Khi Uất Trì Li tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của mình, nến được thấp trên chân đèn ngọc bích thấp sáng đêm tối, dầu sáp vẫn đục nhỏ xuống theo chân nến đã đông khô lại, ngưng tụ thành một mảng nhỏ trên bàn.

Đau đớn trong lòng đã biến mất, nhưng thân thể vẫn còn có chút yếu ớt, Uất Trì Li nhẹ thở dài, cử động thân thể, muốn ngồi dậy.

Một bàn tay lành lạnh trượt khỏi người nàng, chủ nhân của bàn tay đó đang ngồi quỳ bên giường ngủ say.

Khuôn mặt thanh tú cùng đôi tay nhạt nhạt đó dang đặt trên một bàn tay nhợt nhạt khác, mái tóc xõa xuống nhấp nhô theo từng nhịp thở của nàng ấy, giống như là tiên nữ lạc vào cõi phàm, xuất trần thoát tục, không thể khinh nhờn.

Lẻ nào nàng ấy đã canh ở đây suốt một đêm? Uất Trì Li có chút ngạc nhiên, trong tim như có thứ gì đó tan chảy, vừa đục lại ấm áp.

Tân Nhiên cũng đang canh gác bên cạnh vừa ở mắt liền thấy Uất Trì Li tỉnh rồi, vui mừng đến nhảy cẩn lên, vừa định mỏ miệng muốn nói gì đó thì bị Uất Trì Li dùng mắt ra hiệu cho nàng im lặng.

Tân Nhiên nhẹ nhàng bước đến đỡ Uất Trì Li dậy, dìu nàng từ từ đứng lên.

"Nàng ấy tại sao lại ở đây?" – Uất Trì Li dùng khẩu hình miệng hỏi.

"Hôm qua công chúa đột ngột ngất xĩu, Liễu La Y nhờ người của y quán cứu, đem người đưa đến y quán, nhưng tiếc là không chẩn đoán được bệnh gì, may là gặp phải ta liền đưa người trở về".

"Công chúa, người dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng rằng người chết rồi!" – Tân Nhiên móm mép miệng nói.

Uất Trì Li rét rút nói: "Nói nhảm gì vậy!"

Liễu La Y ở một bên khẽ nhúc nhích, dường như nàng ấy ngủ không thoải mái, Uất Trì Li gật đầu tiến tới, cuối người xuống, muốn bế nàng ấy lên giường.

Vào lúc này, Liễu La Y tỉnh lại, hai người đối mắt nhìn nhau, Uất Trì Li lập tức bật dậy nhưng do cơ thể mới tỉnh dậy không có sức, nhất thời choáng váng một trận.

Nàng nhíu mày thật chặt, khụy gối xuống đất, lúc này mới thoải mái được chút.

"Này!" – Liễu La Y vội tiến lên phía trước đỡ Uất Trì Li, sắc mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên, nhưng lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.

"Nằm xuống đi" – Liễu La Y nhẹ giọng nói.

"Ả?" – Uất Trì Li kinh ngạc.

"Thân thể còn chưa khỏe, nằm xuống đi" – Liễu La Y vẻ mặt vô cảm, đôi mắt hạnh không buồn không vui, khiến cho người khác không nhìn ra ưu tư của nàng ấy.

Uất Trì Li có chút sững sờ, đợi nàng có phản ứng thì đã không tự chủ được đã nằm ở trên giường, còn ngoan ngoãn đắp chăn bông, chỉ có hai mắt lộ ra ngoài.

Chớp chớp mắt.

Khóe miệng Liễu La Y có một tia buông lỏng, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa tay kéo chăn bông trên mặt Uất Trì Li xuống.

Thật dữ a, Uất Trì Li có chút oan ức, đều trách tại thân thể này cả thôi, bây giờ chỉ là cản trở con đường thăng chức của nam chủ mà đã đau lòng thành bộ dáng như thế này, đợi hai ngày nữa nàng thật sự bỏ nam chủ, thế thì không lẻ đau tới chết không chừng?

Nàng quá mệt mỏi.

Liễu La Y nhìn biểu cảm của Uất Trì Li, trong tim như bị một trận gió thổi qua, ngứa ngáy, giống như có cái gì đó đang dần dần sinh trưởng.

Lúc này Uất Trì Li dường như mất đi sự cường đại và ồn ào thường ngày, mà ngược lại thay vào đó là vẻ quyến rũ tự nhiên mà trời sinh nàng đã có, khóe mắt nàng vểnh lên không ít không nhiều, lông mi dài, đáy mắt giống như biển sâu không thấy đáy.

Liễu La Y nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn lại.

"Công chúa nghỉ ngơi, ta cáo lui" – Liễu La Y cuối đầu nói, xoay người rời đi.

"Khoan đã, ta đói rồi" – Uất Trì Li nói, chìa bàn tay sờ sờ bụng hiển nhiên, câu lên ý cười.

Liễu La Y hít thở một hơi rồi đứng dậy, nàng trầm mặc một hồi xoay người rời đi, qua khoảng một nén nhan, nàng đẩy cửa bước vào, trên tay bung một chén cháo nóng hổi.

Nàng cứng nhắc đưa chén cháo cho Uất Trì Li.

Uất Trì Li lại có ý muốn trêu chọc Liễu La Y, nàng trợn mắt, đưa tay về phía nàng ấy, nói: "Cơ thể ta yếu nhược, không cầm nổi".

Tân Nhiên thật thà đưa tay ra định cầm chén cháo, đột nhiên bị Uất Trì Li trừng mắt nhanh chóng rụt tay về.

Liễu La Y đứng ở đó, đi không được đứng lại cũng không xong, nàng do dự một lúc, mới đặt chén cháo xuống, đi đến bên cạnh Uất Trì Li, rất lâu sau vẫn không dám làm gì.

Uất Trì Li bật cười, nàng chán nản nói: "Trên người ta có gai sao?"

Liễu La Y nổ lực không thay đổi sắc mặt như cũ lạnh lùng, vươn tay đỡ cánh tay của Uất Trì Li cố kéo nàng dậy.

Uất Trì Li không nhúc nhích.

Liễu La Y lại dùng sức, Uất Trì Li vẫn không động đậy.

"Ngươi cứ như thế này, ta sẽ rời đi" – Liễu La Y nhíu mày nhìn nàng.

"Khẩu khí thật lớn..." – Uất Trì Li lẩm bẩm, làm một cái động tác bật dậy.

thoải mái đưa tay cầm lấy chén cháo.

Liễu La Y đứng tại chỗ, nhìn có vẻ như rất lạnh lùng, kì thực vẻ mặt của nàng đã ngầm hồng lên, nàng nắm chặt nắm tay nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều, Uất Trì Li chẳng qua chỉ là chọc ghẹo nàng lấy làm niềm vui thôi.

Nhưng là nàng thật sự đã giúp mình.

Lòng nàng rất loạn, không thể nghĩ ra lý do, nhưng bây giờ nàng đang đứng ở đây nàng cảm thấy yên tâm đến nổi không lý giải được.

Tuy nhiên, bộ dáng ăn uống của Uất Trì Li bây giờ thật sự nhìn rất khó xem.

"Ngươi chẳng phải hận ta sao, tại sao không trực tiếp bỏ ta trên đường, chẳng lẻ nguyên nhân là do cảm kích ta?" – Uất Trì Li đột nhiên ngẩng mắt nói.

Ta cũng không hiểu, giống như có cái gì đó thay đổi, Liễu La Y nói thầm trong lòng.

Nhưng những gì từ miệng nàng ấy nói là: "Công chúa nói đùa, ta từng nói ngươi nếu như giúp ta cứu Thường nhi, ta sẽ cho ngươi tất cả.

Bây giờ chẳng qua là thực hiện lời hứa thôi".

Uất Trì Li thở dài một tiếng, tiếp tục ngốc cổ ăn cháo.

Liễu La Y siết chặt tay áo của bản thân, cuối xuống che dấu đau buồn trong ánh mắt.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Uất Trì Li nhíu mày đặt chén cháo trong tay xuống.

Một lão bà trông có vẻ lớn tuổi tiến vào, ánh mắt bà ta hình tam giác và bờ môi mỏng, nhìn như có chút nham hiểm.

"Lão phu nhân mời ngươi trở về" – Bà ta nhìn thấy Liễu La Y, lại nói tiếp: "Đúng lúc Liễu cô nương cũng ở đây, cũng cùng trở về thôi".

Mặc dù nhìn bà ta nói chuyện một cách tôn kính, nhưng trên vẻ mặt bà ta lại hiện lên nét xem thường cao cao tại thượng, xem ra rất làm cho người khác khó chịu.

"Biết rồi, lui xuống đi" – Uất Trì Li vẻ mặt lạnh đi.

Sau khi người đó đi, Tân Nhiên lật đật đi tới: "Công chúa, cái lão phu nhân khi nãy nhìn người không thuận mắt, bây giờ chắc chắn đến tìm người se có chuyện, chi bằng người trực tiếp bảo thân thể không khỏe, không đi là được".

Uất Trì Li cười: "Không đi làm sao mà được, cứ chờ bà ta đến.

Ngươi bây giờ dùng danh nghĩa của ta vào hoàng cung, trực tiếp mời Tứ hoàng tử, dẫn hắn đến đây."

"Tứ, Tứ hoàng tử?" – Tân Nhiên gãi gãi đầu.

Uất Trì Li gật đầu, đã có ân sủng cứu mạng rồi, không có gì phải sợ cả, vốn dĩ viêc dành lại tất cả mọi thứ của mình là điều vô cùng khó khắn, nhưng bây giờ có sự phò trợ trấn thủ của Tứ hoàng tử rồi, chắc chắn sẽ dễ dàng như trở bàn tay.

Cũng may có Liễu La Y rơi xuống nước, mới có thể có đặc ân như thế này.

Uất Trì Li cảm thấy rất hài lòng.

Liễu La Y không biết trong lòng Uất Trì Li đang nghĩ gì, nàng có chút lo lắng, các đốt ngón tay trở nên trắng bệt.

"Đừng sợ, có ta ở đây, bọn ho không dám làm gì ngươi đâu" – Uất Trì Li nhận thấy nàng ấy không thoải mái, vừa lau mặt vừa quay sang nói với Liễu La Y.

Tim Liễu La Y lại nhảy lên một hồi, nàng lùi vài bước cách xa Uất Trì Li.

Uất Trì Li chỉ nghĩ nàng ấy không tin, nên nàng cũng không nói nhiều, chỉ ngâm nga một giai điệu sau đó thay quần áo sạch sẽ, sửa soạn bản thân sau đó sải bước ra khỏi cửa.

Hai người một trước một sau đi một lúc rất nhanh đã tới cửa lớn sân viện, viện tử của lão thái bà có vẻ có mùi tử khí âm trầm, trong sân đến ngay cả cây cỏ cũng không có, một vài nô tì đứng trước cửa vẻ mặt ủ rủ, sau khi nhìn thấy Uất Trì Li, mới cuối eo chào.

Sau khi bước vào trong, một mùi thối rửa xộc thẳng vào mặt, giống như là có thứ gì đó mốc, làm cho người khác phải kiềm nén, ánh sáng trong phòng cũng không tốt, càng thêm u tối.

"Thân là một cái nô lệ, bình thường không ít lần mạo phạm không nói, lại dám phá đại sự thăng quan của Khuê nhi, còn không mau quỳ xuống!" – Giọng nó khàn khàn của lão thái bà vọng đến, khiến người nghe muốn rợn tóc gáy.

Uất Trì Li nhíu mày.

Liễu La Y cuối đầu, không nói một lời quỳ gối xuống, từ khi một tiếng nhắc đến Lục Vân Khuê, nàng đã chuẩn bị tốt sẽ bị trừng phạt.

Lão thái bà giơ cánh tay khô héo của mình ra, đứng lên nhờ sự dìu đỡ của lão bà khi nãy, đi đến trước mặt Liễu La Y, trên cao nhìn xuống nàng ấy.

"Đã sớm nghe qua ngươi khiến Khuê nhi thần điên bát đảo, bây giờ mới gặp, đúng là thứ mê hoặc nhân tâm người khác, nhất định là ngươi dụ dỗ Khuê nhi nhà chúng ta.

Hôm nay Khuê nhi không có ở đây, lão sẽ tự thân giáo huấn ngươi một phen, rồi sẽ tìm một nơi nào đó bán ngươi đi, để ngươi không làm hại người khác nữa".

"Người đâu..."

Bà ta còn chưa nói xong, Uất Trì Li đã đưa tay nắm lấy cánh tay của Liễu La Y, cứng rắng kéo nàng ấy đứng lên.

"Ngài nói đùa, việc này cùng Liễu cô nương không quan hệ, tôn tử của ngài bất tài, mọi thứ đều đổ lỗi lên đầu cô nương khác, làm gì có loại đạo lý như thế chứ? Ngày khác Lục Vân Khuê đi đường té ngã, ngài chẳng lẻ muốn dở hết gạch của kinh thành lên sao?".

Lão thái bà không ngờ Uất Trì Li lại dám nói như thế, khuôn mặt già nua nhăn lại vì tức giận, chống gậy giậm chân nói: "Trong tâm ngươi có còn chút gì gọi là tôn trọng tiền bối hay không, Khuê nhi cưới loại người man di không biết liêm sỉ, thật sự làm cho Lục gia chúng ta xấu hổ!"

Bà ta nói đến độ gấp gáp, ho khan vài tiếng, lão bà bên cạnh bà ta thấy tình trạng như này mắng ầm lên: "Các ngươi làm cái gì nữa vậy, còn không mau cút khỏi đây! Kéo cái tên man di không biết liêm sỉ ra ngoài, tránh để cho lão phu nhân chướng mắt!".

Vài nô tì vội xông vào, mặt dù không thấy rõ mặt Liễu La Y, nhưng nàng trong vô thức lại di chuyển đến bên người Uất Trì Li, cả người căng thẳng.

Uất Trì Li đã quyết định giúp nàng ấy làm sao có thể xem vừa mắt cảnh tượng này, nàng giơ tay vỗ lên bàn, chỉ nghe một tiếng răng rắc, trong phòng im lặng.

Sau đó, chiếc bàn gỗ lim vừa dày vừa nặng đó phía trong bị nứt ra vài đường, rầm rầm rơi xuống đất.

Vài tên nô tì thấy cảnh tượng như thế này, tái mặt vì sợ hãi, có người thậm chí còn la hét thành tiếng, không một ai dám tiến lên phía trước.

"Taoh phản, tạo phản rồi! Ngươi còn muốn đánh ta phải không! Khuê nhi của ta a, con xem con cưới cái thứ gì này, quả thật là bại hoại gia môn, cò muốn cắt đứt tôn tử Lục gia chúng ta!" – Lão thái bà bị dọa lùi lại phía sau, bèn bắt đầu vỗ ngực hô hoán.

Uất Trì Li phủi phủi tay, đá cái bàn kia qua một bên, sau đó phất tay áo dứt khoát ngồi lên ghế, hư tình giả ý nói: "Tổ mẫu đừng sinh khí, ta chỉ là dùng lực tay có chút lớn một chút, nhất thời không khống chế tốt, tuyệt đối không dám bất kính với ngài".

"Lão phu nhân, hôm nay thiếu gia đã dặn dò qua với người, có chuyện quan trọng cần phải nói" – Lão bà bên cạnh lập tức thì thầm vào lỗ tai lão thái bà.

Lão thái bà nghe xong lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng trong lòng vẫn còn tức, nói: "Man di nữ tử quả nhiên rất không có phẩm hạnh nữ nhân.

Vậy thì ngươi đã không có ý tứ thì, người đâu, trước kéo cái người mê hoặc nhân tâm xuống!"

Mấy nô tì đưa mắt nhìn nhau, chầm chậm đi đến chỗ Liễu La Y, Uất Trì Li ho nhẹ một tiếng, sau đó ngoắc tay về phía Liễu La Y: "Lưng của ta mỏi, lại đây giúp ta xoa bóp".

Liễu La Y nâng mắt nhìn nàng, từ từ đi qua, để tay lên lưng Uất Trì Li nhẹ nhàng đấm bóp.

Một vài nô tì và lão bà tử không dám lại gần Uất Trì Li, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì mới tốt.

"Sức sao mà yếu thế a?" – Uất Trì Li nhắm mắt ậm ừ nói.

Liễu La Y nhếch môi, tăng thêm lực đạo.

"Ta vẫn không có cảm giác, ngươi chăm sóc người bệnh như thế..."

Liễu La Y nhíu cả mày lại, co tay thành nắm đấm nện vào vai Uất Trì Li, Uất Trì Li hớp một ngụm khí lạnh, đau đến nổi xém thét lên một tiếng.

(Ụa cứ thích trêu chọc Liễu bảo bảo dị chời)

"Này, ta đang giúp ngươi, ngươi nhẹ nhàng một chút" – Uất Trì Li nghiến răng nói nhỏ.

Liễu La Y dùng sức bóp mạnh.

Lưng của Uất Trì Li đau nhói, Liễu La Y nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lực tay nhìn không như người nha sức rất lớn.

Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của Uất Trì Li, Liễu La Y hơi cong khóe môi, bất quá chỉ là trong một khoảnh khắc, nàng ấy lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: "Công chúa đừng có được voi đòi tiên".

Uất Trì Li mím môi, cũng không trêu Liễu La Y nữa, nhìn sang lão thái bà nói: "Không biết hôm nay tổ mẫu gọi ta đến là có chuyện gì?".

Lão thái bà đã bị bộ dạng không coi ai ra gì của hai người họ chọc tức đến không xong rồi.

Bà ta dừng lại một chút, lúc này mới nói tiếp: "Ngươi là người của Khuê nhi, đương nhiên cần phải ủng hộ con đường làm quan của hắn, hai ngày nữa ngươi chuẩn bị quà, đến tạ lỗi với Lâm đại nhân thay Khuê nhi đền bù một cái lễ cho hắn.

Có thân phận của ngươi, Lâm đại nhân tuyệt đối sẽ không làm khó xử"..