Triệu Tiểu viện có thai vào dịp trăng rằm tháng Tám, Huyền Lăng vô cùng cao hứng. Yến tiệc đoàn viên hết sức náo nhiệt. Sắc mặt Chu Nhu Tắc rất không tốt. Tuy rằng nàng ta đã cố gắng thể hiện ra vẻ đoan trang hiền thục, nhưng trong ấn tượng của mọi người, vị Hoàng hậu đã bị cười chê. Ánh mắt nàng ta chập chờn biết bao con sóng tình kia mà. Cái bộ dạng cười gượng gạo khiến mọi người nhìn mãi cũng phát mệt, xem ra chỉ có một mình Huyền Lăng vọng tưởng Uyển Uyển đang vui cho hắn.

“Đổi canh mơ cho Triệu Tiểu viện, đồ ăn ở đây nhiều dầu mỡ quá.” Huyền Lăng ra lệnh.

Mọi người nhất loạt hướng mặt về phía Triệu Tiểu viện. Vì đang có thai, nàng ta được ngồi ở vị trí cao, bên cạnh Thang Tĩnh Ngôn.

Miêu thị ngồi ở đằng sau, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu viện. Huyền Lăng căn bản không hề chú ý đến nàng ta kể từ lúc nàng ta bị giáng cấp. Miêu thị nghiến răng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu thị nhỏ bé.

“Tạ Hoàng thượng quan tâm.” Triệu Tiểu viện đỡ bụng đứng dậy.

“Muội muội à, Triệu Tiểu viện này xem ra là người rất biết nhẫn nhịn.” Đoan phi thì thầm vào tai Chu Nghi Tu. Triệu thị không có vì mang thai mà tự kiêu tự ngạo, ngược lại còn đối với Thang Tĩnh Ngôn thêm mấy phần cung kính.

“Ánh mắt của Thang Tiệp dư không sai, có thể chọn được người đáng tin cậy.” Chu Nghi Tu không nhớ rõ Triệu thị của kiếp trước. Nàng ta mang thai vào lúc này quả là ngoài dự đoán, chỉ e Triệu thị cũng không sống được bao lâu nữa.

Chợt, Chu Nhu Tắc đứng dậy, nói, “Hôm nay nhân dịp Trung thu, nô tì đã sai người làm một nồi lẩu cua thật ngon. Mời Tứ lang và chư vị tỷ muội cùng thưởng thức.”

“Ý tốt của Uyển Uyển, trẫm làm sao mà không nhận chứ?”

Nghe Huyền Lăng nói vậy, Thính Tuyết liền theo lệnh Chu Nhu Tắc bày lên mỗi bàn một cái lẩu cua, kèm theo mấy bình rượu.

Chu Nghi Tu thấy không ai lên tiếng. Ánh mắt của nàng chợt lóe lên tia sáng, bắn về phía Triệu Tiểu viện.

Quả nhiên, nàng ta không hề động đũa, thậm chí còn đứng dậy, thưa với Huyền Lăng, “Hoàng thượng, tần thiếp hiện đang mang thai. Thái y có dặn không được ăn cua vì chúng mang tính hàn. Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp nhất thời không thể nhận tâm ý của Hoàng hậu nương nương.”

“Ái phi nào có tội gì? Người đâu, mau đổi món cho Tiểu viện, đổi thành canh ngọt.”

Lý Trường lập tức nghe lệnh. Chu Nhu Tắc bất giác đứng dậy, nói, “Đều tại bản cung suy nghĩ không chu toàn, suýt nữa làm hại thân mình của muội muội. Muội muội đừng trách bản cung.”

Triệu Tiểu viện cung kính đáp, “Nương nương nói quá rồi. Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, khó tránh khỏi có vài sơ sót, tần thiếp nào dám oán trách.”

Một phen ứng đối khiến Chu Nhu Tắc mất hết cả mặt mũi, trong lời nói còn ngầm ý uy hiếp nàng ta. Trong giây lát, nàng ta đờ người ra. Chu Nghi Tu không khỏi nhìn Triệu thị với ánh mắt khác xưa. Thang Tĩnh Ngôn đúng là đã có được bảo vật.

“Uyển Uyển xưa nay là người hiền lành, nàng ấy không phải cố ý đâu.” Huyền Lăng đỡ Nhu Tắc ngồi xuống.

Nét cười trên mặt mọi người hiện lên vài phần cổ quái. Tâm tư Hoàng hậu ai nấy đều biết, thủ đoạn của nàng ta vô cùng vụng về. Triệu thị bình thường không xuất đầu lộ diện, bây giờ lại có thể có thai, dĩ nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Chu Nhu Tắc tự rước lấy nhục nhã, sắc mặt trắng bệch cả đi. Nàng ta cảm thấy dường như mọi người đang cười chê mình, liền rơm rớm nước mắt muốn khóc. Huyền Lăng thấy vậy thì đau cả lòng, “Uyển Uyển sao vậy?”

Nhu Tắc lau đi nước mắt rồi nói, “Hôm nay là Trung thu, nô tì nghĩ đến phụ mẫu, khó tránh khỏi nhất thời thương nhớ. Xin Tứ lang thứ tội.”

Đúng là đồ hồng nhan họa thủy! Tất cả phi tần bất giác có cùng một ý nghĩ.

Triệu Tiểu viện là người thông minh, sợ Hoàng hậu lại nghĩ ra kế hãm hại mình liền lập tức đứng dậy, nói, “Hoàng thượng, tần thiếp cảm thấy không khỏe, không thể ở lại cùng mọi người. Tần thiếp xin được phép cáo lui trước.”

Huyền Lăng coi trọng con nối dòng, không nói hai lời liền đáp ứng, “Ái phi mau trở về đi, nhớ tuyên Thái y đến xem một chút.”

Nhu Tắc thấy mục tiêu đã rời khỏi, nàng ta càng khóc dữ dội hơn, khóc đến hoa lễ đẫm mưa. Trong phút chốc, yến tiệc đoàn viên chỉ còn là cái danh không. Huyền Lăng muốn dỗ giai nhân cười, hắn nhanh chóng đưa nàng ta cùng về Cam Tuyền cung.

Cam Tu nghi đập đũa xuống bàn, cả giận mà quát, “Yêu nghiệt!”

Mấy phi tần khác không ngờ Cam thị lại dám nói ra miệng lời ấy, nhất thời cảm thấy khâm phục.

Chu Nghi Tu dù sao cũng là nữ nhi của Chu gia, lại là muội muội Chu Nhu Tắc, không thể không mở miệng nói với Cam thị, “Hoàng thượng và Hoàng hậu mới rời đi không lâu, muội muội nên nói năng cẩn thận. Hôm nay là ngày tốt, đừng để họa từ miệng mà ra.”

“Nô tì thất nghi.” Cam thị cũng biết lời của mình vừa rồi có hơi quá. Nàng ta im lặng, không nói gì thêm.

Chu Nghi Tu đứng dậy, nói với mọi người, “Hôm nay là rằm Trung thu, trong cung dâng lên không ít hoa đăng đẹp. Các tỷ muội đi xem cả đi, tiện thể tham gia đố đèn, coi như không uổng một đêm trăng tròn.”

Mọi người lập tức tản ra, tùy ý đi thả đèn hoa đăng.

Chu Nghi Tu đi dạo cùng Đoan phi và Cam thị. Tới chỗ núi giả, Mặc Trúc – thị tỳ tâm phúc của Cam Tu nghi chợt kêu lên, “Có người!”

“Đừng hoảng hốt, trước tiên hãy đi xem đã xảy ra chuyện gì?” Chu Nghi Tu lệnh cho thái giám đưa người đằng sau núi giả đi ra.

Một thị tỳ mặc y phục của thô sử cung nữ bị hai thái giám bắt quỳ xuống ngay lập tức. Chu Nghi Tu hỏi, “Ngươi là người của cung nào? Đêm hôm ở chỗ này lén lén lút lút làm gì?”

“Hồi nương nương, nô tỳ là người của Hoán Y cục. Hôm nay là Trung thu, nô tỳ chỉ là đi bái nguyệt, không biết đã quấy nhiễu nương nương. Xin nương nương thứ tội.” Thị tỳ kia tuy cúi đầu nhưng nói câu nào rõ ràng câu ấy.

Cam Tu nghi nói, “Hóa ra là như vậy. Cũng đâu phải chuyện gì lớn, sao lại tránh ở trong núi giả, khiến người khác sợ hãi thế?”

“Nương nương thứ tội. Nô tỳ xuất thân đê hèn, không dám đụng đến nương nương tôn quý nên mới tránh ở chỗ này.”

“Mồm miệng lanh lợi lắm, cứ ở mãi Hoán Y cục cũng ủy khuất cho ngươi.” Đoan phi chậm rãi nói.

“Nương nương nói vậy, nô tỳ thực không dám nhận. Nô tỳ vào cung đã lâu, có thể được làm ở Hoán Y cục đã là có phúc rồi ạ.”

Chu Nghi Tu nở nụ cười, “Đoan tỷ tỷ à, nha đầu biết ăn biết nói như vậy không có nhiều đâu. Mấy tiểu cung nữ chúng ta từng gặp, có ai mà không nơm nớp lo sợ, sợ chúng ta ăn các nàng ấy chứ.”

“Nô tỳ đa tạ nương nương khen tặng.” Thị tỳ kia cúi đầu đáp.

“Ngươi khéo miệng như vậy, bộ dáng xem ra có lẽ cũng không kém. Ngẩng đầu lên cho bản cung và hai vị tỷ tỷ nhìn một chút.” Cam Tu nghi lên tiếng.