Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 148: Thập ngũ chính kinh, đệ cửu kỳ mạch

Danh tính: Từ Tiên Hiệp (Từ Hiền)

Danh hiệu: Phạt Ác Tiểu Hiệp Sĩ

Danh vọng: Tiểu Hữu Danh Khí

Nghề văn hóa:

【Cầm Sư (Cấp 7)】

【Kỳ Thủ (Cấp 6)】

【Thư Pháp Gia (Cấp 6)】

【Họa Sĩ (Cấp 5)】

【Lão Sư (Cấp 8)】

【Tiểu Thuyết Gia (Cấp 9)】

Nghề thu thập:

【Ngư Phu (Cấp 3)】

【Thợ Săn (Cấp 3)】

Nghề chế tạo:

【Thợ Rèn (Cấp 5)】

【Thợ Mộc (Cấp 5)】

【Đầu Bếp (Cấp 4)】

Nghề võ đạo:【Hiệp Giả (Cấp 17)】

Nội lực: 18.7 năm công lực

Cảnh giới võ đạo: Hậu Thiên thập nhị trọng

Thiên phú:

【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】

【Hiệp Đạo Thiên Mạch】

+ Ngoại công:

【Trục Nhật Thần Bộ (Lư Hỏa Thuần Thanh)】

【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức (Lư Hỏa Thuần Thanh)】

【Toàn Chân Kiếm Pháp (Lư Hỏa Thuần Thanh)】

【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu (Dung Hội Quán Thông)】

【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên (Dung Hội Quán Thông)】

【Đạn Chỉ Thần Thông (Lư Hỏa Thuần Thanh)】

【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao (Dung Hội Quán Thông)】

+ Nội công:

【Giá Y Thần Công (Như Ý)】

【Từ Hàng Kiếm Điển (Tiểu Thành)】

+ Kỳ công dị thuật:

【Tọa Vong Kinh】

【Côn Bằng Độ Hư Thuật】

Quan hệ sư đồ (1/1): Lý Tự Thành

+ Võ học cộng hưởng:【Long Tượng Bát Nhã Công (Nhập Môn)】

Rương chứa đồ:【Rương Ngũ Hành】– 【Rương Ngũ Hành】– 【Rương Tứ Tượng】

Điểm Thiện Ác: 22801

__________________________________________________________________

Nghề phụ đều không có thay đổi gì quá nhiều, ngoại trừ việc lượng tiêu thụ của Bạch Xà Truyện khiến cho【Tiểu Thuyết Gia】đạt tới cấp độ chín, trở thành nghề phụ có đẳng cấp cao nhất của Từ Hiền hiện giờ.

Tam Quốc Diễn Nghĩa đã đăng hoàn tất được nhiều ngày, Bao Ngạo Thiên đương nhiên cũng nhân đó mà đẩy ra bản sách hoàn chỉnh, ý đồ lại kiếm thêm một đợt.

Bao công tử trước đó cũng đã nhiều lần gửi phi kiếm tới đòi bộ tiểu thuyết tiếp theo để đăng báo, Từ Hiền cũng không có lý do gì từ chối, gửi lại cho y một quyển Thiến Nữ U Hồn.

Yêu cầu của Từ Hiền cũng không khác mấy trước đó, phần tên tác giả không được để danh tính của hắn mà phải là Bồ Tùng Linh.

Hắn từng muốn gửi một bản viết tay Thiến Nữ U Hồn cho Lý Nhất Nguyên làm quà đáp lễ Định Phong Trâm, chỉ tiếc lần trước Vong Đức nguy trong sớm tối, Lý đạo trưởng vì mang y về Ô Long Viện cứu chữa mà không thể nán lại.

Từ Hiền không biết lần tiếp theo tương phùng đã là lúc nào, vậy nên lần này hắn học khôn, cứ viết sẵn trước một bản chờ đến lúc tái ngộ chỉ cần đưa ra là được.

Thiến Nữ U Hồn do Từ Hiền viết kỳ thật có độ dài chỉ tương đương với Bạch Xà Truyện, so với Tam Quốc Diễn Nghĩa thì không sánh được, vậy nên đoán chừng ít ngày nữa hắn sẽ bị Bao Ngạo Thiên gửi kiếm đòi tân tác.

Đối với chuyện này, Từ Hiền đã có đối sách, hắn trực tiếp cải biên một số thiên truyện ngắn trong Liêu Trai Chí Dị thành tiểu thuyết trường thiên, đảm bảo dư sức cho Giang Hồ Nhật Báo đăng tám tháng, một năm.

Mặc dù thành tích chắc chắn sẽ kém xa những gì Tam Quốc Diễn Nghĩa mang lại, nhưng cũng không vì thế mà chuyên mục Thiên Hạ Kỳ Văn sụp đổ cho được.

Bao Ngạo Thiên đã mở chuyên mục này được hơn hai tháng, nếu đến giờ này Thiên Hạ Kỳ Văn vẫn dựa vào mỗi Từ Hiền để duy trì, vậy y có thể trực tiếp cáo lão hồi hương, chẳng cần làm báo gì nữa, trực tiếp về nhà báo gia đình là được.

Hai tháng nay, dọc đường Từ Hiền cũng mua không ít Giang Hồ Nhật Báo, lật đến Thiên Hạ Kỳ Văn, ngoại trừ Tam Quốc ra cũng có không ít giai tác, dù cho hắn “hết thời” thì chuyên mục này vẫn sống khỏe mà thôi.

Tạm gác lại những chuyện liên quan đến nghề【Tiểu Thuyết Gia】ở đây, biến hóa quan trọng nhất của Từ Hiền phải kể đến những gì mà hắn có được sau khi【Hiệp Giả】đạt tới cấp độ mười lăm.

Đầu tiên là cách tính số năm công lực đã thay đổi, từ 1 cấp độ tương đương 1 năm công lực thì nay đã là 1 cấp độ bằng với 1.1 năm công lực.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn muốn đạt tới cột mốc ba mươi năm công lực – Thiên Lý Truyền Âm – thì chỉ cần thăng cấp nghề【Hiệp Giả】đến cấp độ hai mươi tám là được.

Kế tiếp là sự thay đổi của thiên phú,【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】giờ đây giúp đôi mắt của hắn có thêm chức năng giám định. Tuy rất hữu dụng, nhưng so với sự xuất hiện của tân thiên phú thì chẳng đáng là gì.

Từ xưa tới nay, thiên hạ tuy đã từng vài lần biết đến sự giáng lâm của thiên phú ngũ giai Nhập Thần, nhưng việc một người sở hữu song thiên phú thì lại chưa từng có tiền lệ.

Trường hợp của Từ Hiền đoán chừng có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Trừ phi sau này cũng có một kẻ mang theo hệ thống xuất hiện.

__________________________________________________________________

Thiên phú:【Hiệp Đạo Thiên Mạch】

Giai vị: Xuất Trần

Trời ban cho kinh mạch thần kỳ, khắc hết thảy tà ma trong thiên địa.

【Hiệp Giả】thức tỉnh thiên mạch, tu luyện Hiệp khí, trở thành khắc tinh của tội ác.

__________________________________________________________________

【Hiệp Đạo Thiên Mạch】xuất hiện, khiến Từ Hiền ngoại trừ thập nhị chính kinh còn sinh ra thêm đường chính kinh thứ mười ba, mười bốn, mười lăm, xưng là “hiệp kinh”, ngoại trừ kỳ kinh bát mạch còn sinh ra thêm đệ cửu kỳ mạch, xưng là “hiệp mạch”.

Sau khi có được【Hiệp Đạo Thiên Mạch】, Từ Hiền chẳng những có thể tu tập thêm môn võ học nhập đạo thứ năm, mà còn có thể dùng nó chuyển hóa chân khí trong người mình thành Hiệp khí.

Công dụng của Hiệp khí rất đơn giản, nó không khác gì chân khí bình thường, ngoại trừ việc có thể khuếch đại gấp đôi uy lực chiêu thức của Từ Hiền lên ác nhân.

Nghề【Hiệp Giả】cấp mười lăm cũng khiến phẩm chất của【Hiệp Đạo Thiên Thư】thăng lên đến Hi Hữu, có được thêm một số tính năng cực kì hữu dụng, nhưng tạm thời chưa nhắc tới vội.

Ngoài ra Từ Hiền còn học được thêm không ít bản lĩnh mới, trên đường cũng liên tiếp hoàn thành thêm năm vòng nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo, đạt được vài cái【Rương Tam Tài】để hợp thành【Rương Ngũ Hành】, không gian trữ vật càng thêm rộng rãi.

Điểm Thiện Ác cũng vượt mức hai vạn điểm, một con số khổng lồ. Nhưng sau trận chiến với La Sinh, hắn vẫn chưa hề động tới Đại Hiệp Thiên Luân.

Từ Hiền không vội tiêu xài, hắn định chờ Danh Vọng của mình đạt tới mức tiếp theo, tỉ lệ phẩm chất phần thưởng tăng lên rồi hẵng dùng cho đáng.

Hắn thật lòng không muốn lại nhìn thấy mấy thứ như【Nến Thần Kỳ】hay【Dương Quang Tán】gì đó một lần nào nữa.

Chẳng phải chờ quá lâu đâu, ngày mà Danh Vọng của Từ Hiền tăng lên mốc kế tiếp đã cận kề, bởi vì cái nhiệm vụ dài hơi mà hắn nhận được hơn ba tháng trước sắp hoàn thành.

__________________________________________________________________

Nhiệm vụ trừng ác: Hãm hại hài đồng, thiên lý bất dung

Đan Dương Huyện xuất hiện tập đoàn tội phạm chuyên bắt cóc trẻ nhỏ, lương tri chẳng còn, di hại vô cùng. Đến nay đã có hàng trăm đứa trẻ rơi vào tay bọn chúng, sinh tử chưa biết.

Yêu cầu: Tra rõ mục đích của thế lực thần bí, tiêu diệt hết thảy người tham gia.

Thù lao:

+ Nếu phát hiện chân tướng:【Tầm Hung Kính】

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Hậu Thiên: 50 Điểm Thiện Ác / tên

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Tiên Thiên: 500 Điểm Thiện Ác / tên

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Huyền Tàng: 10000 Điểm Thiện Ác / tên

+ Lượng lớn danh vọng khi nhiệm vụ hoàn thành.

*Nhắc nhở: Chân tướng sự thật chỉ có những kẻ cầm đầu mới biết, nhưng phần lớn sự vật trên đời này đều có thể tìm thấy ở trong sách.

__________________________________________________________________

Từ Hiền tự tin như vậy cũng là có nguyên do, chuyện là sau khi La môn chủ bị hắn dùng【Hiệp Đạo Thiên Thư】giết chết, hắn không ngờ rằng【Tầm Hung Kính】lại tự động nâng cấp.

Nó vẫn giữ nguyên công hiệu như cũ, nhưng còn có thêm hai tính năng mới.

Một là giờ đây【Tầm Hung Kính】sẽ thể hiện số Sát Thần Môn chúng còn sống sót lên trên mặt kính, cập nhật theo thời gian thật, mỗi khi có hung đồ ngã xuống thì nó sẽ báo cho Từ Hiền biết.

Hai là【Tầm Hung Kính】có thêm công năng chỉ đường cho Từ Hiền, khiến hắn chỉ cần đi theo hướng mũi tên thể hiện trên mặt kính là có thể tìm tới hung đồ, số lượng mục tiêu và khoảng cách đều có mô tả ra, tiện dụng vô cùng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu Từ Hiền lại chọn rời tiểu trấn từ hướng Đông, dọc theo Ngạn Thủy, bởi vì phần lớn mục tiêu mà【Tầm Hung Kính】chỉ đến đều ở hướng đó.

Nhìn Đậu Phụ nhắm mắt lim dim, miệng thì vẫn say sưa gặm Tụ Linh Mộc, Từ Hiền dùng một câu “tiêu sái như gió nhẹ bay bay” kết thúc bài ca giữa trời nắng của mình, mỉm cười vuốt ve nhúm lông trên trán của nó.

Hắn nuôi Đậu Phụ hai tháng, số lần mà nó tỉnh dậy cộng lại vẫn chưa được quá hai bàn tay, hơn nữa mỗi lần chưa đến nửa canh giờ, có thể nói là thánh ngủ.

“Giang hồ tiếu, tự tại tiêu diêu. Cầm hòa tiêu, cùng chén rượu nồng… Ấy, tiên sinh, người không hát nữa sao?”

Lý Tự Thành vốn đang thấp giọng ngâm theo, chợt không được được tiếng ca của tiên sinh nhà mình nữa bèn quay đầu lại hỏi.

Từ Hiền đưa ngón trỏ lên trước miệng làm tiếng “suỵt”, chỉ chỉ Đậu Phụ trên đùi, sau đó khẽ liếc xuống chiếc kính nhỏ trong tay, ung dung nói với gã đệ tử của mình rằng:

“Không hát nữa, đến giờ gặt lúa rồi. Tự Thành, Tây Bắc hai mươi dặm, ba thửa.”

Lý Tự Thành lập tức ha hả cười to, khiến Từ Hiền phải vuốt ve an ủi Đậu Phụ cho nó khỏi giật mình.

Nhoáng cái hắn đã không còn thấy bóng dáng của gã, chỉ nghe giọng nói vang rền truyền lại từ đằng xa:

“Tiên sinh, lần trước người đã gặt hết, giờ đến lượt đệ tử rồi.”

Từ Hiền chỉ lắc đầu cười khẽ, trên mặt lại không chút lo lắng nào.

“Ôi! Ba thửa lúa ơi ba thửa lúa, các ngươi cố mà chống đỡ tới lúc ta đến…”