“Ngươi… Đây…” Phạm Đại vốn kiến thức rộng rãi, nhất thời cả kinh, thất thanh nói: “Đây không phải là thuật Liễm quang quy tức đã thất truyền từ lâu hay sao?”

“Phạm Nhị thúc không hổ kiến thức rộng rãi, đây chính là thuật Liễm quang quy tức mà gia sư không muốn để người nào biết.” Đinh Triệt ngẩng đầu lên, khiêm tốn cười, sắc mặt vô cùng bình thản.

Tiểu Ngư chú ý thấy khi đang dùng thuật Liễm quang quy tức này, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của hắn đã kém hơn trước rất nhiều, ngũ quan vẫn thế, nhưng không còn cảm giác hạc giữa bầy gà, chói mắt khiến người ta chú ý như trước.

“Thì ra Bỉ lão tiền bối còn có món tuyệt kỹ này, lại càng không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ đã xuất sắc học được chân truyền của lão tiền bối, chớp mắt đã biến hóa một trời một vực, thật sự đáng để khen ngợi.” Phạm Thông giật mình, tự đáy lòng tán thưởng: “Nếu không phải tận mắt thấy ngươi biến hóa, ta thật sự sẽ cho rằng đã thay đổi thành người khác, nói thật, nếu ngươi cứ thế im lặng mà đi qua cạnh ta, sợ rằng ta cũng không chú ý đến.”

Tiểu Ngư cũng khó giấu kinh ngạc mím môi, nàng thừa nhận, tuyệt kỹ này của Đinh Triệt xác thực lợi hại ngoài sức tưởng tượng của nàng, cũng thực sự có thể nói là cách tốt để đi thám thính trinh sát, có điều, nàng vẫn không thể yên tâm. Năm đó tuy rằng nàng chỉ nhìn thoáng qua hai hộ pháp kia một lần, nhưng thân thủ như quỷ mị của chúng vẫn còn như in trong ký ức nàng, thực sự không muốn để hắn đi mạo hiểm, dù sao chuyện này không liên quan trực tiếp đến hắn.

“Mọi người đã thấy được năng lực của ta, để ta đi được chứ?” Đinh Triệt thành khẩn nói, ánh mắt lại nhìn về phía Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư không cần suy nghĩ lắc đầu: “Dù cho cậu có thể thu liễm khí tức, nhưng không có nghĩa cậu có thể ẩn hình, hơn nữa làm như vậy cũng cần tiêu hao công lực , vạn nhất…”

Nàng cần sự giúp đỡ của Đinh Triệt, nhưng không có nghĩa là Đinh Triệt phải vì nhà nàng mà xông vào nguy hiểm lớn như vậy.

“Không có vạn nhất, tin tưởng ta!” Đinh Triệt cắt đứt lời nàng, nụ cười ôn hòa mà kiên định.

Tiểu Ngư dù trong lòng vạn lần không muốn, nhưng cũng hiểu được nếu muốn biết âm mưu kẻ địch, Đinh Triệt là người đi điều tra thích hợp nhất. Nhưng nghĩ đến hai hộ pháp mà Phạm Đại cũng phải kiêng kỵ kia, nàng lại thấy việc này quá mức nguy hiểm. Trong mâu thuẫn, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu chặt lại, mà Đinh Triệt chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đẹp như ngọc quý kia như toát ra thành lời, như muốn nói với nàng, hắn đã quyết định.

“Được rồi, vậy cậu đi dịch dung trước. Ngàn vạn lần đừng lộ ra sơ hở.” Hiểu được dù nàng không đồng ý, Đinh Triệt cũng sẽ tự ý một mình đi, Tiểu Ngư cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu. Nhưng khi nàng nhìn theo Đinh Triệt mỉm cười biến mất sau chỗ rẽ, trái tim lại đau xót.

“Tiểu Ngư, sao cháu lại để cho hắn nhúng tay vào? Món nợ giữa chúng ta và hắn còn chưa tính toán hết nữa.”

Thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng Đinh Triệt đâu nữa, Phạm Đại mới tỉnh hồn lại từ thuật Liễm quang quy tức kia, thấy Tiểu Ngư nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời đi, nhịn không được ghen tị châm chọc một câu.

“Nhị đệ.” Phạm Thông nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Đứa bé Đinh Triệt kia biết rõ chuyện này nguy hiểm còn nghĩa khí như vậy giúp đỡ chúng ta, chúng ta càng phải đoàn kết mới đúng, sao đệ có thể nói lời như vậy?”

“Tiểu tử kia rõ ràng muốn chúng ta mắc nợ nó.” Phạm Đại sửng sốt một chút, nhưng vẫn mạnh miệng.

“Nếu như Nhị thúc có tự tin bảo vệ được mọi người, chúng ta có thể không nợ bất cứ ân tình nào của ai hết.” Tiểu Ngư trong lòng đang sa sút vì Đinh Triệt sắp phải mạo hiểm, nghe vậy nhịn không được châm chọc lại.

Phạm Đại không ngờ mình chỉ nói hai câu mà lại bị Tiểu Ngư vốn hay bên phe hắn trở mặt đối xử lạnh lùng như vậy, không khỏi ủy khuất, bất quá nghĩ đến thế lực kẻ địch, lại á khẩu không nói gì được. Hắn có tự phụ hơn đi chăng nữa, cũng không dám tự phụ đến mức như vậy.

“Nhị đệ, đệ nói ít đi một câu, mau nghĩ xem có cách nào thì hay hơn. Tuy rằng đứa bé Đinh Triệt này nguyện ý giúp chúng ta, nhưng chuyện này chung quy là nguy hiểm, có thể không phiền hà người khác thì tốt hơn.” Phạm Thông vội vàng khuyên nhủ.

Đây mới là tiếng người! Tiểu Ngư quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phạm Đại, không thèm để ý đến hắn nữa mà bắt đầu vắt óc suy nghĩ, đúng vậy, có cách nào… cách nào ổn thỏa, có thể giải quyết nguy cơ lần này, lại không để Đinh Triệt phải xông vào nguy hiểm?

Phạm Thông đưa ra ý kiến trước: “Nếu bọn họ còn chưa biết chúng ta ở đâu, hay là chúng ta tránh đi trước đã?”

“Tránh đi? Tránh thế nào? Chúng ta không thể cứ trốn mãi ở Lô phủ được.” Tiểu Ngư lắc đầu phản đối, nói: “Tuy rằng dượng chấp nhận che chở chúng ta, nhưng không ai có thể bảo đảm kẻ địch sẽ vĩnh viễn không tìm được đến chỗ chúng ta ở, mọi người đừng quên Hạ Tủng là loại quan gì, nếu ngày nào đó hắn biết được chúng ta ở tại Lô phủ, khi đó chúng ta không chỉ không bảo toàn được mình, còn liên lụy đến cả nhà dượng và mẫu thân nữa.”

Phạm Thông vội xua tay: “Không không không, ta không phải ý đó, ý của ta là, chúng ta có thể rời khỏi kinh thành một thời gian, né qua đợt này rồi lại trở về?”

“Rời khỏi Kinh thành?” Nghĩ đến ba năm trước đào tẩu, Tiểu Ngư trong lòng dâng tràn cảm giác khó chịu, cực kỳ không muốn.

“Cái gì? Lại muốn bỏ trốn? Cứ trốn lại trốn mãi như vậy, phải chạy trốn bao lâu nữa?” Phạm Đại lại càng mẫn cảm nhảy dựng lên: “Không được, ta kiên quyết phản đối, nếu như mỗi lần gió thổi cỏ lay chúng ta sẽ như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi, thật là quá uất ức.”

“Nhị đệ, đệ nghĩ ta muốn vậy sao? Tiểu Ngư ở Kinh thành dốc sức ba năm này, thật vất vả mới gây dựng được một chút gia nghiệp, hiện giờ lại gặp được mẫu thân, nếu như không phải bất đắc dĩ, người cha không xứng đáng như ta đây sao có thể đưa ra ý đó?” Phạm Thông cười khổ. “Nhưng đệ ngẫm lại xem, tuy nói Tiểu Ngư và Đản Nhi giờ đều trưởng thành, cũng có năng lực, nhưng hai quyền khó chống lại bốn tay, huống chi lần này không thể so với ba năm trước, lúc này bang chủ và Hộ pháp của họ đều tới, ai biết ngoài ra còn có bao nhiêu người khác? Huống chi chúng ta còn có Đông Đông và Nhạc tiên sinh, còn có đệ muội và Thượng Quan cô nương, bốn người họ đều không biết võ công, chúng ta không thể không lo cho họ, đệ không hy vọng sẽ có chuyện xảy ra với bất kỳ ai trong bọn họ, đúng không? Còn nữa, nếu chúng ta không đi, vạn nhất để bọn họ tra tới Lô phủ, làm phiền hà tới mẫu thân Tiểu Ngư và Lô đại nhân, vậy phải làm sao đây?”

Phạm Đại mở miệng muốn phản bác, lại nghĩ lời Phạm Thông xác thực có lý, đêm đó ba năm trước, bọn họ đã vô cùng may mắn mới có thể chạy trốn, Phạm Thông còn suýt chút nữa mất mạng, huống chi hiện giờ Nghĩa bang còn thông đồng với quan to như Hạ Tủng, biện pháp cứng rắn quả thật không thể thực hiện được.

Chỉ là ngẫm lại, đường đường nam tử hán, mỗi lần gặp nguy hiểm lại chỉ có thể đào tẩu, thực sự khó có thể cam tâm, Phạm Đại nhịn không được bực mình hừ nói: “Bất luận thế nào, ý kiến này của huynh chính là hạ hạ sách cực kỳ uất ức.”

Phạm Thông than thở: “Chỉ cần có thể giữ được cả nhà bình an, dù có là hạ hạ sách uất ức đến thế nào, cũng tốt hơn là sau này phải hối hận.”

“Vấn đề là dù chúng ta bỏ tất cả rời khỏi kinh thành, lẽ nào có thể nhất định bảo đảm bình an? Có thể bảo đảm giữa đường không bị người của chúng phát hiện? Từ nay về sau sẽ không bị chúng truy sát? Vĩnh viễn thuận lợi mai danh ẩn tích?” So với Phạm Đại giận dữ nóng nảy, Tiểu Ngư thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng giọng nói thì sắc bén vạch ra vấn đề trong đó.