Sáng hôm sau,hai đứa chúng tôi lăn lóc ra ngủ.Tận 3h sáng mới được ngủ thì đến bao giờ mới dậy?Thế nhưng,bà tôi lien tục vỗ mông kêu tôi dậy.Lăn lội mãi mới mở được mắt ra,nhìn xung quanh,hắn đã dậy và đi đâu mất rồi.Nghe mẹ nói là hắn theo bố tôi ra phố.Vậy là bố quyết mua đền cho hắn cái áo thiệt.

“Tú!Bao giờ thằng Thiện Ân nó về?”

“Con không biết!”

“Bảo nó về nhé!Hôm nay 31 rồi,không về thì mẹ Thiện Ân đón giao thừa với ai?”

“Vâng!”

Chắc hôm qua tới giờ mẹ hắn lo cho hắn lắm.Hắn đi chơi thì có bao giờ xin phép ai?Bà tôi cố gọi tôi dậy mặc dù tôi rõ buồn ngủ rốt cuộc có để làm gì đâu.Tôi chẳng có gì làm cả…Chợt tôi nghe tiếng trẻ con ngoài sân.

“Chi Tutu đâu cô?”

“Chị ấy trong nhà!Con vào chơi đi,chị ấy đang chán lắm ấy ^v^”

Một đứa bé loắt choắt lon ton chạy vào nhà.Nó lao tới chỗ tôi và cứ lao nhao lên.

“Chị Tutu…chị Tutu…chị về sao không nói với em??”

Người duy nhất gọi tôi là “Tutu chỉ có là đứa bé con nhà bác (em của tên Nam Hải phiền phức kia).Bé nó đã lớn tới như thế này rồi,cao vổng lên,cái mặt nhìn còn dễ thương và đẹp trai hơn nữa.Rồi đến giọng nói vang vọng của anh tôi đang tiến gần trong sân nhà.

“Lâm Lâm”

Thằng bé mặt tái mét lại,hối hả chạy xung quanh tôi.Hai người đang chơi trốn tìm sao?

“Chị giấu em đi đâu đó đi!Tên phiền phức đó theo em hoài…”

Cái tủ lạnh đang ở ngay cạnh tôi,bất giác tôi mở cái tủ lạnh ra .Bên trong chỉ có ít đồ,tôi chỉ vào trong đó.

“Vào đây!Tủ lạnh!!”

“Vâng!!”

Cơ mà em nó ngây thơ thiệc,trời lạnh như này mà dám chui vào tủ lạnh…Mình ngu hay nó ngu ta??Anh Hải vội vàng chạy vào trong,tay cầm bát cháo,chắc đang cho em ăn rồi.

“Tú!Em thấy Lâm Lâm đâu không?”

“Dạ không! ÔvÔ”

“Cần chi cái đôi mắt kiếng khi đôi mắt đã tinh anh…”

“Cần chi cái đôi cao gót khi vóc dáng đã cao to!!”

Bỗng thằng bé từ trong tủ lạnh nhảy ra,hứng hởi hát theo.Dị…Ô^Ô”

“Có Vinamilk!!”

“A! Đây rồi!Lâm Lâm!!”

“A chit rùi!!”

Lâm Lâm định chạy đi tiếp thì anh ta nhanh tay túm gọn lấy.Nó cựa quậy không ngừng nhưng không sao thoát nổi.

“Á à!Còn nhờ Tú làm đồng phạm à?”

“Hông ăn!! >XA.