Có lẽ đó thật sự là một sự trùng hợp, sau khi liên lạc được với chủ homestay mà cô đã đặt trước, không ngờ người đó lại chính là người phụ nữ da màu mà cô đã vô tình gặp được tại sân bay kia.
Thấy cô ấy, tâm trạng đang chán nản của Giang Dĩnh khi bất ngờ gặp lại Lục Thiệu Quân lại trở nên hăng hái. Đặc biệt là sau bữa tối, có thể gọi là một bữa tiệc đồ ăn địa phương, hai người họ cũng là những người thích ăn uống và trò chuyện trực tiếp với nhau.
Người phụ nữ da màu nọ tên là “Amy”, Giang Dĩnh rất thích sự nhiệt tình của cô ấy. Ngạc nhiên thay, cô nàng cũng là một tác giả có niềm đam mê viết lách giống cô. Sau khi nói chuyện không được bao lâu, cô đã âm thầm viết ra một câu chuyện ngắn không theo bất kì khuôn mẫu nào.
Sự thôi thúc này kéo dài cho đến khi Amy đưa cô đến trước mặt Lục Thiệu Quân, người đang đứng đợi ở dưới lầu, cuối cùng cô lại tiếp tục rơi vào chế độ thù dai trước đó.
Liếc mắt nhìn thấy Amy đang đứng sau cánh cửa nháy mắt một cái, rồi sau đó cô thấy Lục Thiệu Quân xuống xe mở cửa cho cô. Lúc này Giang Dĩnh tựa như một quả bóng vừa bị xì hơi, không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn theo thói quen ngồi xuống.
Giống như lúc hai người họ vẫn còn yêu nhau, mỗi lần cô giận dỗi, chỉ cần anh đến tìm cô, ngay cả khi lúc đấy khó chịu trong người đến mấy, cô cũng nhanh chóng tha thứ cho anh, còn nhiệt tình trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.
Ngồi trong xe, nhìn những phong cảnh lóe lên bên ngoài cửa sổ, tâm trạng Giang Dĩnh có hơi thấp thỏm. Tự lừa gạt bản thân bao nhiêu năm như vậy, ấy thế vẫn không thể không đối mặt với nó.
Cô đã từng cố gắng quên anh, chỉ là, mãi đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được. Cho dù luôn giữ một khoảng cách nhất định nhưng cũng không thể thay đổi sự thật trước mắt, cũng không thể thay đổi được trái tim cô.
Cô nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nào tin được, cho dù bị bỏ rơi triệt để như vậy nhưng cô vẫn không thể nào thoát ra khỏi mối quan hệ này.
Lúc này, sắc trời đã dần tối. Giang Dĩnh vừa mới ăn tối ở nhà Amy xong, còn chưa kịp nằm lên ghế sofa xem TV đã bị đẩy ra ngoài gặp Lục Thiệu Quân.
Anh lái xe, nghe những bài dân ca cổ của La Havana đã khéo léo đưa Giang Dĩnh mon men qua những con đường, ngõ nhỏ. Dưới ánh nắng chiều, cảm nhận của làn gió đêm man mát lướt qua đôi gò má, cũng có chút thú vị.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại cạnh một khu vực có tên là “Skate Park”, nơi đây có con đường dốc được làm bằng kim loại, tay vịn và các nấc thang được làm bằng bê tông khá thấp, thích hợp để trượt ván, bên trên có vài cao thủ cũng đang trượt khéo léo khoe ra kĩ năng. Nhìn thấy Giang Dĩnh ngứa tay, bên cạnh lại không có ván trượt, trong lúc nhất thời, tâm trạng cô vô cùng buồn rầu.
“Đây, anh biết là em cũng muốn trượt.” Đột nhiên, từ bên cạnh có một chiếc ván cũ màu xanh nhạt đẩy đến trước mặt Giang Dĩnh, không khỏi khiến cho cô ngây sững một lúc. Không có bất kỳ lý do nào khác cả, vào năm cô 17 tuổi, ván trượt này chính là món quà mà Lục Thiệu Quân tặng cho cô.
Năm đó, sau khi Lục Thiệu Quân đi, Giang Dĩnh cho là mình bị bỏ rơi, mất đi một khoảng thời gian rất lâu, cô nhặt những món đồ mà bao năm qua anh đã tặng cho mình, định rằng sẽ ném đi hết rồi sẽ đoạn tuyệt tất cả với anh luôn. Tuy rằng sau đó, cô đã rất miễn cưỡng vứt hết đi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu khi chẳng thấy tấm ván trượt ấy đây, dù có làm sau cũng chẳng tìm được nó.
Ấy vậy mà giờ đây, tấm ván trượt lại xuất hiện trong tay của Lục Thiệu Quân. Giang Dĩnh nghĩ tới một số khả năng có thể xảy ra ẩn sau chuyện này khiến cho cô liên tưởng tới mấy con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng lại sợ bị lửa đốt cháy nên co rúm người lại.
Nhận lấy tấm ván trượt, nhìn thấy anh cũng đang cầm trên tay tấm ván trượt màu đen đã bạc màu mà cô tặng cho anh năm đó, trái tim Giang Dĩnh lại càng trở nên loạn nhịp.
Khi ấy, mặc dù nổi tiếng là chuyên bắt nạt trong trường, nhưng Lục Thiệu Quân lại chẳng giống như mấy tên đó, cả ngày anh chỉ ngồi tại bàn đọc sách. Anh có rất nhiều sở thích, trượt ván là một trong số đó. Kỹ năng trượt ván của Giang Dĩnh cũng là nhờ mùa hè năm đó được anh chỉ dạy.
Từ lật ván, đá ván, bật nhảy…Lục Thiệu Quân vốn dĩ là đã đẹp trai, vào khoảnh khắc anh làm những động tác này lại càng khiến người ta hoa cả mắt, trên trán còn đọng lại vài giọt mồ hôi, những lúc này trông anh còn quyến rũ hơn bình thường.
Giang Dĩnh không thể nào không thừa nhận, lúc đầu mè nheo rằng mình muốn học chơi trượt ván, thật ra là cô đã hoàn toàn bị dáng vẻ đẹp trai của Lục Thiệu Quân mê hoặc, nhưng không ngờ, cuối cùng bản thân lại thật sự yêu thích bộ môn này đến vậy.
Hoàng hôn vừa buông, tiếng ma sát của ván trượt và máng trượt tựa như một bản giao hưởng. Người đàn ông trước mắt chứa tất cả mọi sự dịu dàng khiến người ta chỉ muốn chìm đắm trong đó, mọi thứ thật đẹp, làm người khác khi nhìn vào chỉ thấy những rào cản kia thật mất hứng.
Hít một hơi, cô cầm lấy ván trượt mà Lục Thiệu Quân đưa cho, Giang Dĩnh vén tóc ra sau, nụ cười trên khóe môi mang theo một chút bồng bột của thuở mới lớn, tựa như đang cùng tranh đấu với Lục Thiệu Quân. Anh đuổi theo em để phô bày ra hết những kỹ năng của bản thân.
Bảy năm cách xa và cả những năm đau đớn vì phải chia tay tạm thời đặt ra sau lưng, anh khiến cô đắm chìm nhiều hơn, buông thả trái tim đã bị trói buộc quá lâu, bao dung những khía cạnh không có chút dáng vẻ thục nữ nào của cô. Thi thoảng nhìn nhau khẽ cười lại tựa như khoảng thời gian đẹp đẽ năm nào, trong lúc nhất thời, bầu không khí dường như lại trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Đột nhiên một tiếng “A!”, vào lúc trượt xuống dốc, Giang Dĩnh không giữ được thăng bằng, cả người ngã nhào lên mặt đất. May mắn thay đường trượt chữ U cũng không quá dốc, dù là thế nhưng trầy xước cũng là chuyện không thể tránh.
Nghe tiếng hét của Giang Dĩnh, Lục Thiếu Quân đang thực hiện kỹ năng nhảy ván vội đóng ván lại, vì động tác quá bất ngờ khiến anh loạng choạng, sau khi ổn định lại bản thân, anh vội vã chạy đến bên cạnh Giang Dĩnh.
Vén ống quần cô lên, thấy đầu gối của cô đúng thật là bị rách da, ngoài ra còn có vài tia máu đang rỉ ra. Đôi mắt Lục Thiệu Quân thoang thoáng vài tia tự trách, quay về xe lấy hộp y tế rồi trở lại, anh ngồi xổm xuống, không nói lời nào đã nhanh chóng giúp cô xử lý toàn bộ.
Chấm tí thuốc vào đầu tăm bông, ngay lập tức cơn đau điếng lên khiến cho Giang Dĩnh không nhịn được mà cau mày, khẽ rít lên tiếng kêu “Đau”.
“Đau lắm à em?” Động tác trên tay đột ngột dừng lại, ánh mắt của Lục Thiệu Quân tràn đầy vẻ đau lòng nhìn cô, giống như những lần cưng chiều năm đó làm Giang Dĩnh không kiềm được mà ngơ ngẩn: “Anh sẽ nhẹ tay một chút, em ráng nhịn đau nhé. Vết thương cần phải được khử trùng mới được.”
Nói xong, anh lại tiếp tục cúi đầu xử lý vết thương trên chân cô, động tác cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng chậm rãi hơn trước đó, chăm chú nhìn theo từng biểu cảm của Giang Dĩnh mà làm.
“Được rồi.” Anh vén ống quần của bên chân còn lại lên kiểm tra, chỉ thấy ẩn lên một chút xanh, không bị trầy. Lúc này, Lục Thiệu Quân mới yên tâm, cất thuốc khử trùng vào trong hộp, cất lại trong xe.
Cô ngồi tại chỗ, nhìn vết thương vừa được anh xử lý xong. Hình ảnh ấy có hơi quen thuộc khiến Giang Dĩnh không nhịn được mà nhớ lại mùa hè năm ấy khi cô vừa mới bắt đầu học trượt ván.
Cô ham học hỏi, chỉ muốn học kỹ năng ngầu, không phải chỗ này bị thương thì cũng chỗ kia bị hỏng, ép buộc anh phải dạy mình chữa trị vết thương.
Trong trí nhớ, cả hai người họ đều thích nhau, đối với tương lai hoặc các kế hoạch gì đều có hình ảnh của đối phương, giống như bây giờ vậy, bọn họ đã trở thành hai con người xa lạ đã từng quen thuộc.
“Lên đi.”
Ngay vào lúc Giang Dĩnh đang chìm trong bể quá khứ, giọng nói của Lục Thiệu Quân đột nhiên truyền đến từ phía trước. Đợi cô lấy lại tinh thần xong xuôi thì đã thấy anh quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt cô.
“Cái đó…Cảm ơn anh, em không sao. Em có thể tự đi được.” Cô cố nén sự hoảng sợ qua ánh mắt, Giang Dĩnh vốn bị thương không nặng, chống một tay xuống đất để dùng làm điểm tựa mà đứng lên, ngoài mặt lộ ra chút lúng túng từ chối trả lời.
“Giang Dĩnh.” Nghe được những lời Giang Dĩnh nói, Lục Thiệu Quân cũng không đứng dậy, thậm chí cũng không ngẩng đầu, nhìn qua thì thấy anh có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng cánh tay đang run kia lại làm cô có thể nhận thấy là anh không được bình tĩnh như vậy: “Anh không muốn ép buộc em làm bất cứ điều gì, cũng không muốn chỉ dùng đúng một câu giải thích để em có thể tha thứ cho anh vì đã lỡ hẹn bảy năm qua. Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh thực hiện được những lời hẹn ước ban đầu.”
Có thể là do những ký ức về trượt ván đã khiến cô thu mình lại, hoặc là do những lời nói tựa như đang khẩn cầu của Lục Thiệu Quân mà trước giờ cô chưa bao giờ nghe qua kia. Tóm lại, mãi cho đến khi Giang Dĩnh bừng tỉnh lại, cô đã nằm trên lưng của Lục Thiệu Quân, đang được anh cõng đi trên quảng trường náo nhiệt, thậm chí còn vô thức trò chuyện cùng anh rất nhiều nữa.
Trò chuyện thì cũng đã trò chuyện rồi, cõng thì cũng đã cõng rồi, giờ mà cố tình hời hợt thì lại quá rõ ràng. Chẳng qua là, cảm nhận được cơ bắp ấm áp của Lục Thiệu Quân qua lớp áo sơ-mi phong phanh, cả người Giang Dĩnh không kiềm được mà trở nên căng cứng.
“Anh…Luôn mang theo hộp thuốc bên người sao?” Hai người im lặng một hồi, cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng. Giang Dĩnh bắt chuyện một câu qua loa, nói xong lại cảm thấy mình hỏi quá rõ ràng, lần này cô xấu hổ đến mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.
Cũng may Lục Thiệu Quân không phá đi tâm trạng 囧 của cô, chẳng qua chỉ lấy tay đỡ cả người cô ổn định lại trên lưng mình, rồi trả lời câu hỏi.
“Trước kia đi lính, nhiệm vụ bắt buộc phải đem theo. Riết rồi thành quen.”
Câu trả lời của Lục Thiệu Quân khá thờ ơ, nhưng lại hoàn toàn vén lên tiếng lòng của Giang Dĩnh, để cho cô không khỏi cảm thấy lo lắng cho anh.
Rốt cuộc thì cuộc sống của một người lính lại nguy hiểm đến cỡ nào, mới có thói quen luôn đem theo hộp y tế bên người như thế? Cuộc sống mà bảy năm qua cô chưa bao giờ tham dự vào, rốt cuộc là anh đã trải qua những gì…
Là một quốc đảo nhỏ ở vùng Châu Mỹ không có nhiều người biết đến nhưng tổng lượng khách du lịch đến La Havana mỗi năm lại không hề thấp. Nguyên nhân sâu xa có lẽ là vì có liên quan đến bộ truyện nổi tiếng khắp toàn thế giới có tên là “Ông già và biển cả”(1).
Giang Dĩnh vô cùng thích đọc sách, Hemingway(2) là một trong những nhà văn mà cô yêu thích. Nhớ lại mùa hè năm đó, cô ôm quyển sách ‘Ông già và biển cả’ trong lòng, ngay cả dép cũng chẳng buồn đổi mà đã chạy một mạch đến nhà của Lục Thiệu Quân. cô kéo lấy anh, ăn vạ gần cả nửa ngày, nếu không thì anh phải đồng ý là sau này sẽ cùng cô đến La Havana một chuyến, nhìn qua quê hương thứ hai, nơi mà người đàn ông theo phong cách cướp biển này đã sống qua 22 năm.
Khi đó, cô còn một điều ước mà cô chưa nói ra cho anh biết. Đó chính là, cô muốn ở tại thánh đường La Havana, khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, cùng anh quyết định ước hẹn cả một đời. Chẳng qua là, lời nói năm đó, hôm nay cũng đã là cảnh còn người mất.
Nhớ lại tình cảm của mình trong những năm vừa qua, Giang Dĩnh vốn đang thả lỏng lại một lần nữa như bị trói buộc lại.
Một lần nữa, chỉ lần này thôi, một lần cuối cùng, cho anh ấy thêm cơ hội đi…
Nằm trên vai Lục Thiệu Quân, Giang Dĩnh không ngừng lặp đi lặp lại những câu nói kia, cứ như là cố gắng tự thuyết phục bản thân mình, lại tựa như đang lo lắng. Cuối cùng, cô vẫn quyết định quên đi những kỷ niệm không vui của bảy năm qua.
Dù là cô cũng biết rõ là không thể nào quên, nhưng cô vẫn luôn biết, cô chưa bao giờ quên người đàn ông trước mặt này đã dạy cho cô biết yêu là thế nào và cả đau đớn.
Chú thích:
- Ông già và biển cả: là một tiểu thuyết ngắn được Ernest Hemingway viết ở Cuba năm 1951 và xuất bản năm 1952. Nó là truyện ngắn dạng viễn tưởng cuối cùng được Hemingway viết và được xuất bản khi ông còn sống. Đây cũng là tác phẩm nổi tiếng và là một trong những tác phẩm đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn. Tác phẩm đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1953. Nó cũng góp phần quan trọng để nhà văn nhận Giải Nobel văn học năm 1954.
- Hemingway: là một tiểu thuyết gia người Mỹ, nhà văn viết truyện ngắn và là một nhà báo. Ông là một phần của cộng đồng những người xa xứ ở Paris trong thập niên 20 của thế kỷ XX và là một trong những cựu quân nhân trong Chiến tranh thế giới I, sau đó được biết đến qua “Thế hệ đã mất”. Ông đã nhận được Giải Pulitzer năm 1953 với tiểu thuyết Ông già và biển cả và Giải Nobel Văn học năm 1954.