lớn tiếng mắng tôi, "Đừng có lôi chuyện này ra nói."

"Con rất muốn biết có gì khác biệt đấy." Tính ngang bướng của tôi đột nhiên nổi lên, thấy xung quanh không có ai, tôi thấp giọng rống cậu, "Hạ Nham, cậu có bản lĩnh thì nói ra bây giờ đi!"

"Đừng có ương bướng, cậu cũng chỉ muốn tốt cho con!" Vẻ mặt cậu cả gần như vặn vẹo, tôi và cậu bốn mắt nhìn nhau giằng co qua lại.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên.

Cơn giận của cậu vẫn còn sót lại chưa tiêu, giữ nguyên tư thế nhìn tôi chằm chằm, rút điện thoại ra xoẹt một cái nghe máy.

"... Chung Viên?" Sự phẫn nộ của cậu cả nháy mắt bay biến, "Không có việc gì gọi điện cho tôi làm gì?

Tôi nghe thấy Chung Viên anh anh ong ong giải thích ở đầu dây bên kia.

Cậu cả cau mày theo bản năng nhìn sang tôi: "Chung Ích Dương chết rồi."

Chung Ích Dương chết vì suy nội tạng, lặng lẽ ra đi. Tôi từng chứng kiến ​​một bệnh nhân sống thực vật ở bệnh viện Đại học Phù Châu chết. Người đàn ông này đã nằm trên giường được hai năm, một sáng nọ đột nhiên mất hết dấu hiệu sinh tồn, người lặng như hoa tang. Tôi nghĩ cái chết của Chung Ích Dương có lẽ cũng giống như vậy, kéo dài hơi tàn hơn 20 năm rồi ngủ giấc ngàn thu mà không có bất kỳ sự báo trước nào; chỉ là có lẽ không yên tĩnh và đẹp đẽ như những người khác.

Tôi nghĩ có lẽ tôi đang buồn, một người tôi đã mong chờ và căm ghét quá lâu, sao lại có thể ra đi một cách lặng lẽ như vậy.

Tối hôm đó, cậu lùi hẹn bữa ăn tối với ông chủ bất động sản, chở tôi thẳng về ngôi nhà cũ ở Tây Nhai; ông, bà, cậu hai mợ hai, cả nhà bước ra nghênh đón tôi, không ai dám nói gì với tôi chuyện Chung Ích Dương. Mợ hai tôi rửa tay nấu canh, bữa cơm ăn thật áp lực, sau bữa cơm ông tôi gọi tôi vào phòng làm việc, suy nghĩ hồi lâu vẫn thở dài một tiếng.

"Chuyện này đến ngày hôm nay, cũng coi như là đã qua rồi." Ông ngoại vỗ vỗ vai tôi một cái, "Đừng suy nghĩ nhiều, nên sống thế nào thì hãy sống thế đấy, cháu có cuộc đời của riêng mình, không ai khác có thể kiểm soát được." Tôi với ông cùng nhau im lặng một lúc, cuối cùng ông cũng ngẩng đầu lên, âu yếm nhìn tôi, " ... Nếu thật sự muốn đi thì cứ đi."

"Chuyện này... cháu ..." Tôi ngơ ngác không biết phải nói gì.

"Được rồi, ông biết rồi." Ông ngoại lại vỗ vai tôi, dẫn tôi ra khỏi phòng làm việc. "Đi thôi, mợ hai cháu còn làm đồ ăn khuya kìa, hoa hòe lòe loẹt, đi ăn thử đi."

Chung Viên chỉ mất hai ngày để quay lại Nhai Bắc, hiếm khi bệnh viện trực thuộc Đại học Phù Châu duyệt nghỉ phép nhanh như thế.

Từ lúc cậu tôi ở Phù Châu kéo số của Chung Viên vào danh sách đen, nó vẫn nằm đấy từ đó đến giờ. Lần này khi nghe tin Chung Ích Dương chết, điều đầu tiên tôi làm là mở điện thoại kéo số ông ta ra khỏi danh sách đen.

Chung Viên gửi một tin nhắn, nói, ta sẽ quay lại Nhai Bắc chiều hôm sau, rất muốn gặp con, nếu có thời gian thì gọi cho ta.

Tôi cầm điện thoại trên tay, không biết nhắn lại thế nào. Đúng lúc đó, cậu cả tôi bước đến bên cạnh, phóng ánh mắt dò xét về phía tôi. Nhìn một hồi không nhịn được cậu mới mở miệng hỏi: "Ai thế, Chung Viên à?"

"Dạ vâng." Tôi dập điện thoại quay lại nhìn cậu.

"Cậu ta hỏi con đi gặp Chung Ích Dương đúng không?"

"Không, ông ta bảo con đến gặp ông ta."

Cậu cả sửng sốt, khó chịu rụt cổ: "Cũng làm giá ghê nhỉ."

Tôi nhủ thầm chuyện này thì liên quan gì đến giá với chả đỗ.

"Cậu ta trở về Nhai Bắc rồi à?" Cậu cả ngước mắt lên hỏi lại.

"Còn chưa, ngày mốt mới trở lại."

"Vậy con có đi gặp hay không?"

"Con đang suy nghĩ."

"Lại còn suy nghĩ." Cậu cả hừ một cái không vui, quay mặt đi, một lúc sau mới quay lại, "Ông ngoại con nói thế nào?"

Tôi ngẩn người: "Ông nói ... Nếu con thật sự muốn đến lễ tang thì cứ đi đi."

Cậu cả nắm tay vịn ghế sô pha, im lặng một lúc, nhíu mày nhìn tôi: "... Con có muốn đi không?"

Tôi theo bản năng cười cười: "Chẳng phải cậu đã nói sẽ đánh gãy chân con nếu tôi dám đến dự đám tang của ông ta sao."

Cậu cả sốt ruột đá tôi một cái: "Đừng giả bộ với cậu, cậu biết con muốn đi."

Tôi ngại ngùng thu lại nụ cười: "... Làm gì có ạ?"

Cậu cả khó chịu hừ mũi, đứng dậy đi ra ngoài châm thuốc, đi được một nửa thì hung hăng quay lại nói: "Không được đi."

Tôi cứng họng một lúc.

./.