Hoa nở hai bông, mỗi bông một cành, trước tạm ém xuống phía Long Quân khoan nhắc đến, ta nói về Hồ Thập Bát bên này trước.

Hồ Thập Bát bị Hồng Ngọc lôi về yêu giới.

Dọc đường đi, Hồng Ngọc nửa lời cũng không lên tiếng, Hồ Thập Bát dùng mắt trộm ngắm sắc mặt thân nương của hắn, thấy trên mặt Hồng Ngọc là nụ cười bình tĩnh vô ba, quả thực không thể nhìn ra là hỉ hay là nộ.

Hồng Ngọc như vậy thực sự là rất bất thường!

Phải biết, từ ‘bình tĩnh’ tuyệt đối không nằm trong từ điển của Hồng Ngọc, Hồ Thập Bát vốn đã không rõ mình làm sai chuyện gì rồi, hiện tại nhìn nét mặt Hồng Ngọc như thế, nội tâm cũng không khỏi bắt đầu không yên, mở mồm khép mồm, nhưng ngoại trừ một tiếng ‘nương’, chẳng nói thêm được tiếng nào nữa.

Nghe Hồ Thập Bát gọi, Hồng Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Hồ Thập Bát.

Nhìn thấy ánh mắt Hồng Ngọc, nội tâm Hồ Thập Bát đột nhiên thót lại một cái, ánh mắt Hồng Ngọc trước giờ luôn cao cao tại thượng, luôn ẩn chứa một loại nhận kính cùng cuồng kính kiểu như ‘thiên vương lão tử ta cũng bất phục’, nhưng hiện tại ánh mắt nhìn hắn lại bình tĩnh đạm nhiên như thế, hình như còn có cả một tia mờ mịt thoảng qua.

“Nương?” Hồ Thập Bát khẩn trương, bước qua vỗ vỗ vai Hồng Ngọc “Nương. . .ta, là ta sai rồi. . .người đừng như vậy. . .”

Nghe Hồ Thập Bát nói thế, Hồng Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười “Sai? Ngươi sai chỗ nào?”

Hồ Thập Bát nghẹn lời, hắn quả thực không biết mình sai ở đâu, nhưng mà nhìn Hồng Ngọc như thế này, hắn biết là nhất định mình đã làm sai cái gì.

Hồng Ngọc nhìn bộ dáng ấp úng của Hồ Thập Bát, lại nở nụ cười.

Nguyệt quang khiết bạch phản chiếu trên gương mặt yêu diễm mỹ lệ của Hồng Ngọc, nét cười của nàng, vừa thỏa mãn, lại vừa ôn nhu.

Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt Hồ Thập Bát, trong miệng thì thào. . .

“Thật giống. . .”

“A?”

Hồng Ngọc nhìn Thập Bát, lại tựa như không nhìn hắn, ánh mắt như thế, tựa như xuyên qua không gian cùng thời gian, muốn từ trên người Hồ Thập Bát mà nhìn bóng dáng của một người nào đó.

Thấy ánh mắt hoang mang của Hồ Thập Bát, Hồng Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu “. . .tiểu nhi tử của ta. . .thật sự là nguy, lại phải gả cho Long thần. . .”

.

Uy, ngươi. . .nếu như ngươi biết được chuyện này, sẽ nói như thế nào nhỉ? Cũng sẽ vui vẻ cao hứng phải không?

Chỉ có điều. . ngươi, ngay cả sự tồn tại của ta cùng Thập Bát, có lẽ cũng không biết đâu. . .

.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Hồng Ngọc tựa như nhớ lại một ngày mưa của hơn hai mươi năm trước, ‘hắn’ cầm chiếc tán mười tám tử trúc cốt, cúi đầu ân cần nhìn nàng, hỏi “Cô nương, nàng không sao chứ?”

Không sao. . .Ta không sao. . .

.

“Nương? Nương? Người không sao chứ?”

Hồng Ngọc hồi thần, bóng người nọ trong trí nhớ cũng tiêu thât, hiện tại trong ánh mắt nàng nhìn thấy chính là gương mặt khẩn trương của tiểu nhi tử nàng.

Hồng Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Hồ Thập Bát.

Trưởng thành, thật sự đã trưởng thành rồi. . .

Đột nhiên, ngay lúc đó sắc mặt Hồng Ngọc chợt biến, bốp một cái bạo lật lên đầu Hồ Thập Bát.

“Đồ vô dụng! Bình thường bảo ngươi hảo hảo theo ta học mị thuật ngươi không học! Ngươi nhìn đi, Long Quân người ta ăn xong liền phủi mông chạy mất! Cho dù là vì công tác đi nữa, nhưng như vậy cũng đủ chứng minh hắn một chút cũng không lưu luyến ngươi!! Nếu lúc trước ngươi luyện mị thuật hảo thì hiện tại làm gì xảy ra chuyện như vậy, làm gì xảy ra hả hả hả?? Hôm nay sơ thập, thời gian chúng ta còn hơn hai mươi ngày, lần này quay về yêu giới ta nhất định phải hảo hảo đặc huấn ngươi!! Nhất định phải làm cái tên Thất cái gì Long Quân kia mê mẩn đến đầu hôn mục huyễn không muốn bỏ ngươi đi nữa!!”

“Nương. . .không cần như vậy. . .” Hồ Thập Bát yếu ớt muốn tỏ ý chống cự.

“Cần!! Như thế nào không cần hả!! Ngươi chính là nhi tử của Hồng Ngọc ta! Mị thuật không hảo sẽ bị ngoại nhân chê cười, việc này liên can đến thể diện Hồ gia, thể diện đó ngươi có biết không??”

Hồ Thập Bát im lặng nghĩ trong lòng, loại thể diện này. . .ai mà cần chứ.

Nhưng, hắn không dám nói. . .

========================

Biểu tình nhu nhược kia của Hồ Hồng Ngọc cũng giống như phù dung, sớm nở tối tàn, lập tức khôi phục lại bản sắc ngự nương vốn có của nàng – thiên thượng thiên hạ duy lão nương độc tôn.

Nhìn mẫu thân như vậy, Thập Bát cũng an tâm trở lại, dọc đường đi bị nương hắn quở trách mắng mỏ, rất nhanh đã đến đại trạch Hồ gia.

Vừa mở cửa đã thấy, hai mươi cái đầu nhất tề đứng ngay cửa vọng sang.

Uwah! Một phòng toàn người a~!

Mười bảy vị tỷ tỷ của Hồ Thập Bát, toàn bộ đã trở về!!!

Đã vậy còn mang theo trượng phu của mình theo nữa, không những thế cả vũ khí cũng cầm theo, đang say sưa thương nghị làm thế nào đi cứu Hồ Hồng Ngọc cùng Hồ Thập Bát trở về.

Vừa thấy Hồ Hồng Ngọc cùng Hồ Thập Bát bình an trở lại, tất cả đều vui mừng, nháo nhào lên như ong vỡ tổ.

“A nha~ nương người đã trở về! Không có bị thương chứ? Tất cả đang thương lượng phải dùng chiến thuật gì để cứu người a!”

“A nha nha Thập Bát, lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi chọc phải nhân vật nào rất khủng hả?”

Thất chủy bát thiệt loạn oanh oanh!

“Được rồi, được rồi! Ồn muốn chết!” Hồ Hồng Ngọc một lời vừa ra, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Hồ Hồng Ngọc ẹo thân hình cực có khí chất của mình, thong thả bước đến ngồi xuống cạnh bàn, tao nhã rót cho mình một chén trà, nhíu mày “Lão nương xuất mã, thiên hạ còn có chuyện xử lý không xong sao?

Hồ Thập Nhị xáp qua, cười lấy lòng “Đúng, đúng, nương thân người là tối lợi hại nhất ~~~”

Hồng Ngọc lạnh giọng hừ một tiếng, liếc Hồ Thập Nhị, trán Hồ Thập Nhị lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh “Ta, ta cũng lo lắng chứ bộ. . .nên, nên mới gọi mấy tỷ muội về đây hết. . .”

Ngày đó, Hồng Ngọc như một đoàn liệt hỏa lao ra khỏi yêu giới, Hồ Thập Nhị một mình lưu lại, nghĩ nghĩ, không được, như này mà đánh nhau chắc chắn là nương bất lợi a. Người nhiều thì lực nhiều, chiến trường phụ tử binh a! Vào những lúc thế này, cần phải có viện binh!

Thế là lập tức dụng tẫn thủ đoạn, phóng tẫn truyền thư, gọi hết tất cả mười sáu tỷ muội còn lại trở về.

“Gọi về phỏng có ích lợi gì! Hay ngày qua, nếu như có chuyện gì thật thì lấy hiệu suất như thế này của các ngươi, là muốn cùng nhau đi nhặt xác lão nương ta đây sao?”

Thập Nhị cười ngượng ngùng “Chúng ta không có ý đó, hai tên thu yêu nhân kia nể mặt mũi Hồ Thập Bát. . .chắc là cũng sẽ không làm người bị thương đâu ha. . .”

“Nga? Tức là ta đây lần này có thể bình an mà trở về, vẫn là do ăn ké Hồ Thập Bát?

Hồ Hồng Ngọc giương mắt nhìn Hồ THập Nhị, Hồ Thập Nhị mặt nhăn như khổ qua lết a lết qua kéo kéo tà áo Hồng Ngọc “Nương ~~~ người tha thứ ta đi, sau này ta không bao giờ dám tự ý làm này nọ nữa được không. . .”

Ngoài mặt khí thế mười phần thế chứ, nội tâm Hồ Hồng Ngọc lại đang thở phào hô may mắn, may mắn là các ngươi vẫn chưa đi, nếu thật sự toàn bộ chạy tới Thanh Vân Sơn, nhìn mình vậy mà lại chịu thua tên Long Quân lùn tịt kia, mặt mũi còn để đâu chứ. . .

(Kỳ thật, Hồng Ngọc ngươi vậy mà coi là chịu thua sao. . .Ngũ Long Quân bị ngươi mấy lần làm tức đến trào máu kìa. . .)

Hồng Ngọc đang nghĩ nghĩ trong lòng, đột nhiên phát hiện trong phòng tĩnh lặng đến bất thường.

“Cái gì đây? Không nói nữa sao.” Hồng Ngọc lên tiếng, nhưng vẫn không ai đáp lại, cả đám đều lấy Hồ Thập Bát làm tâm, bán kính khoảng hai thước, vẽ thành cái vòng tròn, những kẻ vốn định vươn trảo nhào qua ôm Hồ Thập Bát, toàn bộ đều đứng hình.

======================

“Tất cả mọi người. . .làm sao vậy? Hồ Thập Bát nhìn mười sáu vị tỷ tỷ, chín vị tỷ phu đứng yên tại chổ, cảm giác có chỗ kỳ quái.

“Thập, Thập Bát. . .” đại tỷ Hồ Thập Bát nhăn mày “Thiên a, trên người của ngươi là khí tức gì vậy. . .”

“Phải a, hảo dọa người. . .” mấy kẻ còn lại đều gật đầu phụ họa nói, chúng ta vốn định cho ngươi một cái ôm thiệt là nồng nhiệt. . .nhưng mà khí tức trên người của ngươi rất dọa người, càng lại gần càng cảm thấy hô hấp bất khoái. Vị đang nói là Cửu tỷ của Hồ Thập Bát, hiện đang hoài thai, đột nhiên cảm thấy đầu thiệt là choáng a choáng, thế là Cửu tỷ phu ngay lập tức ôm nàng tha tới ngồi xuống ghế, dùng tay áo quạt quạt ít gió, nửa ngày mới cảm thấy đỡ một chút.

Hồ Thập Bát nâng tay lên ngửi, kéo cổ áo hít hít, quay trái quay phải hít ngửi thân thể, đâu có mùi gì lạ đâu nha. . .

Bất quá, hắn đúng là ngửi thấy trên người mình có một hương khí. . . rất giống với hương khí thản nhiên trên người Ngao Kiệt vậy.

“Ai nha nha, kỳ thực, ta cảm thấy Hồ Thập Bát thực bình thường a, sao ta lại không cảm thấy cái loại khí tức đáng sợ kia như mọi người nói ta?”

Trong đống người chợt truyền ra một đồng âm non nớt, mọi người nhìn lại, nga, ra là Thất tỷ phu của Thập Bát ~

Người mà Thất tỷ của Thập Bát yêu thương là một thư sinh con người, đã bên nhau gần tam thế, thế này Thất tỷ phu hắn mới chuyển thế được bảy năm, vẫn còn là một hài đồng.

Thất tỷ phu lắc la lắc lư tiêu sái bước đến trước mặt Hồ Thập Bát, cười đến ánh mắt tựa nguyệt nha, ngước đầu nhìn hắn, Thất tỷ của Thập Bát ở sau khẩn trương hô “Tướng công!”

Thiếu niên quay đầu lại nhìn lão bà yêu diễm của mình, cười cười “An tâm an tâm ~” rồi xoay lại nhìn Hồ Thập Bát “A nha nha, Thập Bát, bộ dáng ngươi đã lớn như vậy rồi a, vóc dáng thật là cao ~~~ hai trăm năm trước lúc ta đến nhà ngươi cầu thân ngươi vẫn còn là một tiểu hồ ly a ~~~ một khối mao nhung nhỏ xíu đen đen ~~ đáng yêu khỏi nói luôn ~~~”

Hồ Thập Bát nhìn vị Thất tỷ phu trước mặt chỉ đứng tới chân mình, cảm thấy mình cứ như đang cư cao lâm hạ mà nhìn người ta quả thực rất thất lễ, thế là ngồi xổm xuống, ôm quyền “Thất tỷ phu, thật sự đã lâu không gặp. . .”

Thất tỷ phu cười tủm tỉm, trong tiếng kinh hô của mọi người thò cái tay bé xíu ra xoa đầu Thập Bát.

______________________

nhận kính / cuồng kính : nhận kính = gan góc không sợ hãi / cuồng kính = điên cuồng

Thất chủy bát thiệt : bảy mồm tám lưỡi ~