Kim Tê linh thú bị Thẩm Bất Phàm mắng cũng không dám làm ra hành động gì, nó chỉ đứng phủ phục một chỗ rồi nói.

- Các ngươi đã đánh bại ta có thể đi đến thượng tầng.

- Đa tạ.

Văn Minh Ngọc chắp tay cảm ơn rồi lách người qua Kim Tê linh thú mà đi.

- Chỉ là, ngươi là người mạnh nhất từng đánh bại ta, có thể nào cho ta biết tên có được hay không?

Thẩm Bất Phàm nheo mắt nhìn Kim Tê linh thú đã bị cháy đến thảm thương.

- Hỏi tên? Để làm gì? Tán tỉnh ta? Hừ!

Kim Tê linh thú: …tán tỉnh?! Loại suy nghĩ gì đây?

Văn Minh Ngọc thầm nghĩ Thẩm Bất Phàm đúng là miệng lưỡi chua ngoa rồi nói.

- Hắn tên Thẩm Bất Phàm.

- Bất Phàm, Bất Phàm… Đúng là một cái tên rất kêu.

- Không mượn bình phẩm!

Thẩm Bất Phàm kéo Văn Minh Ngọc đi luôn. Cái tên này là một cái gì đó rất cấm kị đối với hắn. Hắn trước khi viết “Nghịch thiên nhi hành” có đi vệ sinh một lần, hắn bị bón, khó khăn lắm mới rặn ra được một “cục cít” xinh xinh to như cổ tay, sau khi dội nước còn đứng ngắm nghía nhìn sản phẩm của mình rồi nói: đúng là bất phàm.

Tên nhân vật chính ra đời. Chính là ý nghĩa của “cục cít bất phàm” đó mang họ của hắn. Mẹ nó, sỉ nhục quá mà!

Thẩm Bất Phàm xua đi ý nghĩ kia rồi đỡ Văn Minh đi đến thượng Tích Kiếm để y ngồi đả tọa dưỡng thương còn chính mình trao đổi cùng hệ thống.

“Ta mở ra giá trị kim thân không hỏng nghĩa là đã có bàn tay vàng có đúng không?”

“Giá trị bàn tay vàng hiện tại vẫn chưa kích hoạt, nếu ký chủ vội như vậy thì vẫn còn đường tắt, làm xong ngay lập tức kích hoạt giá trị bàn tay vàng.”

Mẹ nó có đường tắt còn không chịu nói sớm hại hắn làm nhiệm vụ mệt muốn chết đi được!

“Đó là ký chủ chỉ cần ngủ với Văn Minh Ngọc, mọi giá trị còn lại đều sẽ kích hoạt.”

…!!! Cái qué gì? Nhưng mà hắn đã ngủ với Văn Minh Ngọc rồi a!

“Ngủ chính là… ừm… song tu.”

…Song con mẹ mày tu a!! Hắn đường đường là một trai thẳng thì mắc cái giống gì phải song tu với Văn Minh Ngọc hả? Thẩm Bất Phàm không ngờ là còn có chuyện song tu với nhân vật phản diện thì nhân vật chính là hắn sẽ mở ra giá trị bàn tay vàng, hắn thà đi đường vòng, đường tắt kiểu này sẽ rất nguy hiểm đó có biết không. Cho dù hắn muốn nhưng nhân vật phản diện ba tốt nhà người ta còn chưa chắc sẽ muốn lên giường cùng hắn đâu, có khi còn trực tiếp cầm kiếm cắt phăng của quý của hắn thì quả thật toi rồi!

Thẩm Bất Phàm ngồi chửi rủa nữa ngày thì Văn Minh Ngọc rốt cuộc đã trị thương xong, y nhướng mày nhìn hắn.

- Đi thôi.

- Đi đâu?

- Còn đi đâu, chọn kiếm!

Thẩm Bất Phàm gật gù đi theo Văn Minh Ngọc, bên trong thượng Tích Kiếm đều là linh kiếm cực phẩm mà người nào cũng muốn có, cho dù là trưởng lão cảnh giới cao giai cũng chưa chắc có được nếu kiếm linh không nguyện ý nhận chủ. Mà nhiệm vụ của hắn và Văn Minh Ngọc là ở trong này chọn được Vô Ảnh kiếm và Minh Nguyệt kiếm mới có thể tiếp tục được cốt truyện, muốn có được lại phải đi vào càng sâu.

- Minh Ngọc sư huynh, chúng ta vào được thượng Tích Kiếm rồi, huynh nhất định sẽ có được kiếm tốt.

- Ta nhất định phải có được một trong thất kiếm.

Cũng quá kiêu ngạo rồi, nhưng mà y là nhân vật phản diện sẽ sống sót đến cuối cùng để đấu chọi với Thẩm Bất Phàm còn có thể không kiêu ngạo mà được sao?

Hai người đi được một đoạn thì nhìn thấy bức tường trước mặt cắm không biết bao nhiêu thanh kiếm, còn có cả tên. Thẩm Bất Phàm nhìn một lượt liền thấy giữa động lớn có một gò đá cao, bên trên cắm bốn thanh kiếm tỏa ra linh quang. Không nói hắn cũng biết đấy là bốn thanh trong thất kiếm. Thất kiếm đã có Thiên Đạo Kiếm, Linh Quang kiếm và Vô Gian kiếm được rút ra hiện tại chỉ còn lại bốn thanh. Văn Minh Ngọc sẽ có Minh Nguyệt kiếm, hắn sẽ có Vô Ảnh kiếm, nơi này sẽ chỉ còn lại Sát Phạt kiếm và Ngũ Hành kiếm.

Thẩm Bất Phàm tiến lên phía trước, kết giới bao bọc tứ kiếm rung động dị thường nhưng cũng không có cản hắn lại, Văn Minh Ngọc theo sau.

- Cẩn thận một chút.

Thẩm Bất Phàm gật đầu, trong tứ kiếm có kiếm thuộc về hắn cho nên hắn nhất định sẽ không bị sao đâu. Hắn nhìn chăm chăm thanh kiếm trên chuôi khắc chữ Vô Ảnh, tay hắn đưa ra chỉ là chưa kịp chạm vào thì đã bị một đạo kim quang đánh tới.

- Vô Ảnh kiếm là của ta!

Khỏi nghĩ hắn cũng biết người này là ai, còn có thể có ai khác ngoài Công Tôn Diệp Diêu. Hắn khoanh tay nhìn, Công Tôn Diệp Diêu y phục đã có chút rách nát xem ra cửa ải đi đến thượng Tích Kiếm của y cũng không dễ dàng. Văn Minh Ngọc bên cạnh hắn đã muốn đi lên trước thì hắn đã dang tay ngăn lại.

- Mặc kệ y.

- Không được!

- Không sao đâu, kiếm linh nhận chủ, nếu y có thể lấy thì chúng ta cũng không lấy được.

Hắn sẽ không bao giờ ngu ngốc như Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác đánh với Công Tôn Diệp Diêu, nếu có thể dùng cách thức hòa bình này khiến cho Công Tôn Diệp Diêu tâm phục khẩu phục thì tránh đi một kiếp cùng y đấu chọi. Văn Minh Ngọc thấy hắn nói có lý liền đứng đó không nói nữa. Công Tôn Diệp Diêu thấy hai người bọn họ không có ý định tranh giành liền nhếch mép trào phúng.

- Thức thời đấy.

Thẩm Bất Phàm hất hàm không nhìn.

- Không phải thức thời, ta chỉ là muốn xem Công Tôn thiếu chủ có được kiếm linh thừa nhận hay không thôi.

- Tất nhiên có thể.

Còn lâu! Thẩm Bất Phàm cười ha ha, nhưng hắn chưa kịp cười thì Vô Ảnh kiếm đã bị Công Tôn Diệp Diêu rút ra.

…!!! Không phải nói là Vô Ảnh kiếm thuộc về riêng nhân vật chính hay sao, này cũng quá mất giá rồi đi, rút liền ra. Mẹ nó Vô Ảnh kiếm mi có còn muốn chủ nhân là ta hay không đây?

- Ha ha ha ta rốt cuộc đã có được Vô Ảnh kiếm!

Công Tôn Diệp Diêu cười ha ha, nhưng mà kiếm cầm trong tay còn chưa nóng đã ngay lập tức xoay vòng vòng thoát khỏi tay y bay lại trước mặt Thẩm Bất Phàm. Vô Ảnh kiếm dựng thẳng trước mặt hắn còn đung đưa qua lại chỉ thiếu mỗi cái đuôi muốn ngoe nguẩy nữa thôi. Thẩm Bất Phàm nhếch mép.

- Muốn nhận ta làm chủ?