Anh dùng mạng sống của mình để đánh cược, nói với cô rằng anh thực sự yêu cô.

Sao cô có thể nghi ngờ chân tình của anh được chứ?

Lăng Diệu tỉnh lại sớm hơn dự đoán của Lê Hân Du.

Cô nằm nhoài bên giường bệnh của anh, chỉ để lại một chỏm đầu bù xù.

Bàn tay mềm ẩm còn đặt trên mu bàn tay lạnh như băng của Lăng Diệu, tựa hồ muốn ủ ấm cho tay anh.

Cô đã thành công, lòng bàn tay và mu bàn tay của anh đều ẩm lên.

Lăng Diệu thấy cô nằm nhoải khó chịu, muốn đưa cô lên giường ngủ nhưng lại phát hiện anh hoàn toàn không cử động được, anh lại không muốn đánh thức giấc mộng đẹp của cô nên đành phải bảo y tá đạp một tấm chăn mỏng cho cô

Anh rút tay ra, cầm lấy bàn tay mềm mai của cô mà mân mê

Lê Hân Dư cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, mở mắt ra mới phát hiện là đầu ngón tay của anh đang quấy phá.

Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh tỉnh lại rồi!”

“Anh tỉnh rồi."

“Quả tốt, quả tốt rồi.” Cô vừa nói lại vừa muốn khóc.

Anh dùng đầu ngón tay quẹt dưới mắt cô: “Anh đâu có chết, em không được khóc.

Cô nhếch môi cười với anh.

"Được rồi, em sẽ không khóc.

Anh nhếch mép nói: "Em bị dọa sự rồi sao?"

"Đáng đời em!” Cô khịt mũi, giận dỗi nói.

Nhưng không phải có đang giở tính trẻ con, cũng không phải đang tức giận.

Là do lòng tốt tự cao tự đại của cô mới khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương là cô

Lăng Diệu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt VIP.

Phòng bệnh được bày biện hệt như khách sạn, bên trong có đầy đủ mọi thứ, giường bệnh cũng rất rộng rãi.

Anh vén chăn lên, vẫy tay với cô: “Em lên đây năm một lát đi

Cô lắc đầu: "Em không mệt.

Cô chỉ cần lặng lẽ ở bên anh, nhìn anh, chỉ vậy thôi là cô đã thỏa mãn roi.

"Không mệt cũng lên đây năm nghỉ một lát." Lăng Diệu giả vờ hung dữ nói: "Em không nghe lời anh, vậy thì anh đành phải tự giúp em.

Lê Hân Dư sợ anh cử động sẽ đụng đến kim tiêm cho nên vội vàng ngôi ở chỗ trống trên giường.

Cô ôm cánh tay của anh, không cho anh lộn xộn nữa.

Thân thể mềm mại tựa vào anh, Lăng Diệu khẽ cười, sờ đầu cô: “Em nhắm mắt lại ngủ một lát đi!”

“Em không buồn ngủ."

“Thật không?” Đầu ngón tay mát lạnh của anh cẩn thận chạm vào khỏe mặt cô, trong lời nói của anh tràn ngập ý trêu đùa: "Vậy là em bị gấu trúc ám à? Quầng thâm mắt lớn như vậy?”

Lê Hân Dư ôm cánh tay truyền dịch của anh, không cho anh cử động "Sẽ bị xoắn kim đó, anh đừng lộn xôn."

"Được." Anh ngoan ngoãn để cô ôm.

Bàn tay cô mềm mại, nhẹ nhàng và thận trọng ôm lấy cánh tay anh.

Lăng Diệu nhìn nửa bên mặt của Lê Hân Dư đang dựa lên cánh tay anh, rốt cuộc cô cũng không cưỡng lại cơn buồn ngủ nhắm mắt lại, lúc này anh mới mim cười.

Lê Hân Dư thật sự rất dễ dỗ.

Không ngờ anh chỉ bị thương một lần là cô đã tha thứ hết mọi chuyện.

Nếu người cứu cô là Giang Dật Hàn thì sao?

Lăng Diệu cũng không dám nghĩ

tiếp

Giang Dật Hàn cũng liều lĩnh đến cứu cô, chỉ là anh tốt số, nhanh hơn một bước.

Lăng Diệu cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hai người ăn ý không nhắc lại nữa chuyện của Giang Nhiên Nhiên hoặc Giang Dật Hàn nữa.

Khoảng thời gian Lăng Diệu bị

thương, Lê Hân Dư luôn ở bên cạnh, săn sóc anh từ miếng ăn đến giấc ngủ, bọn họ giống như trở lại những ngày tháng vui vẻ trước đây.

Không, vẫn còn kém chút xíu.

Anh không có cách nào lăn lộn trên giường với cô, đây chính là tiếc nuối duy nhất của anh.

Tâm trạng tốt thân thể khôi phục cũng nhanh, mỗi lần bác sĩ lại đây tái khám đều nói anh khôi phục với cùng tốt, thậm chỉ còn hơi tặc lưỡi cảm thản nói tình trạng khôi phục của Lăng Diệu vượt xa mong đợi của bọn họ.

Các thầy thuốc âm thầm cân nhắc một hồi, có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu chăng?.