Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 149: Tiểu bối hậu thiên đuổi giết tiên thiên

Sủng Vật Trân Thú (1/2):

+ Nghê Diểu (Linh thú kỹ: 0/2)

__________________________________________________________________

Từ Hiền cho Đậu Phụ vào trong tay áo, chớ hiểu lầm, hắn không thể bỏ vật sống vào không gian trữ vật được, đó thật ra là một không gian riêng khác, được dùng để chứa linh thú sau khi đã kích hoạt tính năng Sủng Vật.

Đứng dậy khỏi xe lăn, Từ Hiền cũng cho nó vào luôn trong rương chứa đồ. Nghề【Thợ Mộc】cấp năm tuy giúp hắn chế tạo ra được động cơ cho chiếc xe, nhưng cũng chỉ có thể dùng đi đường bình thường, muốn so tốc độ với khinh công thì vẫn còn kém xa lắm.

Nếu mà giờ hắn còn ngồi xe, sợ là chưa kịp đến nơi thì Lý Tự Thành đã gặt sạch hết lúa.

Bạch y tung bay, Từ Hiền nhún người phóng đi, thân ảnh thoáng cái cũng đã biến mất, so với Lý Tự Thành còn nhanh hơn vài phần.

Sư đồ hai người tuy cùng có【Trục Nhật Thần Bộ】cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, nhưng Từ Hiền thắng ở chỗ cảnh giới võ đạo cao hơn hai trọng, công lực cũng thâm hậu hơn Lý Tự Thành khá nhiều với gần hai mươi năm, quan trọng hơn hết là nội công tâm pháp của hắn tốt hơn gã đệ tử nhà mình.

【Long Tượng Bát Nhã Công】tuy giúp Lý Tự Thành luyện được ngoại kình chấn thiên động địa, nhưng về rèn luyện nội khí lại không có gì đặc sắc. Ngược lại,【Giá Y Thần Công】giúp Từ Hiền luyện được thứ chân khí Huyền Nguyên Thiên Cương Địa Sát đầy bá đạo, chất lượng chân khí hoàn toàn siêu việt thường nhân.

Nội lực chính là cái gốc của khinh công, biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh đều chẳng học được khinh công gì quá tốt, nhưng lại được xưng “lai vô ảnh, khứ vô tung” cũng là vì vậy.

Vùù… vù…

Cảnh vật xung quanh lấy tốc độ chóng mặt lùi về phía sau, Từ Hiền chẳng mất bao lâu đã vượt qua hai mươi dặm đường.

Trong tầm mắt vừa xuất hiện vài nhân ảnh lờ mờ, hắn đã nghe được thông báo của hệ thống.

[Các hạ nhận được 50 Điểm Thiện Ác]

Hậu Thiên thập trọng,【Vi Đà Côn Pháp】cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, Lý Tự Thành xưa đâu bằng nay?

Từ Hiền chỉ chậm trễ một chút thôi mà gã đã dùng tốc độ lôi đình đánh chết một tên hung đồ Hậu Thiên, đồng thời cũng lấy một đấu hai, so chiêu ngang tài ngang sức với hai tên hung đồ Tiên Thiên, thậm chí là chiếm phần thượng phong.

Thần quang xẹt qua trong mắt, Ác khí cuồn cuộn thì không nói làm gì, không cần dựa vào【Tầm Hung Kính】Từ Hiền còn nhìn thấu cảnh giới của chúng.

Tiên Thiên tầng hai và Tiên Thiên tầng ba, có thể xem là tầng lớp trung kiên của Sát Thần Môn.

Hơn nữa từ lộ số chiêu thức của chúng, không khó để Từ Hiền nhận ra hai kẻ này còn yếu hơn vài phần so với bọn đồng môn cùng cảnh giới, có thể nói là tệ đến không thể tệ hơn.

Một chiêu Đầu Tiên Đoạn Lưu đánh xuống hạ bàn, côn kình ầm ầm như sóng dậy. Hai tháng nay theo Từ Hiền gặt lúa, kinh nghiệm chiến đấu của Lý Tự Thành đã có tiến bộ vượt bậc, biết nên xử lý ra sao trong từng trường hợp riêng biệt.

Lấy một địch hai, nhưng gã mới là kẻ mạnh hơn, nên cũng hiểu được phải làm gì với thân phận kẻ mạnh của mình.

Đó chính là không để cho đối thủ có cơ hội chạy trốn.

Đầu Tiên Đoạn Lưu chính là côn thức có thể giúp Lý Tự Thành thực hiện mục đích ấy, dùng côn kình quấy nhiễu chân khí truyền xuống hạ bàn, hai chân địch nhân như dẫm vào vũng lầy, muốn vận khinh công bỏ chạy sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Từ Hiền đứng ngoài cuộc chiến năm mươi bước, thấy đệ tử nhà mình ứng đối có chương có pháp, hắn khẽ gật đầu hài lòng.

Nhưng hài lòng thì hài lòng, Từ Hiền sẽ không vì Lý Tự Thành là đệ tử của hắn mà nhường nhịn, nên cướp lúa thì vẫn sẽ cướp lúa.

Một viên bi sắt trượt xuống, Từ Hiền dùng hai ngón trỏ và giữa kẹp lấy, ống tay áo phập phồng không ngưng, nội kình mạnh mẽ khiến cho không khí xung quanh liên tục bị khuấy động.

Một tia sáng lóe lên, mắt chợt hiện hàn ý, tay trái duỗi thẳng, cuồng phong thổi mạnh, trước đó đã là tiếng pháo nổ vang vọng mười dặm núi rừng.

“Tiên sinh, người lại chơi ăn gian rồi!”

Nhìn thấy trên đầu tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai xuất hiện một cái lỗ máu, Lý Tự Thành chẳng có chút gì bất ngờ, chỉ gầm lên tỏ vẻ bất mãn.

Hai mắt trợn to, vì để tránh bị tiên sinh nhà mình cướp luôn thửa lúa còn lại, Lý Tự Thành lại tăng cường thêm ba thành công lực, một chiêu Hồng Hà Quán Nhật đập tới, ra liền ba côn, khí thế như mặt trời ban trưa, dọa cho tên hung đồ duy nhất còn lại sợ đến hồn vía lên mây.

Có điều lên mây rồi cũng xuống đất, mặc dù không kịp xuất chiêu ứng đối, nhưng tên này vẫn còn những thủ đoạn khác có thể dùng đến.

Tay trái đưa ngang ra chắn trước mặt, trước tam côn liên hoàn của Lý Tự Thành, từ cái vòng có họa tiết Âm Dương nơi cổ tay của tên hung đồ chợt xuất hiện một chùm sáng xanh nhạt, trong thoáng chốc đã hóa thành một lá chắn hình tròn giúp chặn lại chiêu Hồng Hà Quán Nhật.

Tuy là nó cũng vỡ vụn sau khi đỡ một chiêu này, nhưng lá chắn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, bảo vệ tên hung đồ khỏi một bàn thua trông thấy.

Cái vòng tay của hắn chính là【Hộ Thuẫn Tụ Cương Thủ Hoàn】, một loại Đạo Khí có tác dụng gia cố cương khí hộ thể của cao thủ Tiên Thiên, cũng là một trong số những mặt hàng bán chạy nhất của Bão Nguyên Thành.

Này cũng là lý do vì sao tên hung đồ Tiên Thiên này so với đồng môn cùng cảnh giới còn yếu hơn, thay vì đầu tư vào bí tịch, đan dược thì hắn quyết định mượn nhờ ngoại vật để bù đắp chênh lệch giữa mình với những cao thủ Tiên Thiên không phải Sát Thần môn đồ.

Dựa vào tình huống vừa rồi cũng có thấy quyết định này là đúng đắn cỡ nào, đám đường chủ như Triệu Hác, họ Chung, họ Tiền xem chừng còn không sáng suốt bằng hắn.

Hắn và hai tên đồng bọn của mình đều có chung suy nghĩ như vậy, nếu không phải vì bị đánh úp quá bất ngờ nên không kịp lấy “đồ chơi” ra, e rằng hai tên kia chưa chắc đã chết nhanh đến thế.

Hơn nữa thay vì tự giết lẫn nhau như những môn đồ khác, bọn chúng lại kết phường làm bậy với nhau, lấy liên minh ba người để hoạt động, yểm trợ cho nhau trước những hung đồ mạnh hơn, cùng đi săn những hung đồ lạc đàn yếu hơn, chia sẻ huyết thực cho nhau, có thể xem là hiện tượng lạ trong Sát Thần Môn.

Với phương châm chiến lược của mình, nếu cho ba tên này đủ thời gian, đoán chừng chúng có thể thực sự làm nên chuyện.

Nhưng đáng tiếc, sự xuất hiện của【Tầm Hung Kính】đã vẽ nên dấu chấm hết cho tương lai của chúng, có chạy đến chân trời góc biển thì cũng không thoát được tử kiếp.

Bùm!

Ném xuống một quả Yên Vụ Đạn, khói bụi mịt mù, tên hung đồ thừa cơ hội này co giò bỏ chạy, đồng thời cũng không quên trả lại chỗ Lý Tự Thành một quả Tiểu Phích Lịch Đạn.

Lăn lộn Sát Thần Môn khiến hắn kiếm được không ít tiền, nhưng Đại Phích Lịch thì hắn vẫn không dám mua, chỉ cần một quả thôi cũng đủ bào trọn một nửa gia tài của hắn.

Tầm cỡ mua bom chẳng khác gì mua kẹo như Bao Ngạo Thiên, trong thiên hạ này vẫn thuộc hàng thiểu số.

Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, lúc Yên Vụ Đạn vừa bùng nổ thì Lý Tự Thành đã lập tức tiến vào trạng thái Tọa Vong, quả Tiểu Phích Lịch bị hắn vung côn đập bay trong tích tắc.

Ầmm! Ầm!

Đạn nổ nhưng không thể gây tổn tương gì cho Lý Tự Thành, tên hung đồ đã hoang phí cả Phích Lịch Đạn lẫn Yên Vụ Đạn, bởi Lý Tự Thành vẫn nắm bắt được hành tung của hắn một cách rõ ràng.

Nhưng có thể đánh lạc hướng Lý Tự Thành dù chỉ trong phút chốc, tên hung đồ cũng cảm thấy đủ rồi.

Hắn vốn không nghĩ đến việc hai quả lựu đạn có thể kiến tạo kỳ công gì, hắn chỉ muốn dùng chúng nó để câu giờ cho cho bản thân chạy đi mà thôi.

Lấy hai tờ【Thần Hành Phù】dán lên đùi, tên hung đồ tựa như bị chó đuổi, chạy thục mạng về chỗ rừng rậm phương Bắc.

Sau lưng hắn chừng ba trượng, Lý Tự Thành ráo riết đuổi theo, quyết phải bắt cho bằng được.

“Gian tặc, chớ hòng chạy thoát!” Gã gầm lên, nhưng vì không có【Thần Hành Phù】bổ trợ như địch nhân nên tốc độ không khỏi thua kém, mỗi vài hơi thở thì lại bị bỏ xa thêm một, hai thước.

Ở sau lưng gã, Từ Hiền vẫn giữ nét mặt thản nhiên không vội, ung dung đạp bước theo sau.

【Trục Nhật Thần Bộ】không thiện tốc độ nhưng thắng ở lâu dài, chờ【Thần Hành Phù】hết thời gian tác dụng thì mọi việc vẫn sẽ đâu vào đấy.

Như đã nói, có【Tầm Hung Kính】trong tay, số phận của Sát Thần Môn chúng đều nằm trong sự sắp đặt của Từ Hiền.

Nhưng tên hung đồ này lại một lần nữa khiến sư đồ hai người phải kinh ngạc.

Hắn nhảy vào trong một bụi rậm, ngay sau đó chỉ thấy từ trong bụi rậm có một cỗ chiến xa bốn bánh phóng ra, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Cỗ chiến xa này là do cả ba tên hung đồ cùng chung tay góp gạo mà mua, đắt đỏ vô cùng.

Nó không có ngựa kéo, đủ chỗ cho bốn người ngồi, bánh xe xoay tròn tạo thành bốn cái Thái Cực Đồ luân chuyển không ngừng, thành xe phía sau có đề hai chữ Đạo Khí.

Lại là một món hàng nữa tới từ Bão Nguyên Thành:【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】

VÉOOO!!!

Nhanh như chớp giật,【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】mang hung đồ thoát khỏi hiểm nguy, chỉ trong mười nhịp thở đã làm Lý Tự Thành phải hít khói, kéo dài khoảng cách đến bốn, năm mươi trượng.

Địch nhân đã hóa thành một điểm đen, nhưng Lý Tự Thành vẫn cứ hì hục đuổi theo.

Sau lưng gã, Từ Hiền híp mắt lại, khí tức trên người bỗng trở nên huyền diệu khó tả.

‘Các hạ đã có lòng hiến xe, tại hạ cũng vui lòng nhận lấy.’

Thân hình của hắn bỗng vút thẳng lên không trung, sau lưng xuất hiện hư ảnh của một con cá lớn.

“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…”

Âm thanh văng vẳng sâu xa, Từ Hiền khẽ niệm một câu, con cá lớn nhào lộn một vòng, hắn liền bốc hơi giữa hư không, đến cả tàn ảnh cũng không hề để lại.

【Côn Bằng Độ Hư Thuật】