Lý Thương cuối đầu trầm mặc một hồi, sau đó lại nổi lửa giận, liên tục mắng: "Tiểu tử thối, tiểu tử thối! Còn mơ tưởng đến ta sẽ tiến cử hắn thăng chức, nằm mơ!"

Bóng dáng và giọng nói càng lúc càng gần, Lý Thương sợ bị phát hiện nên đẩy Uất Trì Li ra, túm lấy áo choàng của hắn rồi vọt qua núi giả, bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Uất Trì Li thành công, nàng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay kéo Liễu La Y đứng lên nói: "Chúng ta cũng nhanh đi thôi, chuyện ở đây Tân Nhiên sẽ giải quyết".

Liễu La Y lau nước mắt trên mặt, gật đầu, nàng quay sang đỡ Liễu Mân Thường, ba người nhanh chóng rời khỏi đó.

Liễu La Y vừa đi, vừa thường thường liếc nhìn Uất Trì Li, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì, lông mày nhíu lại.

Nàng cuối cùng vẫn giúp mình, Liễu La Y nghĩ.

Nhưng không phải Uất Trì Li thích Lục Vân Khuê sao, tại sao bây giờ nàng lại giúp mình khắp nơi, mà còn âm thầm mưu tính để Lục Vân Khuê không lên chức?

Nàng không thể hiểu nổi, cũng không muốn nghĩ, chỉ cần thường nhi không bị sao là tốt rồi.

Hai người đều có tâm tư riêng, chỉ có Liễu Mân Thường nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, lại không dám nói lời nào, ba người cứ đi trong im lặng như thế.

Thọ yến bắt đầu rồi, lượng khách nhân rất lớn, cho nên Quan Nam hầu trực tiếp sắp xếp chỗ ngồi trong viện, khi đèn lòng bật sáng một nhóm vũ nữ xuất hiện giữa sân, thướt tha cái eo đung đưa như cành liễu.

Uất Trì Li lẽ ra phải vào cùng với Lục Vân Khuê, nhưng vì một lý do nào đó mà Lục Vân Khuê không hề xuất hiện, Uất Trì Li không quan tâm, trực tiếp ngồi xuống ăn uống.

Liễu La Y đỡ Liễu Mân Thường đang lung lay để hắn có thể đứng thoải mái hơn, Uất Trì Li lúc này mới nhớ, Liễu Mân Thường đáng thương lúc này vẫn đang đi chân trần.

Nàng nhìn xuống thấy hai bàn chân ẩn dưới lớp áo đã bắt đầu rỉ máu.

Mà Liễu La Y ở kế bên đã sớm đau lòng không thôi, nhưng Liễu Mân Thường lại có vẻ như không cảm nhận được, chỉ mỉm cười cuối đầu an ủi tỷ tỷ.

Uất Trì Li thở dài, phẩy phẩy tay, gọi một nữ hầu đến phân phó mang một đôi hài đến.

"Chân của ngươi đã thành như thế kia rồi, vì sao ngươi không nói?" – Uất Trì Li hỏi.

"Ta thân phận hèn mọn, làm phiền công chúa giúp đỡ, không dám đòi hỏi.

Với lại, đợi đến khi hắn ta trừng phạt xuống xin công chúa có thể bảo vệ tỷ tỷ của ta" – Liễu Mân Thường cuối đầu nói nhỏ.

Uất Trì Li giả vờ thản nhiên nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi làm sao biết ta sẽ nhận lời? Nàng xin ta giúp ngươi, ta giúp rồi, nàng cùng với ta không có quan hệ, tại sao phải giúp nàng hết lần này đến lần khác?"

Liễu La Y nghe xong, bã vai khẽ run, nhẹ kéo Liễu Mân Thường, không cho hắn nói tiếp.

"Ta không biết, chỉ là muốn xin ngươi.

Vì tỷ tỷ, công chúa muốn như thế nào ta đều đồng ý" – Liễu Mân Thường nói, ánh mắt hắn tuy rằng trầm xuống, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt hắn.

"Muốn mạng, ngươi cũng đồng ý?" – Uất Trì Li đặt tách trà xuống, quay sang nhìn hắn.

"Thường nhi!" – Liễu La Y lo lắng nói.

"Đồng ý" – Liễu Mân Thường nói như đinh đóng cột.

Uất Trì Li nhìn bọn họ một phen, gật đầu, sau đó khẽ nhấc tay, vận nội lực vào lòng bàn tay.

Liễu La Y thấy vậy, vội giang hai tay chặn trước Liễu Mân Thường, tức giận trừng Uất Trì Li.

"Ngươi đã đồng ý với ta, cứu Thương nhi, mạng của ta tùy ý cho ngươi!"

Uất Trì Li thu lại ý cười, nàng đột nhiên lật lòng bàn tay cuộn lại, kéo tay áo của Liễu La Y về phía mình.

"Ta muốn mạng của ngươi có tác dụng gì chứ, muốn người là đủ rồi".

Liễu La Y bị lôi kéo như vậy, trực tiếp ngã về phía Uất Trì Li, nàng vừa nghĩ muốn thoái lui, thân thể đột nhiên được người đỡ vững, đồ ăn thơm ngon đặt bên môi nàng.

Hương cỏ xanh thoang thoảng lại quấn lấy Liễu La Y, lúc này nàng đang cúi nửa người trên người Uất Trì Li, cánh tay bị Uất Trì Li nắm lấy, một tay Liễu La Y vẫn đặt trên bờ vai mềm mại của Uất Trì Li.

Liễu La Y bị dọa giật mình, nhẹ thở hổn hển, cố đè nén trái tim đập nhanh lúc này.

"Không không không không, ta không có ý đó, ý ta nói là, ngươi đi theo ta là được rồi, ta giết ngươi không có tác dụng!" – Uất Trì Li giờ mới ý thức được mình mới nói cái gì, vội vàng giải thích.

Có trời mới biết nàng thực sự không cố ý, tại sao nghe lại kỳ quái thành như vậy?

"Ý ta nói, các ngươi đừng sợ, chỉ cần đi theo ta Lục Vân Khuê sẽ không dám là gì các ngươi" – Uất Trì Li thở dài, đặt đồ ăn vào tay Liễu La Y, cũng cho Liễu Mân Thường một miếng.

Không biết vì sao, một khi đối mặt với Liễu La Y, trái tim nàng không khỏi mềm lòng, ngay từ đầu đã nói không phải là chuyện liên quan đến nàng, đến bây giờ lại nảy sinh ý nghĩ muốn cứu bọn họ khỏi nước sôi lửa bỏng.

Loại tâm thái này từ khi nào đã thay đổi, lẻ nào là từ chuyện khi nãy sao, khẩn cầu?

Liễu La Y cầm lấy đồ ăn lùi lại vài bước, vẻ mặt lạnh lùng, như thể nàng ấy không nghe thấy những gì Uất Trì Li nói, nhưng thực ra trong lòng nàng ấy đã nổi lên sóng to gió lớn, gần như làm nàng ru rẩy đến mức không thể cầm chắc được miếng bánh táo trong tay.

"A tỷ, tỷ sao thế?" – Liễu Mân Thường tiến tới hỏi nhỏ.

Liễu La Y lắc đầu, ngẩng mắt lén nhìn bóng lưng của Uất Trì Li, đè nén suy nghĩ cứ quanh đi quẩn lại trong đầu khi nãy.

Mặc kệ Uất Trì Li có ý gì, nàng ấy chỉ đành nghe theo ý trời thôi, vì ngay lúc đầu chính nàng ấy là người tỏ ra yếu đuối để xin nàng giúp đỡ, thế thì bây giờ còn có cái gì phải sợ chứ.

Liễu La Y cắn nhẹ miếng bánh táo trong tay, không để ý khoảnh khắc mất mát trong lòng, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, một bóng người không biết từ đâu lao ra, nhắm thẳng về phía Liễu La Y lao đến, may mà Liễu Mân Thường có chút nền tảng võ công, sớm đã nhận ra cho nên kéo Liễu La Y về phía sau.

Chỉ nghe Liễu Mân Thường thốt ra một tiếng, thân hình gầy yếu bị đấm một cái thật mạnh, nửa chân quỳ xuống đất.

Liễu La Y nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại thì một bóng đen xẹt qua trước mặt, trái tim nàng căng chặt, nàng ấy chưa kịp phản ứng thì đã có người từ phía sau túm lấy eo nàng ấy kéo cả người nàng ấy về phía sau.

Uất Trì Li một tay giữ Liễu La Y kéo nàng ấy ra khỏi Lục Vân Khuê, tay khác chặn Lục Vân Khuê sau đó dùng chân đá Lục Vân Khuê một cái đau đớn, chân lùi lại mấy bước.

Một thân nồng nặc mùi rượu tỏa ra xung quanh, Uất Trì Li cau mày dùng tay quạt quạt mũi.

"Liễu La Y, còn có tên tiểu tử thối này" – Liễu La Y vẻ mặt ảm đạm "Các ngươi biết con đường làn quan lần này đối với ta có bao nhiêu quan trọng không, ta bận bịu lo trước lo sau lâu như vậy, đây là cơ hội thăng chức cuối cùng của ta, đều bị hai người các ngươi làm hỏng rồi!"

"Cơ hội thăng chức của ngươi, chính là dùng đệ đệ của ta tới đổi? Lục Vân Khuê, ngươi còn có nhân tính hay không!" – Liễu La Y từng câu từng chữ nói, không chút nao núng.

Động tĩnh bên này thu hút nhiều ánh mắt của người khác, mọi người đều vây xem, Lục Vân Khuê nhìn thấy các vị vương tôn công tử trong sân cũng tỉnh rượu được chút, liền mất đi dáng vẻ kiêu căng, vươn tay muốn kéo Liễu La Y.

Lại lần nữa bị Uất Trì Li đá lùi về sau.

"Uất Trì Li!".

"Nếu như ngươi còn muốn cho bản thân mặt mũi, thì trung thực cút đi chỗ khác, hiện tại hai người này do ta che chở!" – Uất Trì Li bỏ Liễu La Y ra, cười đi từng bước đến chỗ Lục Vân Khuê.

"Nàng lấy cái gì che chở, nàng...".

"Tốt nhất ngươi nên biến đi, ngươi đừng quên, ta cho dù không có thực lực thì vẫn là công chúa, cơ hội thăng quan của ngươi bây giờ tiêu rồi, ba năm sau vẫn chỉ là quan ngũ phẩm, che chở hai người dưới trướng của ngươi, ta vốn dĩ vẫn có năng lực đó" – Uất Trì Li mặt mang nét cười, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn.

Song trong lòng nàng rất là phấn khích, thù khi sáng nàng báo được rồi! Chiều gió đổi rồi.

Lục Vân Khuê chẳng hiểu vì sao lạnh sóng lưng.

Hắn có một dự cảm không lành, dường như có thứ gì đó sắp mất đi hoàn toàn, cái loại cảm giác bất lực không thể khống chế mọi thứ dần dần quấn lấy hắn.

Không thể nào, cho dù đột nhiên Uất Trì Li không còn yêu hắn nữa, nhưng tất cả mọi thứ của nàng đều nằm trong tay của hắn, nàng cũng không làm được cái gì.

Có điều hai người này, sau này lại tính sổ sau cũng chưa muộn!

Người vây quanh ngày cang nhiều, Lục Vân Khuê vội lấy tay áo che mặt thập phần bối rối từ lối nhỏ chạy đi.

Liễu La Y nhanh chóng đỡ Liễu Mân Thường đứng dậy, đau lòng phủi bụi dính trên áo hắn.

Trong đám đông đột nhiên có một bóng người cao to lao tới, lo lắng nói với Liễu La Y: "Liễu cô nương, ta đến muộn, ngươi có bị thương hay không?"

Người đến chính là Tứ hoàng tử Thẩm Sơ.

Liễu La Y nhìn Uất Trì Li, không có trả lời, lúc này Thẩm Sơ mới nhìn thấy Uất Trì Li, hắn nhánh làm cái lễ: "Hôm nay cám ơn Uất Trì công chúa kịp thời cứu giúp, giúp Thẩm mổ thoát chết"

"Tứ hoàng tử không cần thi lễ, ta chỉ là thuận tay mà thôi" – Uất Trì Li đáp lễ, đột nhiên ánh mắt nàng chợt lóe lên "Nhưng mà Tứ hoàng tử đã đích thân đến để tỏ lời cám ơn, thì ta có chuyện muốn cầu tình".

"Chuyện gì? Tại hạ nhất định sẽ không khước từ.

Nhưng mà, làm phiền công chúa chắm sóc Liễu cô nương thật tốt, ta thân là hoàng tử, lại là nam nhân, không thể vượt qua khuôn phép".

"Đó là điều đương nhiên" – Uất Trì Li nhìn hắn một cái.

Những thứ thuộc về nàng, cũng đến lúc đợt về rồi.

Thời gian dần dần trôi, không hay không biết trắng đã sớm lên ngọn, gió mùa hạ cuốn theo hương thơm của rượu, mùi rượu bay khắp sân khiến cho mọi người có chút say.

Tiếng côn trùng ríu rít phát ra từ bãi cỏ, trên bàn sớm đã trở nên hổn độn bởi chén và đũa.

Uất Trì Li vẫn còn tỉnh táo, nàng đứng dậy, chào tạm biệt với Quan Nam hầu sau đó rời khỏi hầu phủ.

Nàng bước đi về phía trước một mình, Liễu La Y cùng Liễu Mân Thường đi theo sau, Tân Nhiên được nàng phái đi làm việc, cho nên lúc này Tân Nhiên không có ở đây.

Ban nãy khi ở hầu phủ, nàng cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, cho nên mới về trước, nhưng mà bây giờ cái dạng tim đập nhanh như này gần như đã lan đến toàn bộ lòng ngực của nàng.

Chết tiệt, chẳng lẻ là do nguyên chủ...!Ngôn Tình Hài

Uất Trì Li đột nhiên kêu lên một tiếng cực kỳ nhỏ, nàng khuỵu gối xuống đau đớ đột nhiên ập tới này gần như làm nàng mất đi tri giác.

Nàng dùng sức ôm lồng ngực, thử xoa xoa để giảm bớt đau đớn, nhưng mà chẳng ăn thua.

Liễu La Y nhìn thấy hiện trạng của Uất Trì Li, hoảng sợ một chút, nhỏ giọng nói: "Uất Trì Li?"

"Uất Trì Li? Ngươi làm sao vậy?" – Âm thanh nàng ấy bắt đầu run rẩy, lo lắng tiến tới, cuối người xuống.

Uất Trì Li co người lại trên mặt đất, mồ hôi chảy ra từ hai bên má, mở miệng thở hổn hển, cơn đau kéo căng thần kinh của nàng, gần như muốn đem trái tim của nàng bắt đầu ăn mòn từ từ.

Trong khi ý thức mơ hồ, có một đôi tay mềm mại nắm chặt lấy tay nàng, giọng nói tốt đẹp đó không còn lạnh nhạt mà hoảng hốt không ngừng gọi tên nàng.

Mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn mũi nàng, đau đớn dần dần bị vơi đi, cuối cùng Uất Trì Li mất đi ý thức..