Ăn Tết vui vẻ với gia đình xong,chúng tôi lại cất bước trở về thủ đô Hà Nội.Trời càng ngày càng lạnh,cứ như sắp có tuyết vậy.Nhất là không khí xung quanh anh họ tôi,lúc nào cũng thấy nó lạnh và buồn hết.Chẳng hiểu sao nữa. Ở dưới quê,anh ấy lúc nào cũng tươi cười,bây giờ về đây,mặt anh ta lại cứ như muốn chảy xệ xuống.Chẳng lẽ chưa gì anh ta đã nhớ nhà rồi sao?Hồi trước đi nguyên 3 tháng mà có thấy gì đâu…Tôi đang ngồi học lại chút bài để ôn lại những kiến thức trước Tết.Bánh chưng bánh giày lấp đầy óc rồi,chẳng nhớ nổi 1+1 bằng mấy nữa cơ ^v^”.Còn anh tôi,thứ lấp đầy óc anh không phải bánh chưng hay bánh dày,mà có lẽ là lý do mà anh ta buồn.

“Tú,mai đi học rồi à?”

“Vâng,anh lo đọc lại ít sách đi…”

“Chịu…”

“Mà…sao dạo này anh buồn thế?”

“Không sao cả…anh có buồn đâu?Hì!!”

Anh ta nghĩ anh ta chỉ cần cười trừ như vậy là đánh lừa được tôi?Làm gì có ai ngốc vậy.Nhưng tôi cũng chẳng nói gì mà chỉ cười theo anh ta.Bởi,một việc khiến anh ta buồn chắc hẳn điều đó phải cực kỳ đau đớn.Tốt nhất là không nên nhắc lại.

“Em biết mai ngày gì không?”

“Hừm…”

Tôi dừng chuyện học lại và nghĩ về ngày mai.Mà thật sự tôi cũng chẳng nhớ nổi,nghỉ Tết thì biết gì chuyện năm tháng nữa…Ahihi.

“Không biết..”

“Em sống mà không có chút tình thương à? O^O””

“Hả?”

“Mai 14-2!!”

Tôi bất ngờ.Cái ngày mà các cặp đôi tặng socola cho nhau ý hả…Mà có liên quan gì tới tôi?Tôi không thích mấy chuyện sến súa này cho lắm,mặc dù khá nhiều cô gái thích.Hình như mình là con gái lỗi cực kỳ rồi…ÔvÔ.

“Không biết Hân có tặng anh quà không…?”

“Ủa?Hai người quen nhau rồi à?Nhanh thế?Sao không nói em?”

“Trước lúc nghỉ tết,anh đã nói cho em ấy về tình cảm của mình…và Hân đã đồng ý rằng khi sau Tết – valentine mà tặng quà cho anh thì sẽ là đồng ý..”

“Uồi,lãng mạn ghê!!Vậy lý do mà anh cứ thơ thẩn là…”

“Ừ,anh lo lắm…”

Tôi lặng im nhìn anh ta thở dài buồn b.Anh ta có lẽ đang rất cần ai đó ủng hộ, động viên.Tôi nghĩ vậy nên đành cầm chặt lấy hai tay của anh ta và cho anh ta xem ánh mắt quyết tâm của tôi.

“Anh chắc chắn sẽ là được ÒvÓ!!”

“Ư…ừm..”

“Anh đã dám yêu là dám đương đầu với thử thách phải không?Thế mới là đàn ông con trai!!”

“Ừ!Cảm ơn em,anh sẽ cố!”

Anh ta nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng,bấy giờ tôi mới thấy anh ta có chút đẹp.Nhưng dù tôi đã nói vậy nhưng không phải đàn ông con trai nào cũng dám đương đầu với thử thách tình yêu đặt ra.Như hắn,hắn đã bỏ cuộc.Tuy nhiên,anh họ tôi và hắn là hai người khác nhau,mong rằng anh ta sẽ chiến thắng trong ải này…Làm ơn!!Ngày hôm sau,tôi đi học cùng anh ta để anh ta bớt lo lắng.Mặt anh ta cứ chảy dài ra như cái bơm,tâm hồn thì treo ngoài cây bang mất.Mỗi lần nghỉ tiết,anh ta lại ra hành lang đứng nhìn bóng nhìn gió,trông chờ người kia đến.Nhưng,người ta không đến.Qua từng tiết mọt,anh ta trở nên buồn hơn.Tôi chỉ ngồi đó nhìn anh ta mà thở dài,chẳng biết mình nên làm gì nữa…Chẳng lẽ cô bé đó đã quên mất lời hứa?

“Hôm nay thằng Hải sao thế?Lượn lờ nãy giờ…”

“Đang buồn vì không nhận được socola giống ai đó thôi…-___-“

“Ồ…ăn không?Hehe!!”

Hắn vừa mới tới lớp là đã được mấy bé lớp dưới,mấy chị lớp trên hoạc mấy bạn nữ cùng khối tặng socola cho. Ông trời thật bất công,người thì đầy ra đấy,người muốn cũng không có…Ai như hắn được cơ chứ.Hắn ta cứ thản nhiên ngậm socola trong giờ,trong lúc ra chơi,và mời cả tôi ăn nữa.Chậc,nhìn cái mặt vô tư thấy sợ.Bạn của hắn đang buồn thế kia mà hắn cứ tỏ vẻ không quan tâm vậy.Thấy tôi nói thế,hắn cũng ra nói chuyện và mời anh tôi ăn,nhưng anh tôi từ chối.Anh ta sáng đã ăn được gì đâu,vậy mà không đói,anh ta đúng là một kẻ rất si tình.Cô bé kia ơi,mong em hãy xem xét lại. Đến cả lúc ăn trưa,anh ta cũng không ăn mặc dù gọi cả một cái bánh hamburger loại to mà chỉ để ngắm -___-.Và hình như,anh ta còn buồn hơn cả lúc trước.Nỗi buồn gia tăng theo thời gian?

“Thôi ngay đi thằng kia,sao lúc nào cũng tối đen sầm sì thế?”

“Tao không chịu đâu!!Tại sao không có ai thích tao vậy??”

“Ờ,tao không biết!”

Ui chà,xem ai đang nói kìa.Cái lúc Nguyên đi thì hai đứa còn an ủi động viên nhau kia,bây giờ thì phúc tao tao hưởng,hoạ mày mày chịu…

“Anh cố ăn đi,lúc người ta định tặng quà anh thấy anh tả tơi người ta chạy mất dép!!”

“Ừm…người ta vừa chạy đi rồi…”

“Hả? Đâu đâu?”

“Lúc nãy,anh lấy cái cốc nước,Hân với anh đụng mặt nhau,Hân chạy đi luôn…Biết vậy anh không tỏ tình nữa cho xong..ahuhu!! T^T..”

“Thì Hân tính cũng nhát rồi mà…vì ngại quá thôi…”

“Em ấy sẽ không muốn…nhìn mặt anh nữa…”

Tình yêu đơn phương là tình yêu đòi hỏi người tham gia phải là một con người mạnh mẽ,biết chịu đựng.Và sợ nhất là lúc bị người kia xa lánh khi biết được tình cảm của mình.Vậy nên,tôi đã thề với bản thân sẽ không nói cho anh Minh tình cảm của mình,tôi đã chọn con đường khó đi nhất,tôi thật ngốc và hèn nhát.Nhưng,tôi thật sự không chịu được cái cảm giác bị người mình yêu xa lánh đâu, đau lắm…Còn anh họ tôi,lại đang cố chịu đựng sự xa lánh của đối phương,kiên nhẫn chờ họ,thật dũng cảm.Tôi thật nể phục anh ta.Anh ta đã chọn một con đường có hai ngõ,rẽ trái là bị từ chối,rẽ phải là được đồng ý.Nhưng hình như sự bi quan của anh ta đã làm anh ta đang hướng sang bên trái - bị từ chối.Anh Hải,anh hãy kiên nhẫn thêm chút nữa,ngày hôm nay còn dài.Mình cũng nên làm gì đó để giúp anh ta,mình phải gặp cô bé đó!!

“Anh Hải,hậu bối em học lớp nào?”

“10-1…”

“Cùng lớp với nhóc Sơn à…”

Không biết thằng nhóc con xã hội đen đó có biết nhà của Hân không?Trong những hoàn cảnh này,không thể nào em ấy trốn mãi trong lớp được.Có lẽ em ấy cũng sẽ lẩn trốn tôi,tôi là em của anh ta mà.Tôi vừa ngó ngó tìm cô bé đó vừa vội vàng ăn nhanh,Hân không ăn ở đây.Tôi chạy lên lớp của Hân.Nhưng,Hân cũng không có ở trong lớp…Ăn trưa ở xó nào không biết…Lớp này cũng ồn ào thật, tưởng mấy nhóc lớp 10 chưa quen biết nhau nên phải yên ả hơn một chút chứ.Nghịch như giặc ngoại xâm…-___-.Ở trên hành lang,thằng nhóc Sơn đó lại đi bắt nạt người khác.Nó túm áo túm cổ,lục lọi cặp của một cậu nhóc khác nhìn có vẻ nhút nhát.Chà,yếu đuối thật…

“Này!!”

“Mày này với ai…Ủa?Chị Tú chị Tú!!”

Vừa nhìn với tôi là mặt nó hớn hở lên,không giống như cái lúc nó bắt nạt người khác nữa.Mẹ mình mà biết mình quen bọn đầu trâu mặt ngựa này chắc đi Tây Thiên luôn quá ;;^;;…

“Lại đi bắt nạt người khác đấy hả?Bỏ ngay cái tính ấy đi…”

“Tại nó không cho tôi chép bài ấy chứ!!”

“Tự học đi chứ!!Tại cái gì mà tại!! -__-“

Tôi cộc mấy phát vào đầu nó. Học sinh cá biệt,học sinh cá biệt này!!Lúc đầu nó chỉ giả vờ rên đau ư ử cho có,về sau nó vẫn cứ nhây nhây,hớn ha hớn hở không khác gì con đười ươi!!

“Chị tới đây tìm tôi à,nhớ tôi chăng?Hihi!!”

“Không!Có phải Hân học lớp này không?”

“À,cái con nhỏ nhút nhát,hậu đậu đấy á?Ai quan tâm tới nó,lúc nào nó cũng thui thủi một mình ấy!!”

“Em biết nhà em nó không?”

“Biết,ai cũng biết!!”

“Vậy tan học đợi chị ngoài cổng trường nhé?”

“Ok Ok!!”

Tôi cảm ơn nó rồi đi.Mà lúc gặp được người ta thì biết nói cái gì nhỉ?Bắt buộc người ta phải đồng ý ư?Không thể nào…Điều tôi muốn nghe là câu trả lời trước cả anh ta,và nếu có,tôi sẽ giúp Hân đưa được gói socola đó cho anh ta.Tất nhiên là do Hân đưa trực tiếp cho anh ta.Chỉ còn 2 tiết học nữa là tôi sẽ biết được câu trả lời,thật hồi hộp.Tôi hay là anh ta mới là người đang cần câu trả lời đây ;;^;;…Biết trước anh ta,liệu có vô duyên không nhỉ? Đặt mỏ vào chuyện của người khác đúng là có tốt đẹp gì đâu.Tan học,thằng nhóc đó đúng là vẫn đợi tôi ở cổng trường.

“Cậu về trước nhé,tôi đi ra đây một lát!!”

“Cậu đi đâu?”

“Đi ra đây..một lát…”

“Đi đâu?”

Hắn gí sát mặt vào tôi và tỏ ra như không muốn cho tôi đi ấy.Như kiểu bố quản lý con…đời nào mình là con của hắn.

“Đi hẹn hò với tôi,anh đừng xía vô!!”

“Cậu đi với thằng này á?Không cho đi!!”

“Thôi ngay đi hai con người này…-___-“

“Cậu đi đâu??”

“Tôi qua nhà hậu bối, được chưa hả ông nội…?”

“Ừ, được rồi, đi với!”

Hắn lại bắt đầu giở trò làm phiền người khác đây mà.Mong là hắn với thằng nhóc kia đừng có quậy,không thì mệt lắm,ai quản nổi bọn giặc chứ.Thằng nhóc đó dẫn bọn tôi tới một khu chung cư,nhìn cũng cao sang vì mới xây, trông cũng đẹp và tiện nghi lắm.Nhà của cô bé đó ở phòng 134,tận tầng 5,may có cầu thang máy.Sơn bấm chuông,còn hai bọn tôi núp ở một nơi.Vì,Hân mà thấy Sơn thì cũng không cảnh giác chúng tôi được.Nó ấn chuông liên tục như muốn phá cả cái chuông đó ra vậy.Biết giữ tài sản của người ta nữa chứ cu…

“Ai đấy?”

“Tôi,Hoàng Sơn!”

“…C…cậu đến đây làm gì?”

“Ờ…tôi muốn…mượn cậu quyển vở…để chép bài..”

“Sao lạ thế?”

Trời ơi,sao nó ngu thế?Nói gì không nói đi nói mượn vở chép bài,học sinh cá biệt chưa bao giờ đụng tới bài tập một lần mà chép bài…Ai tin nổi.Thế nhưng,cánh cửa vẫn được mở ra.Hân rụt rè nhưng vẫn có ý cho nó mượn vở…Tâm hồn trong sáng,tin được cái thằng không bao giờ thay đổi được như nó cơ đấy.

“Cậu muốn mượn vở gì?”

“Đứng im,cậu đã bị bắt!!”

Nó rút ra một khẩu súng lục ngắn đen sì,Hân hét toáng lên.Tôi với hắn mặt tái mét lại,cái thằng đó có súngkìa!!

“Nếu tớ đã làm gì sai cho tớ xin lỗi,xin lỗi,ahuhu!!”

“Thằng kia,làm cái trò gì thế hả??”

“Ủa?Xin lỗi…sung đồ chơi mà…”

“Làm chị hết hồn!! ÒA Ó”

Tôi quay ra chỗ em nó nở một nụ cười thân thiện cho em nó đỡ sợ,nhưng ai ngờ,mặt cô bé càng tái hơn.

“Tiền…tiền bối!!”

“Chị có chuyện muốn hỏi em!!”

Cô bé không nói gì cả,chỉ nhìn tôi chằm chằm mà lặng thinh.Trông cô bé có vẻ căng thẳng lắm,bộ mình đáng sợ thế sao?

“Tôi ngửi mùi socola!”

“Hử?”

“Á đừng,không được!!”

Cô bé đóng sầm cửa lại và bám chặt lấy cửa như không muốn cho chúng tôi vào.Sao lại có mùi socola được chứ,bộ hắn ta ăn nhiều socola quá nên bị ám ảnh?Nhưng nếu mà có mùi socola,thì thích thật.Một món quà tự làm…mong là nó thật.Nhóc Sơn đẩy xừ cô bé ra một cách phũ phàng.Cô bé ngã chổng mông lên trời, đầu cắm xuống đất.Theo mùi,hắn với nhóc Sơn đi vào nhà.Hai tên này vô duyên thật,nhà của con gái mà xông vào như đúng rồi.Tôi lại gần đỡ Hân dậy,mắt của em đã đầy ứa nước mắt.Khóc luôn được sao?Bộ trong nhà có gì đó quan trọng lắm..

“Thôi đừng khóc, để chị vào xử tụi nó…”

Cô bé không nói gì mà chỉ sụt sịt mũi.Tôi cũng dần dần ngửi được mùi socola từ trong bay ra.Tôi dắt cô bé vào,theo mùi,tôi cũng đến được chỗ hai tên kia đang đứng.Mùi socola được toả ra từ nồi đang được đun trên bếp,bột mì bị rắc tứa tung.Hai tên đó thì đang mò mẫm cái gì đó.

“Thìa đâu rồi ta?”

“Này,vào nhà người ta rồi lục lọi vậy hả?”

“Có ai ở nhà đâu mà lo…”

“Tôi đang cầm lù lù một người nhà đây này..-__-“

Cô bé vẫn đang mít ướt sụt sịt.Trông như một đứa trẻ con lớp 5 tuổi mà mặc dù đã và đang lớp 10 lận.Phải chăng đây là triệu chứng bệnh “trẻ hoá”?Tôi nhìn trên bếp có một bát bột mì đang sắp nở.Nhắc tới bột mì là nghĩ ngay tới bánh.

“Em đang làm bánh socola hả?”

“V..vâng….”

“Tặng ai?”

“Em làm em…ăn thôi…”

“Vậy hả? Ăn ỉm à…?”

“Dạ không!! Em định tặng cho một người…à không…em định ăn với mẹ…à…@@”

“Nếu người đó là anh Hải,thì chắc anh ấy vui lắm…nhỉ?”

Cô bé lại không nói năng gì nữa và cái mặt lại đỏ hết lên.Vậy là,cô bé đồng ý sao?Hai cái tên kia hình như vừa kiếm được cái thìa nên ngồi vơ vét hết đống socola trong nồi.Lũ vô duyên!! Ò^Ó..

“Mua đại ngoài cửa hàng cho nó nhanh,bày đặt!!”

“Thì tự làm mới ý nghĩa chứ,mà mấy người đang ăn socola có chủ rồi đấy!”

“Không sao,không sao!!”

“Không sao là không sao thế nào?”

Cô bé ấy hình như càng ngày càng nắm chặt tay tôi. Đôi mắt lại đẫm lệ,bọn tôi vừa làm tổn thương cô bé sao?Tệ thật…

“Không sao mà chị…”

“Hả?”

“Cái đấy hỏng rồi…”

Cả hai ông kia phun hết ra.Thương ghia…-v-.Mà cho chừa hai người họ,ai dậy không biết nữa…Hắn cả sáng giờ ăn vẫn chưa no socola sao.. ăn nhiều chúng đâu có tốt.Miệng hai người họ dính nhoe nhoét socola,sao lỏng thế nhỉ?Tôi lấy khăn lau cho từng đứa một,cứ như là mẹ ý,ahihi!!Tôi sờ thử vào bột mì đang nở,thấy cứng ngắc à…Như này thì sao ăn được,nó bị hoá thạch rồi.

“Em…thử mấy lần mà không được…cái bánh nào cũng rất là ‘rắn chắc’…”

“Ô…ồ,chị hiểu…em cần,giúp không?”

“Em hết nguyên liệu rồi…”

“Ồ không sao,có hai đại gia đây mà.Hihi!”

Tôi vừa nói vừa vỗ vai hai tên công tử bột kia.Nhìn bọn họ có vẻ như không muốn đi chút nào nhưng,không-đi-là-chết!Cuối cùng,hai tên đó phải lóc cóc đèo nhau đi.