‘Cùng là Tiên Thiên tầng sáu, nhưng so với Lang Nha Lão Tổ, tên này quả thật quá kém cỏi.’

Từ Hiền bình phẩm, nhìn Lữ Phi Yến giơ chưởng chật vật chống đỡ thế côn của Lý Tự Thành, mấy phen bị đánh thổ huyết, hắn chỉ biết lắc đầu, cũng chẳng buồn thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】hỗ trợ gã đệ tử nhà mình nữa.

Hắn nào có biết, Lữ Phi Yến có thể đạt được tu vi như bây giờ, đa phần đều nhờ vào ngoại lực hỗ trợ, nói là Tiên Thiên tầng sáu, nhưng thực chất chỉ có thực lực tầng năm, thậm chí tầng bốn đỉnh phong mà thôi, so với đám hung đồ của Sát Thần Môn cũng chỉ khá hơn đôi chút.

Lữ Phi Yến không luyện được võ học Trung Thừa tới cảnh giới cao thâm như Lang Nha Lão Tổ, không có nội công Thượng Thừa để bứt phá như Lang Nha Lão Tổ, cũng không có Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm chuyên để cứu nguy như Lang Nha Lão Tổ.

Nhưng có một thứ mà Lang Nha Lão Tổ có, họ Lữ cũng có.

【Quy Bối Thuật】

Rắc!

Mai rùa bị thiết côn đập vỡ tan tành, nhưng Lữ Phi Yến cũng nhờ đó mà thoát được một kiếp, đồng thời mượn lực chấn từ côn kình của Lý Tự Thành mà phóng vọt đi xa, hiển nhiên là biết không thể đánh lại nên tìm đường bỏ chạy.

“Tặc tử đừng chạy!” Lý Tự Thành trợn mắt quát to, sau đó liền cắp côn dí theo,【Trục Nhật Thần Bộ】thi triển tới hạn mức tối đa.

‘Chạy? Tốt lắm.’ Từ Hiền nhếch môi cười nhạt, dưới chân xuất hiện một làn sương nhạt màu đỏ cam, cũng dùng tới【Trục Nhật Thần Bộ】để bám theo hai người.

Lữ Phi Yến có cương khí chèo chống,【Trục Nhật Thần Bộ】lại không phải loại khinh công có ưu điểm về tốc độ, vậy nên họ Lữ có thể kéo giãn được khoảng cách với sư đồ Từ Hiền trong thời gian ngắn.

Nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn mà thôi,【Trục Nhật Thần Bộ】không mạnh tốc độ nhưng lại thắng ở tính dai siêu cường, đạt tới cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh như Từ Hiền và Lý Tự Thành lại càng có thể duy trì cước lực tối đa đến chín ngày chín đêm.

Mà trên người Lữ Phi Yến lúc này lại chịu không ít thương tổn, lớn nhỏ, nội ngoại đều có, lại còn gặp hai vị võ đạo kỳ tài dí sát phía sau, hắn liệu có thể duy trì được bao lâu, một canh giờ hay là hai canh giờ?

Dù cho họ Lữ có thủ đoạn ẩn nấp thì Từ Hiền cũng không ngại,【Tầm Hung Kính】nơi tay, hắn tự tin có thể phá giải hết thảy u mê chướng nhãn.

Nhưng cả ba người đều không biết, cách bọn họ hơn mười dặm về hướng Hồng Lộ thành, có hai huynh đệ mập mạp cũng đang chạy như chó đuổi đến chỗ này.

“Không tốt, tên kia đột nhiên tăng tốc chạy đi!”

“Hắn phát hiện chúng ta rồi?”

“Hừ hừ, rất có thể là vậy.”

“Thế phải làm sao đây đại ca?”

“Tiếp tục đuổi theo chứ sao, nếu không chờ mùi bay đi hết, đại ca mi có một trăm cái mũi cũng không cách nào tìm được hắn.”

“Hưmm, ban đầu ta đã nói là cứ ra tay trong thành luôn đi, đại ca không nghe, thật ngu ngốc!”

“Mi mới ngu ngốc, Huyền Kiếm Phủ thành này có thống lĩnh Huyền Tàng cảnh, mi muốn chết sao!”

“Chết là chết thế nào được? Chúng ta có bảo bối cha mẹ đưa cho hộ thân cơ mà, cùng lắm thì vận dụng luôn hàng của sư phụ.”

“Nói mi ngu ngốc còn không chịu, đấy là dùng để đối phó cao thủ Thần Mạch. Gặp phải Huyền Tàng liệu có tác dụng sao?”

“Ơ, này… Đại ca nói đúng, nhưng mà hình như có gì đó sai sai?”

“Sai thế quái nào được! Chớ nhiều lời, chúng ta tăng tốc.”

Nửa canh giờ sau, khi mà mưa đã tạnh từ hai khắc trước, mặt trời một lần nữa treo cao, tỏa ra hơi nóng làm nước mưa đọng lại trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi.

Chẳng phải một canh giờ hay hai canh giờ, mà chỉ được nửa canh giờ thì Lữ Phi Yến đã tới giới hạn của mình, tốc độ dần dần chậm lại, khí sắc ngày càng xanh xám.

Đổi lại, thành quả mà họ Lữ đạt được sau màn chạy bán sống bán chết này là hắn đã bỏ xa sư đồ Từ Hiền hơn hai dặm, tạm thời được tính là an toàn.

‘Không thể chạy nữa, nếu không chẳng cần đợi bọn chúng đuổi kịp, ta cũng tự mệt chết chính mình.’ Vừa nghĩ như vậy, Lữ Phi Yến lập tức dừng lại, sau đó bắt đầu nghĩ kế bảo mệnh.

‘Ta có thể làm như vậy…’

Lốp rốp! Lốp rốp!

Tiếng xương cốt va chạm liên tục vang lên, chỉ trong vòng năm nhịp thở, chiều cao của Lữ Phi Yến lập tức rút lại bảy, tám tấc, thân hình cũng teo lại một vòng, không còn cao to lực lưỡng như vừa rồi, thay vào đó lại có vẻ gầy yếu, thấp bé.

Kỳ Công Dị Thuật bát phẩm:【Súc Cốt Công】

Chẳng dừng lại ở đây, Lữ Phi Yến vận chút nội lực còn lại trong người vào các đầu ngón tay, sau đó đưa hai tay lên, bắt đầu nắn bóp gương mặt của mình.

Chưa đến mười nhịp thở sau, Lữ Phi Yến đã từ một gã đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi hóa thành một tên thanh niên thấp bé, gương mặt phổ thông đầy khắc khổ, tuổi nhìn chưa đến ba mươi, nếu thay một bộ nho phục vào thì sợ là chẳng khác gì một tên thư sinh nghèo, thất bại trong khoa cử.

Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm:【Niết Diện Thuật】

Mở tay nải sau lưng ra, Lữ Phi Yến thế mà thật sự lấy ra một bộ nho phục giản dị màu trắng, cấp tốc thay đi y phục rách rưới trên người.

Tay nải của hắn trong ngoài có hai màu bất nhất, đỏ ở ngoài xanh ở trong, Lữ Phi Yến cứ thế lộn ngược nó lại rồi cho y phục cũ vào trong.

Móc từ trong ngực áo ra một cây trâm gỗ, họ Lữ búi gọn lại mái tóc ổ quạ của mình, vác tay nải lên vai, lay lay một gốc cây gần đó cho nước mưa đọng lại trên cây đổ xuống người mình, sau đó liền nhảy ra quan đạo, mượn【Liễm Tức Thuật】để che giấu võ công, chậm rãi mà đi, bước chân phù phiếm, trông đúng thật là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, nào có phải phường ác ôn ác bá gì.

Nhưng Lữ Phi Yến có thể qua mắt được hỏa nhãn kim tinh của Từ Hiền sao?

Vù!

Lướt đi như gió, tốc độ của Từ Hiền so với nửa canh giờ trước còn nhanh hơn ba phần, sương nhạt dưới chân không còn tản mát như trước mà nay đã hội tụ lại ra hình thù rõ ràng, đó chính là hai vòng xoáy màu đỏ cam nửa hư nửa thực, hắn biết nó đại biểu cho mặt trời, nhưng nói thật, Từ Hiền càng muốn gọi chúng là Phong Hỏa Luân.

Nhưng cũng chỉ đến thế, đây dù sao chỉ là hiệu ứng hình ảnh, trông thì đẹp mà không có lợi ích thực tế gì sất, nên Từ Hiền sau một thoáng bất ngờ liền không để tâm tới nữa.

Hắn chỉ cần biết là【Trục Nhật Thần Bộ】đã đạt tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực, đồng nghĩa với việc bản thân đã đi được một nửa đoạn đường của quá trình cực hạn đột phá.

Nửa đoạn còn lại,【Toàn Chân Kiếm Pháp】hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】và【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】muốn đạt tới Đăng Phong Tạo Cực lại không phải dễ, mặc dù hắn đã mường tượng ra được lối đi cho bọn chúng, nhưng nếu không cần thời gian thì cũng cần một chút kỳ ngộ, Từ Hiền không dám chắc có thể đột phá trước mùng năm tháng năm.

‘Trừ phi ta có thể quay lại đó.’ Hắn chợt nhớ đến lúc bị Xích Luyện Tiên Tử truy sát, mặc dù trải nghiệm một trăm linh một loại kiểu chết không phải ký ức vui vẻ gì, nhưng thu hoạch cũng cực kì to lớn.

Gác chuyện đó ra sau đầu, dùng nửa con mắt liếc xuống bảo kính trong tay, Từ Hiền bất ngờ phát hiện tốc độ của tên Lữ Phi Yến kia thế mà trở nên cực kì chậm chạp.

‘Sức cùng lực kiệt rồi?’ Thầm nhủ một tiếng, liếc thấy Lý Tự Thành đang hì hục chạy theo ở đằng sau, Từ Hiền liền không giấu được ý cười trong mắt, xem ra lần này hắn lại cướp quái thành công nữa rồi.

Có một sự thật thú vị dù Lý Tự Thành là kẻ chăm chỉ khổ luyện khinh công hơn Từ Hiền, nhưng đến giờ【Trục Nhật Thần Bộ】của gã vẫn kẹt tại Lư Hỏa Thuần Thanh.

Vậy mới biết, thân là kẻ tham ngộ ra võ học, Từ Hiền nắm giữ ưu thế trời sinh khi tu luyện.

“Tự Thành, tiên sinh đi trước!” Cao giọng đắc ý, ngoại trừ câu nói này, Từ Hiền chỉ để lại cho Lý Tự Thành một bóng lưng, ở sau bóng lưng ấy thì chính là một thanh trường kiếm đang uẩn nhưỡng vô lượng sát khí.

Vùuu!

Chẳng mất bao lâu, khoảng cách giữ Từ Hiền và Lữ Phi Yến chỉ còn chưa đến chín trượng.

Trông thấy vị thư sinh đi ở đằng trước, hắn khẽ nhướn chân mày, thiên nhãn lướt qua, khóe miệng lập tức nhếch lên, lộ một nụ cười ý vị thâm trường.

Mắt đảo một vòng, lòng có chủ ý, Từ Hiền chợt cao giọng hô rằng:

“Huynh đài nơi xa, tại hạ vừa sáng tác ra được một bài từ, cảm thấy rất là đắc chí, nhưng không biết phải khoe với ai. Ở tại nơi đây, tại hạ huynh đài, trùng hợp tương kiến, hay là nhờ ngươi giúp tại hạ đánh giá một hai, thế có được chăng?”

Hỏi xong cũng không đợi thư sinh trả lời, Từ Hiền liền khép hờ đôi mắt, cất giọng mà ngâm:

“Hỡi thế gian, tình là vật gì? Mà đôi lứa, thề nguyền sống chết~”

“Trời Nam đất Bắc nhạn cùng bay…”

“…Hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương~”

Cái quỷ gì?

Mặc dù chỉ là một tên thư sinh giả, nhưng Lữ Phi Yến cũng có thể nghe ra câu thứ tư hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với ba câu trước đó.

Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng, tứ chi lạnh lẽo mà mồ hôi lại lăn đầy trên trán họ Lữ.

Đương lúc Lữ Phi Yến nghe được đến câu thứ năm, hắn chợt phát hiện bốn phương tám hướng đã giăng đầy sương trắng.

Trong vòng chín thước, chẳng thấy lối ra.

“…Nửa đêm chợt đến, rạng lại lên đường…”

Lông tơ dựng đứng, tim như ngừng đập, mắt trừng muốn nứt, đúng lúc này, Lữ Phi Yến bỗng thấy hàn quang chiếu rọi, soi sáng đường về… Hoàng Tuyền lộ.

Tứ phương vọng lại, nghe như quỷ thần truyền âm, đoạn cuối của bài từ rồi cũng vang lên.

“Đến như giấc mộng xuân bất chợt…”

“…Đi như mây sớm chẳng biết phương~”