Thẩm Bất Phàm nhếch nhếch khóe môi, lại là câu thoại kinh điển này. Nhưng mà nhanh như vậy đã đến thượng Tích Kiếm có phải là quá dễ hay không? Rồi hắn đột nhiên nghĩ ra, bàn cờ đó thực chất là một truyền tống không gian, hắn và Văn Minh Ngọc may mắn được đưa tới điểm cuối của tam trung tầng. Hắn không nghĩ là mọi thứ lại quá dễ đến như vậy liền tiến lên.

- Làm gì?

Văn Minh Ngọc ngay lập tức kéo tay hắn lại, Thẩm Bất Phàm bất bình mắng.

- Huynh phải để ta lập uy một chút chứ!

Thẩm Bất Phàm rút tay về, hắn thu lại lực đạo hướng con tê giác lớn đánh tới chỉ là không ngờ chưởng phong còn chưa kịp đánh trúng thì nó đã chặn lại được, tiếng gầm gừ càng hung dữ.

- Tại sao lại như vậy…

- Ngu ngốc, Kim Tê linh thú dễ đánh như vậy sao? Dễ vậy thì thiên hạ này ai muốn có thất kiếm còn không được!

Thẩm Bất Phàm trợn mắt nhìn Văn Minh Ngọc, hắn đâu có biết là Kim Tê linh thú này lại mạnh như vậy, hắn chỉ nghĩ là thực lực không quá khác biệt so với nhưng tầng vừa rồi mà thôi y đâu cần phải mắng hắn ngu ngốc. Hắn vừa rồi còn nghĩ là Văn Minh Ngọc rất tốt hiện tại chỉ thấy là một người vô cùng đáng ghét mà thôi. Hắn là nhân vật chính được chứ, Văn Minh Ngọc chẳng qua cũng chỉ là thảm lót đường cho hắn mà thôi! Thẩm Bất Phàm “Hừ” một tiếng rồi lại lao lên, phù chú mang theo bên người cũng đánh hết ra.

Kim Tê linh thú gầm lên một tiếng rồi giơ hai chân lên cao giậm uỳnh uỳnh xuống đất.

- Nhân loại ngu xuẩn, muốn đánh với ta thì về nhà mơ thêm một trăm năm nữa!

Có cái rắm, cứ kiêu ngạo đi rồi ngươi cũng sẽ bị nhân vật chính ta thu phục! Thẩm Bất Phàm lời còn chưa kịp nói ra đã bị Kim Tê linh thú phun lửa làm cho sợ thụt mật chạy ra sau lưng Văn Minh Ngọc trốn luôn.

Kim Tê linh thú: …

Văn Minh Ngọc giang hai tay tạo ra một bức tường linh lực chặn lửa lại, y thuộc phong hệ không thể xuất ra thuật pháp chỉ sợ lửa thêm gió lại càng thổi bùng lên chỉ có thể dùng lôi thuật chặn lại.

- Giáng lôi, đánh!

Văn Minh Ngọc hô lên, từ phía trên xuất hiện không biết bao nhiêu đạo sấm sét đánh xuống làm cho hang động thủng ra không biết bao nhiêu lỗ. Kim Tê linh thú lách người né tránh lại bởi vì thân hình quá đỗi to lớn cho nên không tránh khỏi bị đánh trúng. Kim Tê linh thú bị chọc giận liền gào lên, đất đá phía trên rơi xuống giống như muốn sập đến nơi.

- Minh Ngọc sư huynh, có cách nào hay không?

Thẩm Bất Phàm ở sau lưng Văn Minh Ngọc chỉ thò một bên mặt nhìn ra, tuy là hắn mê phim kiếp hiệp thật nhưng bảo hắn chịu đòn trâu bò như nhân vật chính thì thôi đi. Dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên hiện đại chưa bị đánh bao giờ thôi được chứ, nếu hắn mà lao lên như nam chính thì chắc chắn sẽ chết đó có biết không?

- Trước mắt cứ đánh, cảm thấy không được thì cầu hàng đến tích kiếm tam trung tần chọn kiếm.

- Không được! Ta phải vào thượng Tích Kiếm.

Không vào được thượng Tích Kiếm thì nam chính là hắn còn có thể làm ăn gì được nữa, nghĩ vậy Thẩm Bất Phàm liền chui lên phía trước. Hắn dựa vào ký ức của Thẩm Bất Phàm nguyên bản mà thu lại lực đạo đánh tới Kim Tê linh thú.

- Hỏa chưởng, đánh!

Chưởng hỏa của hắn uy lực mạnh mẽ phá hỏng kết giới của Văn Minh Ngọc một đường đánh tới, Kim Tê linh thú lại phun lửa, hai lực đạo đấu chọi không phân thắng bại. Nam chính quả nhiên là nam chính, hắn đánh tới linh thú canh giữ thượng Tích Kiếm mà lại trâu bò như vậy. Văn Minh Ngọc thấy hắn có thể cầm chân được Kim Tê linh thú liền triệu hồi giáng lôi đánh xuống làm cho linh thú chật vật né tránh, còn bị hỏa chưởng của Thẩm Bất Phàm đánh thương.

- Các ngươi đúng là không biết sống chết!

Kim Tê linh thú bị chọc giận, hai mắt long lên màu đỏ chót, nó gầm gừ đem lông bờm trên cổ dựng hết lên.

- Đi chết đi!

Lông bờm bỗng chốc cứng lại hóa thành những mũi khoan hướng Thẩm Bất Phàm đánh tới.

- Cẩn thận!

Thẩm Bất Phàm chưa từng đối chiến qua loại tình hình này liền đứng như trời trồng, mắt hắn nhìn thấy đống lông bờm kia đã bay tới nơi thì phía trước bỗng nhiên tối lại, Văn Minh Ngọc chắn lên phía trước. Y đã kịp tạo ra lôi giới phòng vệ nhưng vẫn không tránh khỏi bị uy lực mạnh mẽ của Kim Tê linh thú đánh bật vào tường đá.

- Minh Ngọc!

Thẩm Bất Phàm đỡ Văn Minh Ngọc ngồi dậy, y máu miệng hộc ra bộ dạng vô cùng chật vật. Nhìn tình cảnh như vậy không hiểu sao hắn nghe lồng ngực nhau nhói, nhìn Văn Minh Ngọc bị như vậy không khác gì chính hắn là người bị thương thế. Hắn tức giận gào lên.

- Kim Tê chó chết!

Thẩm Bất Phàm nhét vào miệng Văn Minh Ngọc linh dược trị thương rồi đứng lên, hắn thu lại tất cả lực đạo mà bản thân có thể có mà đánh tới. Kim Tê linh thú lại vừa phun lửa vừa xuất kim lông, hai tầng uy lực ép hắn tới nỗi mồ hôi đổ ròng ròng.

"Giá trị tức giận tăng cao, xin chúc mừng ký chủ đạt được thiên phú.

Giá trị kim thân không hỏng kích hoạt. Nội công hơn người kích hoạt, giá trị vũ lực tăng cao, xin hỏi ký chủ có muốn tăng gấp mười lần giá trị công lực đối với đòn đánh này hay không?"

- Đánh, đánh chết nó!

Thẩm Bất Phàm không nghĩ ngợi mà nói ra tiếng, hắn gào lên, hai tay được hệ thống gia tăng công lực ùn ùn xuất ra, hắn mắt lấy rõ chưởng phong uy lực vô cùng vô tận đánh bay Kim Tê linh thú, đốt trụi lông bờm của nó, ngay cả thân mình màu vàng kim cũng bị đốt cho cháy đen.

- Ục… Tha cho ta, ta xin hàng!

Hắn nghe Kim Tê linh thú nói vậy liền dừng lại, hai tay lúc này đã nóng đến mức muốn chảy ra lại tê đến không chịu nổi. Hắn chạy lại chỗ Văn Minh Ngọc, y lúc này đã dựa vào tường ngồi thở dốc, mắt nhắm lại, miệng khó khăn thở ra một hơi.

- Ngươi từ lúc nào lại trở nên mạnh như vậy?

- Ta chỉ là may mắn.

Văn Minh Ngọc không nói, hắn cũng không nói, hắn lấy trong túi trang bị ra một lọ thuốc nữa.

- Được rồi, ta không sao. Chỉ là do lôi giới chưa kịp thiết lập xong cho nên mới bị như vậy.

Văn Minh Ngọc vịn trên vai Thẩm Bất Phàm đứng lên, máu trong miệng cũng đã ngừng chảy. Hắn đỡ y đi tới trước Kim Tê linh thú, miệng không ngừng rủa.

- Dám đánh y, lá gan ngươi cũng đủ lớn!

Văn Minh Ngọc là nhân vật phản diện có thù tất báo, sau này y mạnh lên rồi sẽ không quay lại đánh u đầu Kim Tê linh thú nhỏ bé này sao? Hừ, cũng may là Văn Minh Ngọc không có thương thế nặng nếu không chính hắn cũng sẽ đánh Kim Tê linh thú này thành cái đầu heo!