Edit: Thư

Beta: Tiểu Lăng

Thiên Lý xoa đầu đau nhức, đứng lên từ trên mặt đất. Cô còn chưa rõ tình huống trước mắt, đã cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đánh vào mình. Không chỉ thế, phạm vi cảm giác của cô chỉ còn vỏn vẹn 5m, ngoài 5m đó chỉ còn một màu bóng tối tĩnh mịch, lạnh lẽo, tràn đầy đè nén đến vô tận.

Đây chính là Ám Vực làm người ta vừa nghe đã biến sắc trong truyền thuyết, do trọc khí của Hắc Tuyền bồi đắp mà nên, hình thành rừng ma rộng lớn, sát khí tứ phía.

Thiên Lý vòng tay ôm lấy thân mình sợ run, đi tìm ván bay. Vừa rồi lúc rơi từ trên không trung xuống, cô đụng phải tàng cây, ván bay không biết đã rớt xuống chỗ nào rồi.

Mỗi một bước cô đi đều vô cùng cẩn thận, trên mặt đất nổi đầy hình những chiếc rễ gồ ghề, đôi khi còn có cả bầy sâu bọ bò qua. May là, giữa Ám Vực ngập chìm trong trọc khí này, linh khí trên người cô vẫn có hiệu quả loại bỏ vật bẩn.

Cuối cùng Thiên Lý cũng tìm được ván bay của mình giữa một bụi cây vướng đầy dây leo. Cô cẩn thận lấy xuống, kiểm tra kỹ càng một lần, cũng không thấy có hư hại. An tâm hơn chút, cô khởi động ván bay, định mau chóng bay khỏi nơi quỷ quái này. Ai ngờ ván bay không hề dễ điều khiển như bình thường, chẳng những tốc độ di chuyển chậm đi, mà còn chỉ có thể bay cao từ 6 – 7m trở xuống, một khi đạt tới độ cao này sẽ bị một lực lượng nào đó hạn chế, trái tim Long Ngữ cũng xuất hiện dấu hiệu rối loạn.

Thử mấy lần, rốt cuộc Thiên Lý cũng ý thức được tình huống xấu – dường như cô bị vây hãm ở cánh rừng ma Ám Vực này rồi. Bốn phía chỉ có một màu bóng tối, không tài nào phân biệt được phương hướng. Cảm giác với phạm vi 5m vẻn vẹn chỉ có thể bảo đảm cô không bị trượt chân mà té bởi những thứ gì đó ngay bên cạnh; còn ngoài phạm vi cảm giác có cái gì, cô hoàn toàn không biết.

Rừng ma lớn như vậy, trừ tiếng cỏ cây xào xạc, cũng chỉ có tiếng sột soạt của một vài sinh vật bò sát nhỏ; trong không khí tràn ngập hơi thở đục ngầu khiến người ta ngạt thở, khí lạnh nhè nhẹ xuyên thẳng vào qua lỗ chân lông. Thiên Lý bay trong đêm, cảm giác bốn phía như có vô số ánh mắt đầy địch ý nhắm vào cô. 

Những sinh vật lạ ẩn nấp ở những chỗ sâu u ám, lần đầu tiên khiến lòng cô sinh ra cảm giác bất lực cùng sợ hãi thật sâu.

Cô sờ sờ Tiện Y (bé tắc kè) trong túi, cảm thụ được thân nhiệt của nó, tăng thêm can đảm cho mình, thở một hơi thật dài, điều khiển ván bay từ từ tiến vào sâu vào trong rừng ma thăm dò.

Con đường mà Tra Nhĩ đã từng phải đi qua, nay Thiên Lý cũng phải trải nghiệm một lần.

Trong bóng đêm, vô số sinh vật trọc hoá đang dòm ngó cô...

+++

Tra Nhĩ chạy một mạch như bay đến khu vực cấp B, lướt qua thành thị, lựa chọn đi xuyên qua rừng rậm thưa thớt người ở. Trong lòng đầy ngập lửa, hận sau lưng không thể mọc lên một đôi cánh. Dù tốc độ của hắn gần như đã đạt đến đỉnh cao của con người, nhưng con đường phía trước vẫn cứ dài dằng dặc như thế, không tài nào thấy được điểm đến cuối cùng.

Suốt ba mươi sáu tiếng, hắn không hề ngừng nghỉ chút nào.

Mất thăng bằng, Tra Nhĩ té nhào xuống đất. Hắn không ngừng thở dốc, cơ bắp toàn thân đều giật giật, cả người như vừa lội từ trong nước ra vậy, mồ hôi rơi như mưa. Không ngừng chạy với tốc độ cực nhanh, thể năng đã đạt đến cực hạn, tinh thần dao động quá kịch liệt, vừa cáu giận vừa lo âu, năng lượng trong cơ thể cũng đứng bên bờ bộc phát.

Hai mắt hắn sung huyết, ngẩng đầu nhìn phương xa, ngón tay thọc thật sâu vào trong đất bùn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn.

Hắn liếm đôi môi khô khốc, nơi bụng truyền đến cảm giác đói khát làm người ta nổi điên.

"Tra Nhĩ, ăn cơm thôi." Bên tai truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Thiên Lý, Tra Nhĩ quay mạnh đầu, lại chỉ thấy một rừng cây yên lặng, gió lay đung đưa, không một bóng người.

Tra Nhĩ nhìn quanh, tìm bóng hình quen thuộc ấy ở khắp nơi, lại không thấy được gì.

Hắn cúi đầu, lấy cái túi trên lưng xuống, dùng bàn tay lấm bẩn nhanh chóng lấy ra một tảng thịt khô, ăn ngấu nghiến.

Thiên Lý sẽ đút hắn ăn, sẽ lau tay cho hắn, sẽ ngồi kề bên hắn...

"Thiên Lý, Thiên Lý..." Tra Nhĩ vừa nhai thịt khô không chút mùi vị nào, vừa hô lên đầy uất ức.

[Thiên Lý, em đang ở đâu? Làm thế nào Tra Nhĩ mới có thể tìm được em? Làm thế nào mới có thể tìm được?]

+++

[Tra Nhĩ...]

Thiên Lý ngồi ôm chân trong lều vải, mở to cặp mắt không có tiêu cự kia, như hy vọng có thể trông thấy gì đó.

Đi đi ngừng ngừng suốt hơn mười giờ, cô vẫn không tìm được đường ra khỏi Ám Vực. Mất đi cảm giác, cô chính là một kẻ mù vô dụng. Đủ loại cảm xúc tiêu cực: cô độc, sợ hãi, mờ mịt... dâng lên trong tâm trí.

Thế giới tràn ngập hơi thở chết chóc đáng sợ như thế, cô thân ở trong một không gian tối đen vô tận, lại bị giới hạn trong một cái lồng giam chỉ rộng có 5m; trong cảm giác chỉ toàn những thực vật dị dạng, tràn đầy trọc khí, xấu xí vặn vẹo, không chút sức sống, như thể ma quỷ canh giữ nơi địa ngục.

Thiên Lý bỗng run lên, như nghe được ngoài lều có tiếng dã thú thở dốc đầy hưng phấn hay nôn nóng, đè nén mà hỗn loạn, làm người ta sợ hãi.

Cô rụt người lại, tay phải đặt lên bọc vũ khí, bộ đồ xua trọc của cô, trừ ván bay dùng đi lại cùng lá chắn dùng phòng ngự ra, còn có một thanh súng năng lượng dùng để công kích. Song trước đó cô chỉ huấn luyện đơn giản, độ chuẩn và tốc độ xạ kích cực kém. Giờ lại đang ở Ám Vực, cô nhất định phải mau chóng dùng thành thạo vũ khí của mình, đây đúng là trang bị quan trọng để bảo vệ tính mạng cô trước mắt.

Thiên Lý nhắm đôi mắt khô khốc lại, lông mi run nhẹ, dù mệt mỏi, cũng không dám ngủ say.

Cô lấy thức ăn nén từ trong ba lô ra, tính sơ qua một chút, chừng đủ dùng hai tháng. Nếu trong vòng hai tháng không thể rời khỏi rừng ma, dù cô không bị sinh vật trọc hoá tấn công, cũng chỉ có thể vùi thây nơi đây mà thôi.

Bỏ một miếng vào miệng, cố gắng nuốt sạch từng ngụm nhỏ. Cảm giác đói lả dần bớt đi, trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ ăn như hổ đói của Tra Nhĩ, không biết hắn có ăn cơm đàng hoàng không nữa? Trước kia mình quá nuông chiều hắn, lúc nào cũng tự tay bưng rót, vẫn chưa uốn nắn được tật xấu thỉnh thoảng lười không rửa tay súc miệng của hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không nhịn được cong lên một nụ cười, lát sau lại biến mất. Thiên Lý tựa trán trên hai tay nắm chặt ấm nước của mình, đầu vai run lên nhè nhẹ...

+++

Bóng Tra Nhĩ xuyên qua rừng cây, khi thì nhảy vọt, lúc lại treo ngược, khi thì chạy vội trên mặt đất, không biết nên làm gì, trong lòng chỉ thấy trống rỗng. Cuối cùng hắn nằm ngửa ra thảm cỏ, ngơ ngác nhìn trời sao u tối, không chút buồn ngủ.

Lúc này, tay hắn lơ đãng sờ thấy một vật hình lập phương trong lòng, lấy ra nhìn, đúng là hộp ký ức mà Thiên Lý đã cho hắn.

Hắn thành thạo mở ra, hộp ký ức lập tức lóe sáng, từng hình ảnh một lần lượt hiện ra giữa trời đêm, trong đó phần lớn là hình của Thiên Lý, lúc làm việc, lúc ăn cơm, lúc ngủ, lúc mới vừa rời giường còn mơ màng, lúc mỉm cười, lúc buồn phiền, lúc nghiêm túc, lúc tức giận, lúc lúng túng... Mỗi một biểu cảm đều được Tra Nhĩ xem như trân bảo.

Hắn không nhịn được vươn tay ra, ngón tay xuyên qua màn sáng, khiến hình ảnh trở nên mờ nhạt. Hắn vội thu tay lại, nằm nghiêng, tua lại từng đoạn ký ức.

"Thiên Lý..." Ôm hộp ký ức, Tra Nhĩ nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, từ từ nhắm mắt lại.

Mới cách biệt mấy mươi giờ, đã nhớ nhung đến cuồng dại.

Mắt trái bỗng chảy ra một giọt nước mắt, phút chốc Tra Nhĩ ngồi dậy, che ngực, mờ mịt nhìn xung quanh.

[Thiên Lý, em lại đang khóc...]

Gầm nhẹ một tiếng, Tra Nhĩ thu hộp ký ức lại, xoay người tiếp tục chạy như bay đến khu vực cấp B, đạp lên bóng đêm, mặc cho mệt mỏi, trong lòng chỉ có một ý muốn duy nhất, đó chính là tìm được Thiên Lý!

Không biết vì sao, càng đến gần khu B, hắn càng cảm giác được mình cách Thiên Lý xa hơn. Trống rỗng và sợ hãi làm hắn như sắp nổi điên.

Chạy được mười phút, Tra Nhĩ bỗng dừng bước lại.

Hắn nhớ rõ trạm cuối của chiếc tàu con thoi mình ngồi trước đó là 4B09, dù không biết người mang Thiên Lý đi là ai, nhưng nếu hắn tìm được người điều khiển chiếc tàu con thoi đó, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó từ người kia.

Lục trong túi đeo một tý, Tra Nhĩ lấy ra một tấm thẻ, là thẻ xanh trước kia Thiên Lý đã giúp hắn làm. Hắn ý thức được, dựa vào hai chân là quá lãng phí thời gian, tốc độ của hắn có mau hơn nữa cũng có lúc kiệt sực, nếu học những người khác ngồi tàu con thoi, chắc chắn sẽ tiện hơn rất nhiều.

Quyết định vậy, trong mắt Tra Nhĩ hiện lên vẻ kiên định, kìm lại nỗi tàn bạo đầy ngập cõi lòng, chạy tới thành thị gần nhất.

Đây là lần đầu tiên Tra Nhĩ suy nghĩ phức tạp dưới tình huống không có Thiên Lý...

+++

Mọi người ở thành Minh nhận được tin Thiên Lý mất tích vào ngày thứ ba sau khi cô cùng Tra Nhĩ rời đi.

Phòng kiểm tra xuất hiện dị năng giả đầu tiên thông qua tất cả các hạng mục kiểm tra, đạt tới mức số liệu yêu cầu, và thành công lấy được một kiện linh khí.

Tin này nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Chú Âm muốn hỏi Thiên Lý xem, tiếp đó nên dựa theo kế hoạch kiến thiết thành thị, đưa ra biện pháp tương ứng; hay vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến. Ai ngờ, ông mãi vẫn không liên lạc được với Thiên Lý.

Vì thế ông lại bấm số thông tin của Bá Ân, nhận được một hồi âm làm người ta lo lắng – Thiên Lý và Tra Nhĩ chưa đến gặp họ, cứ thế lặng lẽ mất tích. Từ thành Minh đến thành thị của Bá Ân, chỉ cần đi một ngày một đêm, dù hai người Thiên Lý có việc gì trì hoãn, ba ngày cũng nên đến rồi chứ. Huống chi nếu Thiên Lý có chuyện, không thể nào không thông báo trước một tiếng.

Mọi người ở thành Minh đều sầu lo, sau khi bàn bạc, Hữu Vọng, Vô Ảnh, Tả Miện cùng với thành viên Ngu Giả quyết định đi tìm kiếm.

Lấy danh tiếng bây giờ của Thiên Lý và Tra Nhĩ, đi qua nơi nàu, đương nhiên sẽ để lại dấu vết ở đó.

Mấy ông chú vẫn tiếp tục ở lại trông coi thành Minh, thay phiên nhau ra khỏi thành thăm dò tin tức. Những ai còn lại có thể ra sức đều ra, Bách Chiến cũng vươn tay trợ giúp. Anh ta nhận được linh khí cùng vũ khí khắc văn từ Thiên Lý, đương nhiên sẽ không mặc kệ chuyện này.

Anh phái ra vài đoàn đánh thuê tinh nhuệ, chia nhau đến các khu vực tìm kiếm tung tích của hai người.

Tất cả những người quen hoặc đã từng được Thiên Lý trợ giúp đều không hẹn mà cùng gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm.

Nhất thời, bởi một người mà cả giới dị năng tự do gió nổi mây phun...

+++

Thành Thánh.

"Cái gì? Linh văn sư đó chạy thoát rồi?" Lai Địch lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Phong, giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

"Bó tay thôi, một nhân vật lớn làm sao lại không có hộ vệ được." Hồng Phong nhún vai, tùy ý nói, "Anh ta được cấp dưới đưa đi, tôi cũng bất đắc dĩ thôi."

"Cậu cho là tôi sẽ tin sao?" Lai Địch nằm tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt sắc như dao cạo.

Hồng Phong im lặng một hồi, nói: "Bất kể anh có tin hay không, dù sao người cũng đã mất."

"Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc người đó là ai? Tôi phái người đến "mời" đi."

"Tạm thời tôi sẽ không nói cho anh biết." Hồng Phong rất rõ ràng, một khi lộ ra lá bài tẩy, người đàn ông này cũng sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội trở mình nào.

Lai Địch híp mắt, cười lạnh nói: "Cậu muốn kiểm tra độ nhẫn nại của tôi sao sao?"

"Đừng vội nóng." Hồng Phong ném một thứ cho hắn ta, nói, "Đây là thứ tôi lấy được trên người Linh văn sư, anh sẽ cảm thấy hứng thú."

Lai Địch tiếp lấy, là một chiếc đĩa CD trong suốt. Hắn nhìn Hồng Phong vài cái, vuốt vuốt nó một lúc, mới từ từ nhét đĩa vào trong khe quét.

Trên màn hình xuất hiện hai hình vẽ hai phiến lá cây, click mở một phiến trong đó, đủ loại tuyến hoa văn phức tạp và kỳ diệu xuất hiện...

Đây chẳng lẽ là… kết cấu của linh khí?

+++

Tác giả có lời muốn nói: Hai người bắt đầu trưởng thành, aiz, đừng mắng tui, tui đã rất cố gắng làm mẹ ruột rồi.