Trong căn nhà tranh, chén trà đầu tiên đã cạn đáy, Lôi Bân mới lên tiếng nói vào việc chính

“Đăng huynh đệ, không biết ngươi vừa về có nghe qua cái tên Bóng Ma chưa?”

Nhắc đến cái tên ‘Bóng Ma’, Đăng Dương như bị nói đúng chỗ ngứa, sự hứng thú trong ánh mắt liền chớp động

“Ý của Lôi thiếu gia chính là tên sát thủ Bóng Ma đang hoành hành ở trấn Lạc Ngôn sao? Tên chuyên đánh lén này, quả thật là ghê tởm.”

Nghe Đăng Dương nói vậy, Lôi Bân tức thì có chút nghiến răng ken két nói

“Đăng huynh đệ nói không sai, không dám trực diện lộ mặt đối đầu với chúng ta mà chỉ có thể như một con chuột nhắt nấp trong ống cống, đợi cơ hội xuất hiện thì liền chuôi ra cắn lén một ngụm. Qủa thật là cực kỳ ghê tởm cùng hèn hạ!”

Đăng Dương hơi nghiêm giọng nói “Như vậy xem ra, Lôi thiếu gia cho gọi ta đến đây không phải là vì cuộc đấu lôi đài tranh giành ngôi vị thiếu tộc trưởng mà lại chính là vì tên Bóng Ma này!”

Lôi Bân khẽ gật đầu, song rồi lại lắc đầu nói “Cũng có thể nói như vậy, bất quá trận đấu lôi đài vẫn sẽ tiếp tục diễn ra bình thường, theo đúng lịch trình thì sẽ rơi vào hai ngày sau”

“Trong hoàn cảnh rối ren này, thế nhưng vẫn tổ chức đấu lôi đài?” Đăng Dương có chút ngạc nhiên liền hỏi

Lôi Bân cười cười giải thích “Nếu như vào thời điểm bình thường, lại gặp phải thể loại sát thủ như tên Bóng Ma này, cuộc đấu lôi đài tranh chức thiếu tộc trưởng chắc chắn sẽ bị hủy bỏ không chút nghi ngờ”

“Tuy nhiên, cha ta, cũng là tộc trưởng của Lôi gia lại trùng hợp chuẩn bị bế quan đột phát Võ Tướng trong thời gian tới. Vì vậy trong thời gian cha ta bế quan, Lôi gia nhất định phải có một người dẫn dắt cũng như lãnh đạo. Và còn ai thích hợp với vị trí này hơn người nắm giữ ngôi vị thiếu tộc trưởng!”

‘Võ Tướng!’ Nghe Lôi Bân nhẹn nhàn nói, Đăng Dương không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tộc trưởng Lôi gia – Lôi Các, người có tu vi mạnh nhất Lôi gia sắp chuẩn bị đột phá Võ Tướng? Nếu việc này là sự thật, không… việc này chắc chắn chính là sự thật, vậy thì công cuộc trả thủ Lôi gia của hắn nhất định sẽ gặp cản trở cực kỳ lớn.

Mặc cho bản thân vẫn có khẩu FN Five-seven làm chỗ dựa, thế nhưng chuyện đối đầu với một Võ Tướng, Đăng Dương thật sự không nắm chắc bất cứ phần thắng nào. Thật sự mà nói, đây là nhiệm vụ bất khả thi đối với hắn.

‘Tên Lôi Các này, mình nhất định tuyệt đối không thể để cho hắn ta thuận lợi đột phá Võ Tướng thành công’ trong nháy mắt, Đăng Dương liền âm thầm đưa ra quyết định trong đầu.

Nếu mà Lôi Bân biết Đăng Dương hiện đang suy tính chuyện gì trong đầu, không biết hắn có vì thế mà tức chết hay không nữa! Chuyện này giống như là việc cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ trong sáng, niềm nở dẫn đường cho sói đói vào nhà, hơn nữa còn chỉ ra cho nó nơi bà ngoại nàng đang ẩn nấp.

Chỉ là Lôi Bân có đến chết cũng không thể nào biết được, hắn vừa phạm phải một sai lầm lớn đến thế nào, ngược lại còn chân thành vỗ vai Đăng Dương, cười nói

“Đăng huynh đệ, trận lôi đài chiến hai hôm sau, ta nhờ vào ngươi cả đấy!”

Đăng Dương giấu đi sát khí ẩn hiện nơi đáy mắt, cũng ôm quyền cười đáp “Lôi thiếu gia cứ việc yên tâm, trong khoản thời gian này, sức mạnh của ta cũng đã tăng lên không ít, chắc chắn sẽ cố gắng thể hiện tốt nhất tại cuộc đấu Lôi đài hai ngày sau”

Nghe vậy, Lôi Bân khẽ gật đầu hài lòng “Vậy thì tốt, nếu trận chiến lôi đài lần này mà thành công, không chỉ 3000 vina như đã hứa từ trước, ta sẽ thưởng thêm cho huynh đệ 3000 vina nữa!”

“Vậy thì Đăng Dương xin đa tạ Lôi thiếu tộc trưởng trước rồi!” Đăng Dương lập tức kích động cười nói

Mà Lôi Bân sau khi nghe ba chữ ‘thiếu tộc trưởng’ từ trong miệng Đăng Dương phát ra cũng liền vui vẻ cười lớn, tựa như ngôi vị thiếu tộc trưởng đã chắc chắn rơi vào túi hắn vậy.

----------*-*----------

Tối đến, trong căn phòng nhỏ mà Lôi Bân đã sắp xếp cho hắn, Đăng Dương tĩnh tâm khoanh chân trên giường, nhịp nhàn hít thở ra vào, từng vòng, từng vòng vận chuyển Lội Đạo Công hấp thú đấu khí trong thiên địa.

Một lúc sau, Đăng Dương thở hắt ra một ngụm trọc khí, thu công lại, chạm rãi cười khẽ “Đến lúc hành động rồi”

Vừa nói, Đăng Dương lấy từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, đây là bản đồ hướng dẫn đường đi nước bước bên trong Lôi gia, trong này ghi rõ nơi nào hắn có thể đến và nơi nào tuyệt đối không thể đặt chân tới.

Đăng Dương thoán nhìn lên tâm bán đồ, ánh mắt đưa đến từng khu vực quan trọng như:

Tàn Kinh Các – nơi cất giữ vô số võ kỹ của Lôi gia

Binh Khí Đường – kho binh khí

Bảo Khố - chứa đựng đại lượng tài bảo

Đan Phòng – nơi luyện chế và cất giữ đan dược cấp thấp

Nội Đường Viện – nơi sinh sống của dòng chính Lôi gia

Võ Trường – nơi rèn luyện võ giả

Và cuối cùng dừng lại ở Lôi Gia Đường – trọng địa sâm nghiêm nhất bên trong Lôi phủ, đồng thời cũng là nơi ở và bế quan đột phá của tộc trưởng Lôi gia – Lôi Các.

Cẩn thận ghi nhớ một lượt từng đường ngang ngỏ nhỏ bên trong Lôi phủ, Đăng Dương đem bản đồ gấp lại bỏ vào túi áo, đem gia huy của Lôi gia đeo lên ngực rồi mở cửa ra ngoài.

Sau đó, dựa vào trí nhớ vừa mới thu giữ, Đăng Dương lững thững dạo bước trong Lôi Phủ, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, hết đi đến Tàn Kinh Các rồi lại chạy qua Đan Phòng, vòng lên Võ Trường rồi xuôi xuống Binh Khí Đường, tựa như đang vô cùng hiếu kỳ mà đi thăm thú khắp nơi vậy.

Đi trên đường, Đăng Dương gặp rất nhiều tốp năm, tốp ba hộ vệ Lôi gia tuần tra ban đêm, đồng thời, cứ bắt gặp hết mười lần là bị chặn đường hết mười lần, có điều khi nhìn đến gia huy Lôi gia gắn trên áo hắn, lại nhận ra hắn là một võ giả, những độ hộ vệ này liền cung kính cho qua.

Bất quá, Đăng Dương nhàn nhã dạo chơi trên đường thì có thể, nhưng một khí hắn có ý định bước vào bên trong những khu vực nghiêm cấm như Đan Phòng hay Tàn Kinh Các, thì liền bị những hộ vệ canh gác nơi đây, trong đó có không ít võ giả chặn lại, tuyệt đối không cho phép Đăng Dương đi vào nửa bước chân.