Anh một ngụm, em một ngụm, hai người cùng nhau ăn.

Nhìn khay đồ ăn đã được xử lý gọn gàng Tiêu Chiến lúc này mới thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ không biết lần sau có nên đi ăn cùng bạn nhỏ tiếp không, nếu cứ bị ép ăn như thế này nhất định anh sẽ chết mất.

Sau bữa ăn trưa, Tiêu Chiến anh muốn về lại kí túc đọc phần đang còn giang dở của quyển sách, nhưng Nhất Bác chính là nhất định muốn kéo anh đi tản bộ một vòng quanh sân trường, bạn nhỏ nói rằng mình lần đầu tiên đến đây, dù sao anh cũng là học trưởng thì nên dẫn cậu ấy đi xem xét một chút.

Cứ như vậy Tiêu Chiến cùng bạn nhỏ Vương Nhất Bác mới quen cứ như vậy cùng nhau đi dạo quanh sân trường, từ thư viện, đến sân bóng, cho đến từng dãy nhà học, cùng nhau rảo bước dưới màn lá phong nhẹ rơi.

~~~Lần nữa Nhất Bác tỉnh lại đã là buổi chiều, vết thương đằng sau lưng vẫn còn nhói đau, đèn trong phòng bệnh cũng không bật nhiều, cậu chỉ thấy một cô gái có dáng người thon gầy nhỏ nhắn đang ngồi dưới bóng đèn nhỏ vắt chéo chân đọc sách ở bên cạnh cửa sổ.

Có lẽ, đó là người con gái lúc buổi trưa anh dẫn tới.

"Cậu tỉnh rồi sao" Lã Nghi Nghi vội đem quyển sách trên tay bỏ xuống, nhanh chóng bước chân về phía cậu, sợ cậu chói mắt mà không dám vội vã bật đèn sáng, chỉ bật thêm một bóng điện vàng nhỏ ngay bên dường ngủ của cậu.

Nhất Bác ngập ngừng hỏi: "Cô là! "Lã Nghi Nghi hào sảng cười nói:" À, quên giới thiệu với cậu, tôi là Lã Nghi Nghi, đồ án tốt nghiệp của tôi là do Tiêu lão sư chỉ điểm"Lã Nghi Nghi kiểm tra sơ qua cho Nhất Bác một chút, sau đó mới đổ cháo ở trong cặp lồng ra chén, có ý muốn bón cho cậu dùng.

"Cậu đừng ngại, tôi giúp cậu"Lã Nghi Nghi không cho Nhất Bác mở miệng từ chối, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh giường từng muỗng từng muỗng cháo bón cho cậu ăn.

"Cô chỉ là bạn của Chiến Ca thôi sao"Lã Nghi Nghi dừng lại động tác bón cháo, mới chầm chậm nói:"Cậu đừng quan trọng thân phận của tôi là gì, nhưng tôi là một người để cậu có thể tin tưởng".