Ngày Hôm Sau,tại phòng hồi sức bệnh viện.

Rắt...-Tiếng cửa mở ra ,y tá bước vào.

-Thưa viện trưởng,chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm ADN.-Y tá cầm bản xét nghiệm đưa cho người phụ nữ.

-Đưa tôi xem.-Bà cầm lấy bản xét nghiệm gấp gáp lật ra.

Một dòng chữ in đậm rõ nét "Có cùng huyết thống mẹ-con với độ tin cậy 99,99%".

Bộp...

Bảng xét nghiệm rơi xuống, gương mặt bà biến sắc ,đôi tay rung rẫy.Bà xoay người lại nhìn cô gái nằm yên trên giường,cả người đầy thương tích.Bà tiến lại gần cô,ngồi gục xuống.

-Con...,con gái của mẹ.Nhiệt Y!Là con đây mà,tại sao mẹ lại không nhận ra con sớm hơn chứ?Tại sao ông trời lại sắp đặt chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu này?Bây,...bây giờ mẹ sẽ không để mất con nữa.Mẹ sẽ bảo vệ con ,đứa con gái bé bỏng của mẹ.

Bà nắm lấy tay cô, đôi mắt đỏ hoe.

-Nhiệt Y của mẹ 16 năm qua đã sống như thế nào vậy hả? Có ai ức hiếp con không?

Đột nhiên,một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô.

Rắt.Cửa mở ra...

Một người đàn ông bước vào.

-Lạc Chi!Em gọi anh vào đây gấp có chuyện gì?

-Thiên Đức!Đây là con gái của chúng ta.Em,...em tìm được con bé rồi.

-Sao?-Ông bất ngờ.

-Đây là bảng xét nghiệm ADN ,Nó là Nhiệt Y của chúng ta.Nó còn sống,chúng ta tìm được con bé rồi.

-Nhiệt Y?Thật sự là con gái của chúng ta rồi.

Gật gật ~

-Nhưng nó,...

-Tối hôm qua,sau khi bàn bạc 1 số vấn đề về chi nhánh bệnh viện với Phương Gia, em định sang bên đường đón Thiên Khải,thằng bé thấy em nên gấp gáp chạy qua thì bất ngờ đằng xa có 1 chiếc xe lao đến, Nhiệt Y đã liều mình cứu Thiên Khải và...

-Con bé có sao không?

-Không,nó chỉ bị ảnh hưởng đến hệ mạch thần kinh não do va đập mạnh ở phần đầu. Có thể sẽ để lại di chứng đó là Mất trí nhớ.

-Anh nghĩ chúng ta nên đưa con bé sang Mĩ. Ở nơi đó nó sẽ được an toàn và được điều trị tốt hơn.Còn về phần vụ tai nạn anh sẽ cho người điều tra.

-Được.Em sẽ thu xếp đưa Nhiệt Y sang Mĩ.

-Ùm!Bây giờ anh phải về công ty giải quyết một số chuyện.

-Được rồi!Anh cứ về đi.

Ông bước ra khỏi phòng bệnh viện.Bà ngồi xuống cạnh bên giường, vuốt mái tóc cô.

-Con gái của mẹ, từ nay con sẽ không phải chịu thiệt thòi nữa đâu.

--------------------

-Sao rồi?

-Thưa đại ca, chúng ta thất bại rồi.

-Đúng là lũ ăn hại.Có 1 chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng làm không xong.

-Tại con nhỏ đó phá hoại cơ hội tốt. Đột nhiên nó xông ra làm tụi em trở tay không kịp.

-Má nó, Trần Thiên Đức! Con trai mầy đúng là phước lớn mạng lớn,coi như lần này nó may mắn.Nhưng lần sau, không chỉ con trai mầy mà cả người vợ yêu dấu của mầy cũng sẽ nằm gọn trong tay tao. HAHAHAHA!...Tiếp tục theo dõi báo cáo tình hình cho tao.

-Được,thưa đại ca.

--------------------

Ở một phân cảnh khác.

-Thiên Vương ơi là Thiên Vương, cậu đừng dính vào mấy cái Scandal vớ vẫn này được không? Không những ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu mà còn ảnh hưởng đến uy tín của công ty đó.-Quản Lý cằn nhằn về những tin đồn hẹn hò của Thiên Vương.

-Ây,Quản lý Trương! Đừng nói nữa,đừng nói nữa. Giới thiệu về bài hát mới mà nhà sản xuất Đổng Dinh muốn tìm người hợp tác đi.

-Được rồi.Bài hát có tên là Đôi mắt, để tôi đọc lời cho cậu nghe.

Từ ngày gặp em, cả thế giới của tôi thu gọn trong tầm nhìn.

Dù ở phía trước hay đằng sau cũng luôn chỉ có một bóng hình.

Là em cô gái có đôi mắt khiến cho người khác ngắm nhìn.

Giờ phải làm sao ,khi con tim anh đã rung reo vì tình.

Hãy cho anh được đưa mắt về phía em.

Hãy cho anh một lần tiến đến bên em như định mệnh.

Anh sẽ làm đôi mắt em thành vầng trăng khuyết

Cuộc sống của anh hoàn toàn gục ngã khi em nở nụ cười.

Hãy cho anh được nói Anh yêu Em.

.......

-Tôi thấy lời bài hát khá tốt, nếu cậu đồng ý chúng ta có thể ký bản quyền với Stone Music.

-Được thôi.

-Được! Tôi sẽ gọi cho nhà sản xuất Đổng Dinh ngay.

-À mà,... anh có tìm được thông tin gì của cô gái đã đóng MV cùng tôi chưa?

-Không! Chẳng biết cô ta ở đâu trên Bắc Kinh này, có khi cô ta đã ra nước ngoài rồi cũng nên.Mà cậu tìm cô ta có việc gì?Tôi thấy cậu lo lắng cho cô gái đó quá rồi đấy.

-Tôi muốn tìm cô ấy để trả cho cô ấy 1 món đồ thôi.

-Bắc Kinh rộng lớn như vậy biết cô ấy ở đâu mà tìm, nếu có duyên rồi cậu sẽ gặp lại cô ấy thôi.

-Có duyên sẽ gặp lại sao?

Nói rồi quản lý bước đi.Anh vẫn đứng đó suy ngẫm sau đó thở dài rồi bước đi.

---------------

2 tháng sau...

Ngày 22 tháng 11 năm 2017.Bệnh viện Shana NewYork Mỹ.

Một người phụ nữ ngồi cạnh giường bệnh của 1 cô gái.Đó là mẹ của Lạc Hy.

-Con gái, con hôn mê cũng được hơn 2 tháng rồi. Mẹ biết con đang nghe mẹ nói, mẹ sẽ kể cho con nghe một vài câu chuyện.Lúc Nhiệt Y của mẹ còn bé đã tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ, con không chơi búp bê mà chỉ trung thành với những con rôbot. Lúc nhỏ con hay chạy loanh quanh trong nhà, Nhiệt Y là tên gọi ở nhà của con, còn Trần Lạc Hy mới thật sự là tên thật của con. Từ khi con mất tích mẹ thật sự đã gần như hoàn toàn suy sụp nhưng nhờ có bố con luôn ở bên chăm sóc ,lo lắng cho mẹ. Bồ con là một người đàn ông tốt,mẹ cầu mong một ngày nào đó con có thể tìm được một người yêu thương con, lo lắng cho con hơn cả bố mẹ.Mẹ yêu con, con gái.-bà hôn lên trán cô.

-À,em trai của con tên là Thiên Khải. Nếu nó biết mình có 1 người chị gái chắc sẽ vui lắm. Mẹ đã gọi bác Hàn đưa nó sang đây , chắc cũng sắp đến rồi đấy.

Tiếng cửa mở ra một người đàn ông bước vào.

-Thưa phu nhân! Tôi đưa cậu chủ đến rồi ạ.

Thiên Khải chạy đến ôm chầm lấy bà.

-Mẹ, con đến rồi này.

-Con trai, mẹ có bất ngờ dành cho con.

-Chị Lạc Hy có sao không hả mẹ?

-Chị ấy không sao.

-Mẹ, hôm đó con muốn đưa chị ấy đến gặp mẹ vì đã rất nhiều lần mẹ xuất hiện thì chị ấy lại biến mất nhưng không ngờ...

-Con đừng trách bản thân mình. Nhưng... con quen chị ấy từ trước à?

-Dạ vâng ạ! Từ lúc ở công viên, bệnh viện,...lúc đầu chị ấy không xinh đẹp đâu.

Bà cười mỉm.

-Khải Nhi muốn biết chị ấy là ai không?

- Là ai ạ?

- Mẹ đã từng nói con có 1 người chị gái thất lạc tên Nhiệt Y phải không?

- Dạ vâng! Con còn nhớ mà, con còn mong bố mẹ mau chóng tìm được chị Nhiệt Y để con có thể có 1 người để chơi đùa.

- Chị Lạc Hy chính là chị ruột của con.

Thiên Khải trố mắt.

-Thật hả mẹ?

-Thật!

Cậu bé rạng rở nắm lấy tay Lạc Hy.

-Chị Lạc Hy! Em không ngờ chị lại là chị hai của em đó. Chị nhất định phải tỉnh lại thật nhanh ,thật nhanh để có thể đưa em đi chơi khắp nơi, em không phải đi cùng mẹ đến những nơi làm việc chán ngắt đó nữa.

Ngón tay Lạc Hy đột nhiên cử động, một hành trình mới của cô bắt đầu.