“Đăng tiên sinh phải không? Xin ngài đợi một chút” Tên phục vụ thấy Đăng Dương đưa ra tờ 100 vina, hai mắt liền sáng lên, vội vàng đem xổ sách ra kiểm tra một lượt.

Nửa phút sau, tên phục vụ liền vui vẻ cười nói “Đúng là có người Lôi gia đến tìm gặp Đăng Dương - Đăng tiên sinh thật, vào khoản 3 ngày trước”

Đăng Dương nghe vậy liền hỏi “Hắn có để lại lời nhắn gì không?”

“Ở đây có ghi là người Lôi gia đó có để lại một mẩu giấy” nói rồi tên phục vụ nhanh tay mở tủ gỗ ở đằng sau ra, đem một mẩu giấy được gấp nhỏ gọn đưa cho Đăng Dương “Nó đây!”

Đăng Dương đưa tay nhận lấy mẩu giấy, cẩn thận mở ra xem, bên trong chỉ ghi lại lời nhắn đơn giản của Lôi Bân, bảo là khi nào Đăng Dương trở về thì nhanh chóng đến lôi gia gặp hắn.

Khép mẩu giấy lại bỏ vào túi áo, Đăng Dương cũng không vội vàng chạy đến Lôi gia ngay. Hắn đi lên phòng của mình, đem ba lô cất vào một góc sau đó liền đi tắm rửa sạch sẽ một phen.

Vệ sinh xong, lại mặc lên người bộ bộ võ phục màu đen đơn giản, Đăng Dương đi xuống quán ăn dưới lầu, đem một đĩa cơm thập cẩm lấp đầy cái bụng đói meo rồi mới hướng vị trí Lôi phủ mà cất bước.

--------*-*--------

Lôi phủ là một trang viên rộng lớn nằm ở phía bắc trấn Lạc Ngôn, tường cao cửa rộng, vô cùng bề thế và to lớn.

Lúc này, đứng trước đại môn là hai cánh cổng sắt to lớn của Lôi phủ, Đăng Dương mang theo Bạch Tuyết Kiếm trên lưng, chậm rãi bước đến.

Thấy có một thiếu niên lạ mặt lại mang theo vũ khí xuất hiện, đội gác cổng của Lôi phủ gồm bốn tên hộ vệ mặc lam phục liền tiến lên chặn đường

“Này, ngươi là ai? Biết đây là đâu không mà tự tiện đi vào?” tên đội trưởng đội hộ vệ cao giọng quát.

Bị chặn đường, Đăng Dương cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, móc từ túi áo ra mẩu giấy nhỏ mà Lôi Bân để lại cho hắn đưa ra, cười nói

“Ta đến gặp Lôi thiếu gia, đây là giấy hẹn của hắn, các ngươi cứ coi tự nhiên!”

Tên đội trưởng hộ vệ có vẻ không tin cho lắm nhưng vẫn nhận lấy mẩu giấy của Đăng Dương mà mở ra xem. Đọc qua một lượt những chữ ghi bên trong, hắn liền nói

“Ngươi đợi một chút, ta vào trong báo cáo cái đã!”

Đăng Dương hơi nhún vai đáp “Cứ tự nhiên, ta cũng không vội!”

“Không cần báo cáo!” Đúng vào lúc này, một tiếng nói có chút uy nghiêm bất ngờ vang lên sau lưng Đăng Dương.

Chỉ thấy Lôi Bân và một đoàn mười người cưỡi trên tuấn mã đã dừng lại trước đại môn của Lôi gia.

“Thiếu gia, ngài đã về!” mấy tên hộ vệ gác cổng ngay khi trông thấy Lôi Bân liền nhao nhao cuối đầu tiếp đón

Đăng Dương cũng ôm quyền cười nói “Lôi thiếu gia, đã lâu không gặp!”

Lôi Bân buông dây cương, nhảy xuống ngựa, nhìn Đăng Dương cười nói “Đăng huynh đệ đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi nha. Ta cho người đi mời năm lần bảy lượt mà vẫn không thể gặp ngươi đâu”

Nghe Lôi Bân nói vậy, Đăng Dương liền tỏ vẻ ngại ngùng cười đáp

“Phiền Lôi thiếu gia nhọc công rồi, số là đợt vừa rồi ta có nhận nhiệm vụ của Võ Thần Điện mà đi đến trấn Hồng Môn một chuyến, đến sáng hôm nay mới kịp thời trở về. Mong Lôi thiếu gia bỏ quá cho!”

Lôi Bân nhìn bộ dáng hối lỗi của Đăng Dương thì cười khẽ

“Đăng huynh đệ quá lời rồi, ngươi cũng đâu phải người của Lôi gia chúng ta mà ta trách ngươi được. Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong đã rồi nói tiếp”

Nói rồi Lôi Bân làm động tác mời đơn giản rồi dẫn đầu hiên ngang đi vào trong đại môn. Đăng Dương và mười tên thuộc hạ liền đi theo phía sau.

Ở bên ngoài thì khó mà biết được nhưng một khi bước vào bên trong Lôi phủ rồi, Đăng Dương mới thực sự cảm thấy thế nào là sơn xanh nước biết, phong cảnh hữu tình.

Đi trên con đường nhỏ vòng vèo bên trong Lôi phủ, Đăng Dương trông thấy rất nhiều phương thức bài trí xa hoa và xinh đẹp, nào là bách hoa viên với trăm hoa khoe sắc, nào là đầm sen với màu nước trong veo như nước suối, bên trong dòng nước, từng đàn cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng.

Ở giữa đầm sen lại có một ngọn giả sơn cao đến năm mét, bề mặt phủ lên rêu xanh tươi mát, đặc biệt, trên đỉnh của ngọn giả sơn còn mọc ra một cây tùng nhỏ, thân cây uống lượng như một con thanh long cưỡi gió đạp mây, vô cùng uy thế.

Thỉnh thoản, một cơn gió nhẹ thổi qua làm muôn hoa lay động, cuốn lên vô số phấn hoa thơm ngát lòng người.

Đang đi ở đằng trước, tựa như cảm nhận được sự choán ngợp trong lòng Đăng Dương, Lôi Bân có vẻ hơi đắc ý mà cười nói “Cảm thấy sao hả, đẹp lắm đúng không?”

“Đúng là rất đẹp!” Đăng Dương khẽ gật đầu, thành thật nói

Lôi Bân nghe thế cũng chỉ cười cười mà không nói lời nào nữa, tăng nhanh cước bộ rẻ vào một con đường lát đá nhỏ hẹp, dẫn xuyên qua một rừng trúc rậm rạp, cuối cùng dừng lại tại một căn nhà tranh nho nhỏ ở ngay giữa rừng trúc.

“Chúng ta đến nơi rồi!”

---------*-*--------

Trên chiếc bàn bằng trúc xanh vô cùng đơn giản bên trong nhà tranh, Lôi Bân chủ động rót cho Đăng Dương một chén trà, cười nói

“Đăng huynh đệ, thấy nhà của ta thế nào?”

Đăng Dương nhận lấy chén trà nhưng không vội uống, ánh mắt khẽ đảo qua căn nhà tranh đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ, thật lòng đáp

“Hình như có chút đơn, nếu không muốn nói là hoàn toàn tách biệt với những kiến trúc đẹp mắt bên trong Lôi phủ!”

Lôi Bân nghe vậy thì cười “Thật ra nơi này cũng không phải phòng ở chính thức của ta, chỉ là mỗi khi bàn luận công việc, ta sẽ đến căn nhà này, thứ nhất là vì sự yên tỉnh, thứ hai chính là ta cực thích khung cảnh nơi này, chỉ đơn giản một màu xanh mộc mạc của trúc, không tạp sắc, không cầu kì”

Đăng Dương khẽ nhấp ngụm trà, hoàn toàn không có ý kiến. Hắn từ bé đã sống một cuộc sống cơ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đối với hắn, những khái niệm về thú vui tao nhã này thực chất là không hề tồn tại. Trong mắt hắn, chỉ có đẹp và xấu, không có phân chia quá nhiều sắc thái khác nhau.