Thị tỳ kia chậm rãi ngẩng đầu. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt nàng ta. Chu Nghi Tu thấy rõ dung mạo người trước mắt thì giật mình. Lấy lại bình tĩnh, nàng cất tiếng hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Hồi nương nương, nô tỳ là Thôi Cận Tịch*.”

*Thôi Cận Tịch chính là tâm phúc của Chân Hoàn trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, nhờ có nàng ta mách nước, chỉ điểm mà Chân Hoàn mới có thể bước dần lên chiếc ghế Thái hậu.

Trong ấn tượng của Chu Nghi Tu, Thôi Cận Tịch là một cô cô hiểu thấu thế thái nhân tình, tuổi ngoài ba mươi, xử sự khôn khéo. Còn giờ đây, trước mắt nàng chỉ là một cung nữ trẻ tuổi, ngây thơ non nớt.

“Không sai. Tên hay, vẻ ngoài cũng rất được.” Cam Tu nghi nhanh mồm nhanh miệng, ấn tượng của nàng ta về Thôi Cận Tịch vô cùng tốt đẹp.

“Tu nghi đã nhìn trúng người rồi. Bản cung bây giờ sẽ điều ngươi đến Nhân An điện hầu hạ, ngươi tuyệt đối không được có nửa phần chậm trễ.” Chu Nghi Tu nói. Nàng biết Cam thị không phải người ngốc, nàng ta sẽ không cho phép chỗ của mình có kẻ chân ngoài dài hơn chân trong*.

*Ý nói nô tài không hoàn toàn trung thành, lo việc cho người ngoài nhiều hơn việc mình được phân.

“Ôi trời, như vậy sao được? Muội muội lắm miệng rồi.” Cam thị ngượng ngùng, nói.

Chu Nghi Tu cười hào phóng, “Có cái gì đâu chứ? Hiếm khi mới gặp được người vừa ý, muội muội cứ đưa nàng ta về, dạy dỗ cho tốt là được.”

“Vậy thì muội muội cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Chu Nghi Tu quay đầu sang nhìn Cận Tịch rồi nói, “Cam Tu nghi xưa nay là người khoan dung độ lượng, ngươi cần phải tận tâm hầu hạ nàng, đừng phụ tâm ý của bản cung.”

“Nô tỳ tạ ơn ân điển của Quý phi nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Tu nghi.” Thôi Cận Tịch dập đầu trước Chu Nghi Tu, sau đó đứng dậy rồi lui ra phía Mặc Trúc.

Trở về Phượng Nghi cung, Tiễn Thu suy nghĩ mãi mà không hiểu dụng ý của chủ tử. Nàng ta liền hỏi, “Nương nương, người đó rõ ràng là muốn gây chú ý với người và hai vị nương nương, sao người còn vì nàng ta mà dụng tâm?”

Chu Nghi Tu nói, “Nàng ta muốn trở nên nổi bật, bản cung cũng thuận tay thành toàn. Tóm lại, chính là bản cung đưa nàng ta thoát khỏi Hoán Y cục, nàng ta sẽ nhớ mãi phần ân tình này. Tự cho là mình thông minh, không muốn làm một nô tỳ giặt áo cực khổ. Nàng ta tưởng trở thành tâm phúc của phi tần dễ lắm hay sao?”

Tiễn Thu ngẫm lại cũng đúng, liền đáp, “Nương nương, nô tỳ thấy Thôi Cận Tịch kia rất biết ăn nói, lỡ như có một ngày nàng ta trèo lên đầu Cam Tu nghi thì sao?”

Chu Nghi Tu phì cười, “Cam thị không phải người tầm thường, làm sao dám yên tâm dùng đến nàng ta? Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu Nhân An điện có một ngày đuổi nàng ta ra ngoài, ngươi nhất định phải tìm cái cớ đẩy nàng ta đến Thận Hình ty. Ta muốn Thôi Cận Tịch vĩnh viễn không thể ngóc đầu!”

Chu Nghi Tu chính là đang âm thầm tính toán làm sao để giết Thôi Cận Tịch nhằm trừ đi hậu hoạn. Cắt được nàng ta, Chân Hoàn về sau cũng không còn vây cánh.

“Nô tỳ nhớ kỹ rồi.” Tiễn Thu mặc dù không hiểu vì sao chủ tử lại hành động như vậy, song nghĩ lại, Thôi Cận Tịch kia cũng không phải thiện tâm gì cho cam, có lẽ chuẩn bị trước vẫn là hơn.

Thôi Cận Tịch lúc này không hề biết, vận mệnh của nàng ta đã nằm gọn trong bàn tay của Chu Nghi Tu.

Bụng của Triệu Tiểu viện mỗi ngày một lớn, nghiễm nhiên trở thành bảo vật của hậu cung. Ánh mắt Chu Nhu Tắc nhìn nàng ta mỗi lúc một thâm trầm, Thái hậu và Chu Nghi Tu càng thêm phần kinh hãi.

Khó ai có thể tin được, Chu Nhu Tắc trắng trong thuần khiết đối với Huyền Lăng lại cư nhiên phái người nhiều lần ngáng chân Triệu Tiểu viện để làm nàng tay sảy thai. May thay, mỗi lần đều được người của Thái hậu cứu thoát, Triệu Tiểu viện dần nhận ra có người muốn hại mình. Nàng ta an phận thủ thường ở trong Thọ Kỳ cung, không có chuyện gì liền không ra ngoài nửa bước. Huyền Lăng mỗi ngày đều đến bầu bạn, miễn cho Triệu Tiểu viện hết thảy lễ tiết, còn dặn dò Thang Tiệp dư chiếu cố chu đáo.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...