Bác sĩ nói đợi quan sát thêm hai ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được.

Lăng Diệu cảm thấy cuộc sống thế này thật ra cũng không tệ, không có chuyện gì phiền lòng, mỗi ngày còn có thể được ở bên cạnh Lê Hân Dư nữa.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đến đây thăm hỏi có mục đích riêng đều bị cản từ bên ngoài phòng bệnh, trừ hai bóng đèn Hướng Lập Hiền và Lê Ngưng không cách nào ngăn cản được ra thì không hề có người khác đến làm phiền bọn họ.

Không có người ngoài, Lăng Diệu còn có thể nhân lúc bị thương mà làm nũng với Lê Hân Dư, củng cố tình cảm một chút.

Vốn dĩ đây là giai đoạn hồi phục, nếu để anh tự tìm đường chết, để lại hậu quả gì thì cô sẽ không có mặt mũi nào nói ra.

Lê Hân Dư thuận theo anh mọi thứ, chỉ có chuyện quan hệ là cô thẳng thừng từ chối.

Lăng Diệu còn buồn bực mấy ngày, cố gắng nhịn cho đến khi bác sĩ nói anh đã khôi phục không tệ, quan sát thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện thì rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa.

Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng vừa rời khỏi thì anh đã lập tức ôm cô đưa lên giường.

Lê Hân Dư muốn trở mình nhưng lại sợ động đến vết thương sau lưng anh cho nên không dám lộn xộn: “Anh xuống đi!”

Lăng Diệu cười xấu xa: "Bây giờ em không thể ở trên, chờ sau này đi.".