"Nhất Bác, chuyên ngành của em là gì"Nhất Bác đang nhai đột nhiên được hỏi liền có chút nghẹn, lại nhai kỹ một chút rồi nhận lấy cốc nước Tiêu Chiến đã rót sẵn cho cậu uống một ngụm lớn, thức ăn trong miệng đã được nuốt xuống, lúc này cậu mới bắt đầu nói:"Em định sẽ học y đa khoa, sau đó chuyên ngành sẽ là nội thần kinh""Nhưng em cũng đang suy nghĩ xem có nên theo chuyên ngành này không vì nó rất khó, rất khó""Nhưng không sao em còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ mà"Vương Nhất Bác nói một hồi, nhận ra người đối diện vẫn luôn chăm chú nghe những gì mình nói, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào thoáng qua.

"À, Chiến Ca, nói chuyện của anh đi, chuyên ngành của anh là gì vậy, năm nay anh là sinh viên năm mấy?""Anh sao" Tiêu Chiến ngây ngốc hỏi lại, nhìn bạn nhỏ phía đối diện nghiêm túc gật đầu lúc này anh mới mỉm cười rồi nói.

"Chuyên ngành của anh so với em có một chút khác biệt, cũng sẽ học cứu người nhưng của anh phần lớn là nghiêng về tâm lý nhiều hơn"Nhất Bác trầm trồ hỏi tiếp: "Ồ, vậy anh học bác sĩ tâm lý sao""Xem là như vậy đi"~~~Vương Nhất Bác có một thói quen vô cùng tốt đó chính là nhất quyết không bỏ lại đồ ăn thừa, Tiêu Chiến thì khác, anh có một thói quen xấu vô cùng đó chính là nếu như anh không thể tiếp tục ăn nữa thì nhất định anh sẽ bỏ lại nhưng lần này thói quen đấy của anh lại bị bạn nhỏ mới đến chấn chỉnh ngay lập tức.

"Chiến ca, chúng ta không thể bỏ thừa đồ ăn được, ở ngoài kia còn rất nhiều những người vô gia cư không có một bữa ăn no đủ""Nhất Bác, em lấy cho! anh! quá nhiều rồi" Tiêu Chiến vừa cố gắng tiếp tục chậm rãi nhai nuốt, vừa hết mực than thở không thôi, nhìn đồ ăn trên dĩa vẫn còn phân nửa, bạn nhỏ phía đối diện chính là ngăn cản không cho anh bỏ thừa đồ ăn.

Tiêu Chiến lúc này rơi vào thế tiến thoái lưỡng nang, ăn vô không nổi, bỏ thừa thì không thể, bạn nhỏ này nhất định sẽ càm ràm chết anh mất.

"Chiến ca, nếu như anh đút cho em ăn thì em có thể suy nghĩ đến chuyện ăn giúp anh một chút".