Khoảnh khắc máy bay hạ cánh xuống La Havana, toàn bộ hành khách và tiếp viên hàng không đều đứng lên, trên mặt ai cũng lộ ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, vỗ tay chúc mừng vì chuyến bay đã hạ cánh an toàn.
Giang Dĩnh cũng là một trong số đó.
Cô đứng trong dòng người, cùng vỗ tay chung với họ, trên mặt nở một nụ cười không mấy chân thành. Đối diện cô là một người phụ nữ da màu, lúc cả hai vô tình chạm mắt nhau, tựa như họ đã từng quen biết, lễ phép gật đầu thay cho lời chào với đối phương.
Thuần thục, ổn định giống như một lữ hành có kinh nghiệm phong phú đầy mình, hay nói đúng hơn là một nhà văn còn gánh trên vai rất nhiều nợ nần mà còn dám bay đi khắp nơi.
Vào lúc lấy hành lý, thấy Giang Dĩnh chỉ có một thân một mình, vì đã gặp nhau qua trên chuyến bay nên người phụ nữ da màu nọ đã chủ động đến giúp cô lấy hành lý, nhiệt tình hỏi liệu rằng cô đã tìm được chỗ ở hay chưa, cô ấy còn bày tỏ là mình có thể cung cấp chỗ ở tại nhà dân miễn phí cho cô.
Giống như những gì cô đã đọc trong sách năm đó, người dân La Havana vô cùng nhiệt tình và hiếu khách, chẳng quá chỉ là tình cờ gặp gỡ mà đã chủ động mời đối phương về nhà mình tá túc.
Mặc dù trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng nghĩ tới homestay đã đăng ký trước đó, Giang Dĩnh chỉ đành áy náy từ chối lòng tốt của đối phương.
Nghe vậy, người phụ nữ da màu thoáng tiếc nuối, nhưng không ép buộc. Sau khi đi cùng cô ra tới cửa sân bay, người phụ nữ ngồi vào chiếc xe đỏ cũ kỹ của chồng và rời đi.
Không hề giống với những chiếc xe taxi quen thuộc trong nước, đường phố Havana tràn ngập những chiếc xe cổ đầy màu sắc, được bảo dưỡng thật rất cẩn thận, tuy nhiên đây chỉ là những chiếc xe cổ mà chỉ xuất hiện qua phim ảnh trước Thế Chiến Thứ 2.
Không chỉ là thiết kế mà cả phong cách cũng khác nhau, nhìn lại, đối với cô mà nói thì cũng đã quen với việc Jetta và Santana chạy khắp nơi ở Trung Quốc. Giang Dĩnh thậm chí còn không thấy hai chiếc xe cổ này giống nhau, quả thực là một trải nghiệm độc đáo.
Chóp mũ che lại vạt nắng trên đầu, Giang Dĩnh xách hành lý đến trước mặt người đàn ông trung niên da đen mập mạp đang ngậm điếu xì gà trong miệng. Sau khi nói với anh ta địa chỉ khách sạn mà cô đã đặt trước đó, cô cất hành lý rồi chuẩn bị lên xe.
Xì gà là đặc sản của Cuba, cũng là món đồ có danh tiếng tốt trên thế giới. So với thuốc lá phổ thông thì đây không chỉ không có mùi thuốc lá, mà hậu vị còn có mùi thơm êm dịu, thậm chí nó còn được chia thành các vị và màu sắc khác nhau theo hương hoa, hương gỗ và hương trái cây.
Đối với những người nghiện hút thuốc mà nói, đến thủ đô La Havana của Cuba mà chưa thử qua điếu xì gà nào, thì đó là một điều đáng tiếc.
Đương nhiên, Lục Thiệu Quân cũng không muốn để lại cho mình chuyện tiếc nuối như vậy.
Anh mặc một chiếc áo sơ-mi trắng, bởi vì ban ngày ở La Havana khá nóng, ống tay áo được xắn lên đến tận khuỷu tay, lộ rõ cơ bắp mạnh mẽ. Dáng vẻ này trông không giống như hình ảnh thư sinh mà cô thường nghĩ đến, làn da đó đã bị ngăm đen đi khá nhiều, khuôn mặt hiền hòa nhưng vẫn cố nở một nụ cười như thường lệ, động tác hút xì gà nhìn sơ qua cũng thấy vô cùng thuần thục.
Cánh tay khoác lên bệ cửa xe, Giang Dĩnh không dám tin mở to mắt nhìn chăm chú. Anh nói một câu tiếng Tây Ban Nha lưu loát, thậm chí còn xen lẫn vài từ địa phương, bật cười trao đổi vài câu với tài xế.
Có lẽ là Lục Thiệu Qua đã từng có một khoảng thời gian rèn luyện trong quân đội nên khí thế anh trông khá mạnh mẽ, tài xế thấy vậy cũng hơi phòng bị, thậm chí kẹp thật chặt điếu xì gà trong tay, sẵn sàng động tay động chân bất kỳ lúc nào. Nhưng mà, sau khi nghe anh nói chuyện, người nọ nhận lấy tờ peso trên tay anh, trao đổi số điện thoại xong xuôi thì đã nhanh chóng mở cửa bước xuống xe. Lúc người nọ đi về hướng Giang Dĩnh còn thoải mái cười nói ‘Good time’, mặc cho cô mờ mịt không hiểu gì.
Sau khi tài xế rời đi, trên xe chỉ còn lại mỗi Giang Dĩnh và Lục Thiệu Quân, bầu không khí vốn là đang thoải mái trong nháy mắt đã trở nên căng thẳng. Bao năm nay không gặp, tình cảm ấy vẫn cứ lớn dần.
Giang Dĩnh không nói lời nào, Lục Thiệu Quân cũng không lên tiếng. Trong lúc nhất thời, bên tai văng vẳng lên một bài hát cũ, chiếc xe cổ thỉnh thoảng lại vọng lên tiếng gầm vang.
Vì chút tiếng ồn đó mà sự yên lặng kia lại trở nên quá mức hơn.
Trong tay Lục Thiệu Quân kẹp điếu xì gà đang lập lòe, gió cuốn làn khói bay đến mang theo mùi hương vị anh đào mà Giang Dĩnh thích đó giờ.
Mùi hương này, cô ngước nhìn bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, vẫn là cách ngồi một trước một sau trong xe như thế. Mớ suy nghĩ hỗn độn của Giang Dĩnh bất giác lại nhớ về hình ảnh của bảy năm trước.
Lục Thiệu Quân lớn hơn Giang Dĩnh ba tuổi, là bạn thời trung học của anh trai cô. So với người anh trai tuềnh toàng họ Giang của mình, từ bé đến lớn, Lục Thiệu Quân luôn là người săn sóc Giang Dĩnh, đưa đón cô đến nhà bố cũng là anh, làm bạn với cô khi cô bị bệnh cũng là anh, ngay cả ngày đầu tiên khi đến tháng của con gái cũng vậy, vẫn luôn là anh…
Một nam sinh tốt như vậy, thành tích học tập nổi trội như thế, hơn nữa lại còn chăm sóc cho cô từng li từng tí… Vì thế, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Giang Dĩnh nắm tay Lục Thiệu Quân đến trước mặt anh trai mình, anh ta không hề bất ngờ, lại còn cười khoái chí cảnh cáo em gái mình phải cẩn thận một chút.
“Tiểu Dĩnh, em đừng trách là anh không nhắc nhở em trước nhé. Đầu óc Lục Thiệu Quân như bị tê liệt vậy, đã chấp nhận ai là sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp đấy, nếu không, sau này muốn chia tay cũng không kịp nữa rồi.”
Nhớ đến những lời nói của anh trai mình, Giang Dĩnh không kiềm được miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khổ.
Sẽ không dễ dàng buông tha sao? Nhưng rõ ràng, ban đầu anh cũng đã từ bỏ cô rồi đấy thôi…
“La Havana muốn xây dựng hệ thống internet riêng, trước mắt chỉ có mỗi 35 chỗ có tín hiệu, hơn nữa lại còn rất yếu, chỉ có 2G thôi.” Lục Thiệu Quân rút điếu xì gà trong miệng ra, chậm rãi giới thiệu: “Nếu em muốn đăng bài lên weibo thì có thể đăng bản nháp trước, khi đến chỗ nào có tín hiệu thì bấm đăng. Điều này có thể tiết kiệm thời gian và chi phí dùng mạng tạm thời.”
Đột nhiên, Lục Thiệu Quân lên tiếng, giọng nói trầm ấm đó kéo sự chú ý của Giang Dĩnh quay về thực tại.
Nhìn thấy đôi gò má chứa sự trưởng thành của anh, Giang Dĩnh lộ ra vẻ xúc động. Đợi bầu không khí yên ắng một hồi lâu, cô mới thấp giọng thở dài đến mức dường như không nghe thấy: “Em đã không thường xuyên đăng weibo như trước nữa, bình thường công việc cũng khá bận rộn.”
Là một tác giả viết bản thảo chuyên nghiệp, làm sao có thể bận bịu đến mức thời gian đăng bài lên weibo cũng không có chứ? Lý do chính là, Giang Dĩnh không muốn đăng bài lên weibo nơi mà chất chứa đầy những kỉ niệm của cô và anh mà thôi.
Nghe thế, bàn tay đang đặt trên bánh lái của Lục Thiệu Quân gõ hai cái. Một lúc lâu sau, anh mới tựa như hỏi như không cất tiếng ‘Vậy à’. Sau đó bầu không khí lại chìm trong tĩnh lặng.