Lúc nghe Từ Hiền nói Yến Nam Thiên là sư phụ của hắn, Lữ Phi Yến đã cảm thấy có chút không ổn. Cho đến khi Từ Hiền trực tiếp nói ra tên thật của mình, họ Lữ quả thật kinh hãi muốn tuyệt, tim dừng một nhịp, tư duy đình trệ, tứ chi xơ cứng.

Không thể trách tố chất tâm lý của Lữ Phi Yến quá kém được, bởi lẽ từ lúc xuất đạo tới giờ, hắn chưa bao giờ dùng tới chân danh, thậm chí kể cả những người biết được danh tính và bộ mặt thật của họ Lữ đều đã chết hết, có kẻ là do hắn tự tay hạ sát, có kẻ thì bất hạnh ngộ hại trong chốn giang hồ hiểm ác.

Ba tiếng “Lữ Phi Yến” của Từ Hiền tuy nhẹ nhàng mà lực sát thương lại rất cao, hơn nữa còn vang lên vào thời điểm vô cùng hợp lý, khi mà Lý Tự Thành đã tung ra sát chiêu Thương Long Quy Hải, một hơi đánh liền năm côn tới trước người họ Lữ, nhe răng trợn mắt, sát ý đại thịnh.

Lúc Lữ Phi Yến kịp phản ứng thì hối hận đã muộn, xuất thủ chậm nửa nhịp, hắn miễn cưỡng vung đao đỡ được ba côn của Lý Tự Thành, tới côn thứ tư thì lực tay đã tận, không đủ sức gạt đi thiết côn, thậm chí còn bị Lý Tự Thành gạt ngược trở ra, hổ khẩu rách toạc, để lộ sơ hở cực lớn trước người.

Lý Tự Thành đương nhiên nhanh chóng bắt lấy cơ hội bằng vàng này, trở tay một cái liền xọc mạnh trường côn trong tay tới cổ họng của Lữ Phi Yến, lộ rõ ý tưởng muốn nhất côn phong hầu.

Nhưng họ Lữ nào phải hạng giang hồ tiểu tốt gì, tay cầm đao bị gạt đi thì hắn vẫn còn tay trái, năm ngón tay co lại thành nắm đấm, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cố gắng tụ được bao nhiêu lực thì cố, quả quyết lấy nhục quyền đối đầu với thiết côn, cả cảnh tay co lại trước ngực rồi bung mạnh ra, đánh thẳng vào đầu côn của Lý Tự Thành.

Phành!

Lữ Phi Yến phòng thủ thành công, mặc dù xương bàn tay của hắn không tránh khỏi việc xuất hiện một vài vết rạn, nhưng ngoài ra thì hắn chẳng gặp tổn thương gì thêm, tạm thời bảo toàn được mạng sống của mình.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Véooo!

Một viên bi sắt xé gió bay tới, màn mưa dày đặc cũng không cách nào làm chậm lại thứ tốc độ như lôi đình tập kích của nó.

Không có gì mới mẻ, vẫn là【Đạn Chỉ Thần Thông】mà thôi, nhưng lần này Từ Hiền không nhắm tới những nơi hiểm yếu trên người Lữ Phi Yến mà nhắm thẳng vào bàn tay vừa đỡ lại thiết côn, thế nên…

“Aaa!”

Lữ Phi Yến hét thảm, họ Lữ chẳng thể nào ngờ được Từ Hiền sẽ bỏ qua những chỗ trí mạng mà thay vào đó lại bắn phá bàn tay của mình, coi như trực tiếp phế bỏ một cánh tay của hắn.

Từ Hiền không chỉ muốn phế bỏ một cánh tay, hắn còn muốn lấy mạng Lữ Phi Yến, nhưng chưa phải là lúc này.

Bởi vì hắn có thể nhìn ra,【Vi Đà Côn Pháp】của tên đệ tử khai môn nhà mình đã cực kỳ tiếp cận giới hạn đột phá, chỉ còn thiếu một chút tác động ngoại lực nữa mà thôi.

Mà ngoại lực đó ở đây đương nhiên là Lữ Phi Yến.

Cùng là Tiên Thiên tầng sáu, hôm qua Từ Hiền coi Lang Nha Lão Tổ là đá mài đao của mình, vậy nên hôm nay hắn cũng muốn để Lữ Phi Yến làm đá mài đao cho Lý Tự Thành.

Mặc dù không tốc chiến tốc thắng có thể dẫn tới một số biến cố không cần thiết, nhưng Từ Hiền cũng chẳng sợ lật thuyền trong mương, bởi Lý Tự Thành có【Thiên Vân Bảo Y】hộ mệnh, bản thân hắn thì không thiếu thủ đoạn tự cứu, dẫu cho không để đảm bảo vạn vô nhất thất, nhưng cũng nắm chắc chín phần là sư đồ nhà mình sẽ được an toàn, thế là đủ rồi.

Từ Hiền tính toán đủ đường, nhưng Lý Tự Thành thì không nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ biết là tiên sinh gây được nhiều sát thương hơn mình trong đợt thu hoạch này.

Lý Tự Thành tôn trọng tiên sinh như cha già ở quê, nhưng nói đến năng lực gặt lúa, gã cũng không hề chịu thua kém, quyết tâm muốn tranh với tiên sinh nhà mình một phen.

“Tặc tử xem côn!” Nhớ tới một câu lời kịch mà lão bá thuyết thư ở Bạch Long Trấn từng nói, Lý Tự Thành gầm lên một tiếng đầy khí thế, quét côn đến ngang ngực Lữ Phi Yến, côn kình hóa thành hình xoắn ốc, sử một chiêu Đầu Tiên Đoạn Lưu áp chế hoàn toàn họ Lữ.

Cao thủ quyết đấu đương nhiên dựa vào nội công, ngoại công và kỳ công, nhưng khí thế cũng là một phần vô cùng quan trọng trong lúc đối chiến.

Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, cảnh giới cao hơn mà bị đối thủ áp chế về khí thế, vậy thì chưa đánh mà đã thua ba phần rồi vậy.

“Ngươi tìm chết!” Thế nên gặp Lý Tự Thành được nước lấn tới, Lữ Phi Yến liền giận dữ quát to, mắt điên trợn ngược, bỏ hết tất cả những e ngại trước đó, bày ra bộ mặt thật đầy hung tàn và độc địa của mình, không lùi mà tiến, lao đến trực diện Lý Tự Thành.

Dựa vào ưu thế tốc độ của cao thủ Tiên Thiên tầng sáu, họ Lữ nghiêng người tránh đi đường côn của Lý Tự Thành một cách hết sức xảo diệu, đao trong tay nhanh như điện xẹt chém đến lồng ngực người trước mặt, cương khí uy mãnh khó được.

Nhưng ai mà biết được, chiêu Đầu Tiên Đoạn Lưu vừa rồi lại chỉ là hư chiêu, Lý Tự Thành dùng chẳng tới ba thành lực đạo.

Vậy nên trước đao quang âm lãnh của Lữ Phi Yến, gã chẳng chút nao núng, cổ tay lắc nhẹ một cái liền cấp tốc thu trường côn trở về trước ngực, đồng thời nghiêng người xoay côn, dùng một chiêu Hoàng Thạch Nạp Lý đỡ lấy lưỡi đao một cách hết sức gọn gàng.

Đao khí xâm nhập vào người, khí huyết nhộn nhạo, tạng phủ chấn động, nhưng tất cả đều bị Lý Tự Thành dùng thể chất phi nhân của mình áp chế, hóa giải.

Không dừng lại ở đó, dựa vào một chiêu Hoàng Thạch Nạp Lý này, toàn bộ kình lực do đao côn va chạm đều được gã chuyển dời xuống lòng bàn chân, tiếp thêm vài phần cước lực cho bản thân.

Chẳng hề do dự, dựa vào thần lực hơn người, Lý Tự Thành dùng thanh thiết côn nặng hơn một trăm tám mươi cân của mình đè ép lại thanh trường đao của Lữ Phi Yến, thân hình đổ sang một bên, chân trái đưa cao, hóa thành tàn ảnh, một hơi đá liền tứ cước tới thái dương, mặt, ngực và bụng địch thủ, cuồng phong cứ thế bám theo mũi chân của gã, thổi cho họ Lữ lạnh cả da thịt, lạnh cả tâm can.

Đào Hoa tuyệt học:【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】

Từ Hiền thấy Lý Tự Thành không tiếp tục thi triển côn pháp tiến công mà đổi sang dùng thoái pháp, trên mặt hiện lên một nụ cười hài lòng.

Điều này nói rõ tư duy chiến đấu của gã rất là sáng sủa, không phải loại bảo thủ, cứng nhắc, biết thay đổi sao cho phù hợp với tình hình thực chiến.

Cùng là phẩm chất Hi Hữu,【Vi Đà Côn Pháp】trình độ Lư Hỏa Thuần Thanh đỉnh phong đương nhiên vượt trội hơn【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】trình độ Giá Khinh Tựu Thục, nhưng trong trường hợp này, nếu Lý Tự Thành tiếp tục dùng côn thì rõ là dở không ai bằng.

Bởi vì đối thủ của hắn, Lữ Phi Yến lúc này đã bị Từ Hiền phế mất một tay, Lý Tự Thành chịu hi sinh việc thi triển côn pháp để kiềm chế nốt tay còn lại của hắn thì người lợi thế hơn rõ ràng là gã.

Còn nếu Lý Tự Thành vẫn ngoan cố cứng đầu dùng côn đối chiến, vậy họ Lữ đương nhiên cũng có thể tiếp tục dùng đao đáp trả.

Có lẽ sẽ có người nói Lý Tự Thành có thể dùng thoái pháp thì Lữ Phi Yến cũng có thể lấy cước pháp đối kháng, kết quả vẫn chẳng khác mấy, dù sao gã tu tập【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】chưa lâu, dù cước pháp của họ Lữ có là sở đoản thì hắn cũng không cần e ngại.

Nhưng xin thưa, Lý Tự Thành Hậu Thiên thập nhị trọng, Lữ Phi Yến Tiên Thiên tầng sáu, giữa hai người có thể nói là họ Lý yếu, họ Lữ mạnh.

Mà trong trận chiến giữa kẻ yếu người mạnh, nếu có thể đổi ngang thì chẳng phải là kẻ yếu đã đạt được lợi thế rất lớn rồi sao?

Ví dụ như tiền trang Giáp và tiền trang Ất cùng thuê kẻ trộm để đánh cắp ngân khố của đối phương, mỗi bên đều trộm được một thành tài sản của bên kia, nhưng vấn đề là tổng tài sản của Ất chỉ có mười vạn lượng bạc mà Giáp đến tận trăm vạn hoàng kim, như vậy ai lỗ ai lời đã quá sức rõ ràng.

Quả không ngoài dự đoán, trong màn so chân với Lý Tự Thành, chưa quá năm hiệp thì Lữ Phi Yến đã rơi vào hạ phong, trực tiếp bị gã đạp một cước như trời giáng vào giữa ngực, thổ huyết bay đi, đao trong tay cũng không giữ được nữa, rơi vào vũng sình, dù nước mưa có nhiều đến cỡ nào cũng không tẩy rửa hết được những vết nhơ bẩn trên lưỡi đao.

“Tặc tử nạp mạng!” Khí thế dâng cao, giọng như sư hống, côn thế của Lý Tự Thành lúc này so với trước đó còn mãnh liệt hơn ba phần, một chiêu Bình Địa Long Phi quả thật đánh ra được một chút uy thế của chân long.

Trong màn mưa mịt mù, thân hình cao lớn ấy phóng tới đỉnh đầu của địch nhân, mang theo uy áp kinh hồn như cao sơn vạn trượng, khiến kẻ gánh chịu thứ uy áp ấy muốn hít thở cũng khó khăn.

‘Đăng phong tạo cực rồi sao… Lữ Phi Yến nha Lữ Phi Yến, ngươi tốt nhất là còn ẩn giấu át chủ bài, nếu không ta biết làm sao…’

Từ Hiền khẽ thầm thì: “…Cướp quái.”