Hiền Tri Thiên Lý

Chương 101: Trời nam đất bắc

Edit: Thư_Plynh

Beta: Tiểu Lăng

"Thiên Lý.” Giọng Vệ Không khoan khoái truyền đến từ giữa không trung, sau đó bóng cậu từ từ hiện ra, hai tay mở rộng nhào về Thiên Lý.

Tra Nhĩ tay mắt lanh lẹ, đưa tay xuyên qua dưới nách Thiên Lý, vèo một cái nâng cô sang, khiến Vệ Không chụp hụt.

Vệ Không giận mà không dám nói gì, nhìn cánh tay da thịt rắn chắc của Tra Nhĩ, lại ngó lại cánh tay da bọc xương của mình, lập tức cảm thấy cạn kiệt sức lực. Cậu đến bên cạnh Tra Nhĩ, than thở: "Tra Nhĩ, Thiên Lý, chú Thủy bảo em gọi mọi người ra ăn cơm."

"Biết rồi." Thiên Lý trợn trắng mắt bảo Tra Nhĩ thả cô xuống, sau đó đến bên cạnh Vệ Không, duỗi một tay ra.

Vệ Không lập tức cúi đầu, vui vẻ để Thiên Lý vỗ về.

Tra Nhĩ ở bên cạnh khó chịu hừ lạnh, trong lòng nhớ kỹ món nợ này, quay đầu rồi tính.

Ba người ầm ĩ một hồi liền cùng nhau đi đến phòng ăn. Đúng lúc này, máy truyền tin của Thiên Lý reo lên. Cô bảo Vệ Không và Tra Nhĩ đi trước, còn mình thì tiếp máy.

Bóng Ba Tư Đốn (một trong ba cơ giới sư cùng Thiên Lý tham gia cuộc tranh tài vũ khí) xuất hiện trên màn hình, cười nói: "Thiên Lý, đã lâu không gặp."

"Con chào chú Ba Tư Đốn." Thiên Lý lễ phép nói, "Đã lâu không gặp, gần đây chú khỏe không?"

"Rất khỏe." Ba Tư Đốn gật đầu nói, "Nhưng con rời thành Thánh đã lâu rồi vẫn chưa trở lại, bọn chú đều rất nhớ con."

"Thực xin lỗi, con..."

"Chú biết." Ba Tư Đốn ha ha cười nói, "Bây giờ là con đã là chủ thành Minh, danh tiếng vang dội ở biên cảnh, bọn chú đều mừng cho cháu."

"Cám ơn chú Ba Tư Đốn, trước kia liên tục gạt các chú, vô cùng xin lỗi."

"Bọn chú hiểu, con không cần xin lỗi, sống cho tốt, có gì cần giúp thì cứ mở miệng, đừng coi bọn chú như người ngoài đó."

“Vâng.” Thiên Lý khẽ cười, lòng lại ấm áp, hỏi, "Chú Bá Ân có khỏe không ạ? Đã đã lâu rồi con không có liên lạc với chú ấy."

Ba Tư Đốn im lặng một hồi, nói: "Vốn cậu ta bảo chú không cần nói cho con, nhưng nếu chú không nói, sau này con biết rồi nhất định sẽ tự trách. Bá Ân ngã bệnh, nguyên nhân bệnh còn chưa tra ra được, nhưng thường sẽ té xỉu bất thường, tỉnh thì lại không nhìn ra hiện tượng gì kỳ lạ."

"Cái gì?" Thiên Lý vội hỏi, "Từ lúc nào rồi ạ?"

"Được khoảng một tuần rồi."

Thiên Lý nhíu mày, nói: "Mấy ngày nữa con sẽ về."

"Được, bọn chú chờ con về, đi đường cẩn thận."

Cúp máy, Thiên Lý quay đầu nhìn hướng khu vực cấp B, thầm cầu nguyện Bá Ân không có việc gì. Là người giám hộ của cô, tuy bình thường Bá Ân không nói nhiều lắm, nhưng quả thật rất quan tâm cô, là một bậc trưởng giả đáng tôn kính, cô không hy vọng một người tốt như vậy gặp phải bất kỳ bất hạnh nào.

Thiên Lý nói chuyện mình chuẩn bị lên đường đến khu vực cấp B cho mấy ông chú.

Chú Âm cau mày nói: "Thời gian này, cá nhân chú đề nghị con không nên rời thành Minh."

"Đúng vậy." Chú Mộc cũng nói, "Trong các khu vực cấp cao có không ít người muốn giết con, chỉ dựa vào một mình Tra Nhĩ, chưa chắc có thể bảo hộ con chu toàn."

"Không thì em dẫn nhóm bọn anh đi cùng?" Hữu Vọng đề nghị.

Chú Thủy liếc anh ta một cái, khoát tay nói: "Cậu thì thôi đi, Vô Ảnh của cậu còn không vào được thành."

Lúc này Hữu Vọng mới nhớ tới yêu cầu của thành thị đối với đẳng cấp của linh thú vào thành, lập tức tỏ sự căm giận, cúi đầu buồn bực không nói thêm gì nữa.

Thiên Lý nghĩ một chút, nói: "Trước mắt các chú đều không tiện rời thành Minh, có Tra Nhĩ ở bên cạnh cháu là được rồi. Ở biên cảnh thì có thể tùy tiện giết người, nhưng tiến vào thành thị, kẻ địch cũng phải kiêng dè, nên các chú không cần quá lo lắng."

Mọi người thấy ý Thiên Lý đã quyết, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn. 

Hôm sau, Thiên Lý thu thập hành trang, lặng lẽ cùng Tra Nhĩ rời thành Minh. Họ đến khu vực cấp C trước, rồi lại bắt tàu con thoi đến khu vực cấp B.

4C10 là thành thị cấp C gần thành Minh nhất, nhưng đây lại là lần đầu tiên Thiên Lý đến. Ở đây không có tàu con thoi cỡ lớn, chỉ có thể ngồi loại nhỏ chừng ba bốn trăm người. Loại tàu con thoi này không thể chở thêm phương tiện chuyên chở khác, Thiên Lý đành phải gửi xe bay của mình vào một kho hàng ở 4C10, sau đó cùng Djar leo lên tàu con thoi.

Dọc đường, cô vẫn luôn dùng cảm giác lưu ý tình huống xung quanh, nhưng cũng không phát hiện gì kỳ lạ nào. Điều này lại khiến cô khá lo lắng, trước kia khi cô đi xa luôn có một số người với mục đích không rõ theo đuôi, chỉ là với cảm giác của cô và bản lĩnh của Tra Nhĩ, vẫn luôn có thể dễ dàng thoát khỏi họ. Lúc này cô không hề cố gắng che giấu dấu vết hoạt động, nhưng lại không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi nào, thực đúng là có điểm khác thường.

Phòng nghỉ của Thiên Lý và Tra Nhĩ ở phía cuối tàu con thoi này. Cô cẩn thận quét khắp tàu, có khoảng hơn trăm hành khách, dị năng giả chỉ chừng mười mấy người, trong đó dao dộng năng lượng của hai người khá quen thuộc, nhưng nhất thời Thiên Lý không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Ngầm nhớ vào đầu, cô không bỏ trang bị ở phòng nghỉ, mà luôn mang theo người, để phòng lúc gặp được chuyện thì kịp ứng đối.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của máy tính vang lên, tàu con thoi từ từ cất cánh trong nắng sớm.

Đi đến nửa đường, Thiên Lý và Tra Nhĩ ra khỏi phòng, đến phòng ăn ăn cơm.

Vừa ra khỏi cửa phòng được mấy mét, trong góc đột nhiên có hai con vật nhỏ chạy ra, một trước một sau vọt lên vách tường, vèo một cái đã chạy mất tích.

Đó là chuột máy, một loại đồ chơi nhỏ tinh tế, quanh đây có rất nhiều, có lẽ là để chọc cười hành khách. Thiên Lý cẩn thận quét qua, bề ngoài cũng không phải vật phẩm nguy hiểm gì, cũng không quá để ý nữa.

Nhưng cái này lại khiến Tra Nhĩ chú ý, hắn dừng bước lại, tò mò quan sát mấy con chuột máy thoắt ẩn thoắt hiện, mãi đến khi phát hiện Thiên Lý đã biến mất ngã rẽ hành lang mới nhanh chân đuổi theo.

Ngay lúc hắn chạy đến hành lang, của cách ly phía trước bất ngờ đóng sập xuống, hai người bị tách ra.

Thiên Lý bỗng xoay người, bước nhanh tới bên cửa kim loại, đặt tay lên cửa, thầm nghĩ: Chuyện gì đã xảy ra?

Tra Nhĩ đột nhiên bị giam, lập tức nóng nảy, liều mạng đập cửa kim loại.

"Thiên Lý, Thiên Lý!"

Sắc mặt Thiên Lý nặng nề, không ngừng dùng cảm giác tìm kiếm nút điều khiển cửa kim loại.

Lúc này hai người họ chỉ cách nhau một bức tường thôi, nhưng chính khoảng cách một bức tường này lại thành khoảng thời gian dài dằng dặc bị buộc chia ly sắp tới...

[Toa số 009 tiến hành tách tàu chính sau 10 giây, thời gian đếm ngược bắt đầu... 8, 7, 6... ]

Một giọng điện tử lạnh như băng bỗng vang lên.

Lòng Thiên Lý trầm xuống, tình huống đáng lo nhất đã xuất hiện!

Phần lớn tàu con thoi loại nhỏ này thiết kế theo hình thức tổ hợp, từng phần đều có thể cưỡng chế tách ra, là một cách đối phó khẩn cấp tạm thời.

Dù Thiên Lý biết, nhưng lại không ngờ đối phương sẽ dùng thủ đoạn này để tách cô và Tra Nhĩ ra. Hiển nhiên, ngay từ đầu chiếc tàu con thoi này đã là một cái bẫy. Ngay cả tính cách Tra Nhĩ đối phương cũng tính kế đến, rõ ràng dùng cách đơn giản nhất để thu hút sự chú ý của hắn trong mấy giây. Mấy giây kéo ra khoảng cách mấy chục mét, đủ để hoàn thành kế hoạch này. Vậy xem ra, bệnh của Bá Ân cũng có thể là một bộ phận của kế hoạch.

Từng vòng đan xen nhau, không nhìn ra chút sơ hở nào, thật sự rất lợi hại.

Thời gian quá ngắn, dẫu là Thiên Lý cũng không tài nào xoay chuyển trời đất. Tuy Tra Nhĩ cường đại, cũng không thể phá vỡ cửa kim loại dày trong mấy giây.

Hắn không kiêng nể gì mà phá hư hết toàn bộ toa cuối, tiếng gầm phẫn nộ như chấn động cả con tàu con thoi.

Thời gian đếm ngược kết thúc, trong tiếng ầm ầm, toa cuối dần tách khỏi tàu chính, nhanh chóng chở Tra Nhĩ xuống gần mặt đất, từ từ đi xa.

Thiên Lý đứng bên cửa, đột nhiên ngây ra.

Phút chia ly đến quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị gì cả.

Từ từ xoay người, hay tay Thiên Lý nắm thành quả đấm, ngẩng đầu nhìn sâu vào hành lang…

+++

"Cậu đã đưa người lên tàu con thoi chưa?" Giọng Lai Địch vang lên trong máy truyền tin.

"Rồi." Hồng Phong tựa bên cửa sổ, nhìn tầng mây bên ngoài, lười biếng trả lời.

"Vậy hiện tại có thể nói cho tôi biết thân phận của anh ta đi?" Lai Địch thản nhiên nói, "Dù sao cũng đã đến thành Thánh, cậu cũng phải đưa người cho tôi."

Hồng Phong cười cười: "Không vội, chờ cậu trả lại sao Truy Hồn cho tôi, tự nhiên tôi sẽ giao người cho cậu. Trước đó, tôi sẽ không nói tên của Linh văn sư nói cho cậu."

"A." Lai Địch cong môi, hơi giễu cợt nói, "Cậu vẫn cứ cẩn thận như vậy, đáng tiếc vẫn luôn không muốn làm việc cho tôi, nếu không nhất định tôi sẽ để cậu thống lĩnh Chiến Sắc."

"Đa tạ quan lớn nâng đỡ, tôi lười biếng quen rồi, không đảm đương nổi chức lớn như thế."

"Được rồi, tôi ở thành Thánh chờ tin tốt của cậu, nếu cậu thực sự mang Linh văn sư về, vậy tôi nhất định sẽ trả lại sao Truy Hồn cho cậu."

Cúp máy, Hồng Phong đứng dậy chuẩn bị đi gặp cô bé kia, ai ngờ chưa ra khỏi phòng nghỉ đã nhận được tin của cấp dưới: "Lão đại, lối thoát toa số 8 xuất hiện dị thường, mục tiêu có ý đồ cưỡng chế mở cửa toa. Nhưng mà cô bé trốn trên không thế nào đây?"

Ánh mắt Hồng Phong tối lại, không kịp đáp đã lập tức phi thân chạy tới lối thoát toa số 8.

Anh ta đương nhiên rõ hơn ai khác, trên tay Thiên Lý có một công cụ phi hành có thể bay trong vùng trọc hóa. Chỉ cần cô phá vỡ cửa toa, liền có thể thuận lợi trốn thoát.

Lúc này, Thiên Lý đang sửa chữa trình tự khởi động của bàn điều khiển cửa toa. Mồ hôi trên trán cô toát ra, cô đang giành giật từng giây để hoàn thiện từng bước một. Đã có người đang chạy tới đây, không đầy một phút nữa sẽ xuất hiện ở trước mặt cô, mỗi một giây đều không thể lãng phí.

Tốc độ tay của cô càng nhanh hơn, tinh thần tập trung cao độ.

Ngay lúc bóng người nọ xuất hiện ở ngã rẽ, “xoạch” một tiếng, cửa toa mở ra.

Thiên Lý cũng không quay đầu lại, không hề do dự tung người nhảy ra khỏi tàu con thoi.

Bóng Hồng Phong mạnh mẽ vọt tới, lại chỉ kịp kéo lại một đồ vật trên cổ cô. Tiện tay bỏ vào túi, anh ta cũng nhảy khỏi cửa toa.

Trong không trung, Thiên Lý lấy ván bay xua trọc ra. Vốn cho rằng có thế thuận lợi trốn thoát, ai ngờ đối phương lại cũng nhảy ra ngoài theo, trên người anh ta không có bất kỳ trang bị phi hành nào, chỉ vẻn vẹn đạp mạnh vào hư không, cả người đã như đạn pháo bắn tới phía cô.

Rõ ràng người đàn ông này có thể phi hành, anh ta là một dị năng giả phi hành!

Thiên Lý rùng mình trong lòng, nằm trên ván bay, tăng tốc bay về phía nam.

Thực tế, Hồng Phong là một dị năng giả có hai dị năng: dị năng hệ gió diễn sinh ra năng lực phi hành; đồng thời còn có cả ánh mắt trên không – tức là thị giác siêu cường như chim ưng. Anh ta có thể quan sát rõ ràng sự vật trên mặt đất khi đang ở vạn dặm trời cao. Dị năng này giúp anh ta thành công góp nhặt khá nhiều tin về Thiên Lý, song anh ta cũng không nói cho Lai Địch. Kẻ Lai Địch thật sự muốn giết, thật ra luôn luôn chỉ có Tra Nhĩ. Nếu như hắn ta biết giá trị của Thiên Lý rồi, không biết sẽ áp dụng thủ đoạn như thế nào đây?

Nhìn Thiên Lý đang điều khiển ván bay chạy trốn phía trước, trong đầu Hồng Phong bất giác toát ra một ý nghĩ: Không bằng cứ để cô bé này thoát đi thôi?

Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện đã bị anh ta đánh tan, nếu thật sự để cho cô thoát, Lai Địch chắc chắn sẽ uy hiếp anh ta và người bên cạnh anh ta, anh ta không chịu nổi lửa giận của gã đàn ông đó.

Thiên Lý, xin lỗi. Với sự thông minh của cô, dù có bị Lai Địch khống chế, chắc chắn cũng có cách trốn thoát, ít nhất sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Trong rừng rậm vang lên tiếng nổ ầm ầm, toa cuối bị đụng nổ tung, lửa đỏ bốc lên, bụi mù cuồn cuộn.

Tra Nhĩ đi ra từ giữa giàn khung máy móc bị tàn phá, da thịt trên người một màu cháy đen.

Hắn nắm chặt hai đấm, cơ bắp căng ra, miệng vết thương vốn nứt toác lại đang khôi phục dần với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Tra Nhĩ ngẩng đầu lên, lửa đen rực cháy nhuốm hai mắt, lạnh lùng nhìn hướng tàu con thoi đã đi xa, nỗi tàn bạo trong lòng điên cuồng dâng lên, bất chấp tất cả.

"A ---" Nổi giận gầm lên một tiếng, trong không khí lập tức xuất hiện một tầng sóng âm trong suốt, lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía, tất cả động thực vật đều sợ run lên.

[Thiên Lý, chờ tôi.]

Đạp chân một cái, bóng hắn đã chạy nhanh như chớp đến nơi thành Thánh.

Nhưng, Tra Nhĩ không biết, ngay giây phút hắn cất bước, người hắn tâm tâm niệm niệm lại đang ở ngay trên cao, cách đỉnh đầu hắn vạn dặm, lướt qua hắn mà bay về hướng ngược lại.

Thiên Lý bay liên tục về khu trọc hóa phía Nam, không dám ngừng nghỉ chút nào. Hồng Phong ở đằng sau cách cô không đến 50m, không tài nào mà kéo dài được khoảng cách ra, chỉ hơi dừng lại chút thôi đã bị đuổi theo.

Cô đã không còn bao nhiêu thể lực, gió táp như đao lướt qua mặt cô, bàn tay nắm tay cầm của cô đã chết lặng đi.

Cố lên, cố một chút nữa thôi. Chỉ cần đi vào khu trọc hóa, sinh vật trọc hoá trong không trung có thể giúp cô ngăn địch.

Nhưng đến khi cô tiến vào khu trọc hóa, gió lại càng lúc càng lớn, ván bay trong gió càng khó điều khiển hơn, lại không gặp được một sinh vật trọc hóa phi hành nào.

Thiên Lý cảm thấy đại não hơi choáng, thể lực sắp đến cực hạn.

Ngay lúc này, Hồng Phong sau lưng lại đột nhiên tăng tốc, co khoảng cách lại mấy chục mét.

Thiên Lý hoảng sợ, vội lên tinh thần điều khiển ván bay né đi.

"Thiên Lý, đừng chạy nữa, phía trước chính là rừng ma Ám Vực, trọc khí dày đặc, chúng ta không chống được đâu." Tiếng hô to rõ của Hồng Phong từ trong gió truyền đến.

Thiên Lý nghe lại thấy vui mừng, tiếp tục bay về phía vực tối.

Hồng Phong cắn răng, vung tay phải lên, gió táp vốn không chút trật tự nào lập tức hình thành một vòng xoáy vờn quanh Thiên Lý, đinh ngăn thế bay của cô.

Đáng tiếc hiện tại anh ta cũng đã nỏ mạnh hết đà, lực khống chế mất cân bằng, chẳng những không thành công ngăn cản Thiên Lý, mà còn đẩy nhanh tốc độ của cô hơn.

Thiên Lý bị cuốn bay ra xa.

Hồng Phong ngừng trên không trung, anh ta sắp tới Ám Vực mà người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Chưa đến gần đã có thể cảm giác được cái trọc khí thấu xương ấy, hun cả nửa bầu trời đến âm u lạnh lẽo như địa ngục, dưới ánh trời chiều đỏ như máu kia trông lại càng đáng sợ hơn.

Anh ta không muốn đẩy Thiên Lý vào đường cùng, đuổi tới đây là đủ rồi.

Nghị lực của cô bé này không hề bình thường, rõ rành rành là gầy yếu như thế, lại kiên trì được lâu đến vậy, không thể không khiến người ta khâm phục.

Hồng Phong thở dài một hơi, đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại thấy một màn làm người ta kinh hãi, ván bay của Thiên Lý như mất kiểm soát, vừa bay đến trên không Ám Vực đã nghiêng xuống dưới rồi rơi tự do.

Anh ta còn chưa kịp kêu thành tiếng, bóng cô đã biến mất giữa trọc khí như khói đen...

Người đã tiến vào Ám Vực, không phải là ma thì nhất định sẽ chết. Không ai có thể đi vào Ám Vực, sống trong Ám Vực, tất cả đều là sinh vật hóa ma lên cấp.

Với trí thông minh của Thiên Lý, vốn không nên xúc động bay vào biên giới Ám Vực, nhưng cô cũng chỉ biết chọn hướng này. Chẳng lẽ là bởi vì bị đuổi theo nên nóng nảy?

Hồng Phong cảm thấy lòng nghẹn lại. Đây là một cô bé có tâm trí bền bỉ, cũng là Linh văn sư có một không hai trên đời, tri thức mà cô nắm giữ có lẽ có thể thay đổi tương lai cả tinh cầu, nhưng thiên tài như vậy lại chết trên tay anh...

"Đáng giận!" Sớm biết thế thì không bằng tha cho cô còn hơn!

Hồng Phong cảm thấy hối hận không thôi, nhìn mảnh trời u ám ấy, anh ta chỉ có thể khẩn cầu cô bé này có thể sáng tạo ra kỳ tích thêm một lần nữa thôi...

Thiên Lý rơi vào sâu trong Ám Vực.

Tra Nhĩ chạy về phía kinh đô của thần thánh.

Hai người trời Nam đất Bắc, tiến vào chỗ nguy hiểm nhất đối với bọn họ.

+++

Tác giả có lời muốn nói: Ừ, sắp bạo động  ~~

Ám Vực chính là mảnh đất khởi nguồn của trọc khí – rừng ma đầu tiên hình thành ngay gần Hắc Tuyền, người sống chớ đến gần nha ~