“Nhị đệ, Đinh Triệt cũng là có ý tốt.” Phạm Thông dĩ nhiên hiểu Phạm Đại vì sao không muốn nhìn thấy Đinh Triệt, vội vàng hòa giải, “Đệ mau nói tình hình đi! Bọn họ đã đi chưa?”

“Chưa, còn đang ở Hạ phủ. Má ơi, đúng là lo cái gì thì là cái đó, bọn chúng quả nhiên là vì chúng ta mà đến.” Phạm Đại cũng hiểu hiện giờ không phải lúc truy cứu Đinh Triệt vì sao đến nơi này, chỉ đành phiền muộn nốc một ngụm rượu, nói: “Khi ta quay lại, tiệc rượu vừa lúc tan, ta vốn nghĩ hai kẻ này không phải dễ dàng đối phó, liền dự định đến chỗ gã ria mép kia xem có thể thám thính được tin tức gì không, chẳng ngờ chân trước ta vừa đi, hai lão già kia liền đến, suýt chút nữa thì bị chúng phát hiện. Sau nữa, bọn chúng một mực ở trong phòng nói chuyện, ta sợ đả thảo kinh xà nên không dám đến quá gần, bọn chúng lại nói chuyện rất nhỏ, vì vậy nên không thể nghe hết được, có điều tuyệt đối có liên quan đến chúng ta, vì bọn chúng còn nhắc đến cống phẩm nữa.”

Nghe thấy Phạm Đại xác nhận sự tình quả nhiên liên quan đến cống phẩm, ba người còn lại sắc mặt đều ngưng trọng.

Phạm Thông hỏi: “Vậy đệ có biết bọn chúng có phát hiện ra chúng ta ở nơi nào chưa?”

Phạm Đại lắc đầu: “Hẳn là không có, ta từng nghe tên ria mép kia nói qua gì mà nếu La Đản đã ở Kinh thành, vậy bất luận làm sao cũng nhất định phải tìm được hắn. Đúng rồi…”

Phạm Đại đột nhiên sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Mọi người có biết gã ria mép kia là ai không?”

Tiểu Ngư nghi hoặc: “Là ai?”

Phạm Đại oán hận nói: “Cao Chí Đạt!”

“Cao Chí Đạt? Cháu trai ruột của Cao Truyền Sơn?” Phạm Thông lần này thực sự giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng không phải nói hắn là bộ đầu gì đó mà?”

“Bộ đầu là hắn, Cao Chí Đạt cũng là hắn, nếu không phải Tây Môn Khang và Khưu Liên gọi hắn là bang chủ, ta cũng không ngờ tiểu tử kia lại chính là Cao Chí Đạt. Lão tử đã nói, hai gã tả hữu hộ pháp kia dù võ công cao, nhưng làm người cứng nhắc, hơn nữa cũng có xu hướng thế bất lưỡng lập với triều đình, dù Nghĩa Bang muốn đàm phán với triều đình thì có lẽ sẽ lén lút, không thể nào để cho hai người kia đến làm. Thì ra bọn chúng chỉ là ngụy trang, kẻ làm chủ thật sự từ lâu trốn ở phía sau, hoàn toàn khoác vỏ bọc quan lại. Cao Chí Đạt kia, không biết hắn dùng cách gì, lại có thể thay đổi gương mặt hoàn toàn khác, thảo nào lão tử lúc đó cũng không thể nhận ra.” Phạm Đại vừa căm giận vừa phẫn nộ đem tất cả những điều vừa nghe thấy đều nhất nhất nói ra.

“Nếu dung mạo trước sau khác nhau, thì nhất định là dịch dung.” Đinh Triệt ở bên cạnh nói nhỏ một câu, mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Phạm Nhị thúc, thúc có thể nhận ra hắn là dịch dung thông thường hay dùng mặt nạ da người không?”

Phạm Đại không chút khách khí trợn mắt khinh bỉ: “Lão tử cũng không phải mắt thần, cách xa như vậy lại có màn lụa chắn cửa sổ, ai biết hắn dùng cái gì!”

“Nhị đệ!” Phạm Thông hơi bực mình mắng hắn.

Phạm Đại như đứa trẻ giận dỗi hừ một tiếng, rồi mới nói: “Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ được. Có điều, ta có thể khẳng định tiểu tử Cao Chí Đạt này bộ dạng trước đây so với hiện tại hoàn toàn không giống nhau.”

“Vậy chỉ có thể là mặt nạ da người.” Đinh Triệt suy nghĩ một chút, nói.

“Nói thừa.”

Phạm Đại lại hừ một tiếng, rồi nốc rượu ừng ực, lại khinh thường chẳng thèm nhìn bánh bao Tiểu Ngư mang đến, có lẽ nói, hắn khinh thường chính là người nào đó, mà không phải bọc đồ ăn kia.

Tiểu Ngư buồn cười nhìn hắn, cũng không vì chút ấy mà đòi bất bình thay Đinh Triệt, nàng trầm ngâm nói: “Hiện giờ bất kể hắn dịch dung hay không, chúng ta đều đã biết hắn chính là Cao Chí Đạt. Hắn mang theo tả hữu hộ pháp đến kinh thành là vì bắt La Đản tìm cống phẩm. Chỉ là, nếu như Cao Chí Đạt trước đây trà trộn vào nha môn Nhữ Châu là vì tiện hành sự, vậy hiện giờ hắn tìm đến Hạ Tủng là vì sao? Năm đó thẩm án chúng ta tuy rằng chỉ xác nhận Cảnh Đạo Sơn là hung thủ, nhưng ngầm bên trong ông ngoại Đinh Triệt và Hạ Tủng đều biết có một bang phái như vậy tồn tại. Hạ Tủng nếu biết chính Nghĩa Bang giết huynh đệ của tiểu thiếp hắn, vì sao giờ lại bày tiệc mời bọn chúng, còn giữ chúng lại trong phủ? Còn nữa, nếu bọn chúng biết Đản Nhi ở kinh thành, chẳng lẽ không tự mình lặng lẽ ngầm động thủ sao? Hà cớ gì phải tất yếu kinh động quan phủ chứ? Bọn chúng rốt cuộc có bằng chứng gì mà dám tự chui đầu vào lưới như vậy?”

Những câu hỏi này của Tiểu Ngư không ai có thể trả lời, vì cũng đều là những điều trong lòng bọn họ đang thắc mắc. Huống chi, dù bọn họ không phải dân chúng bình thường, nhưng cũng không quen người nào làm công việc mật thám đặc vụ giám sát người khác, càng không đoán trước được mà cài tai mắt vào Hạ phủ, thậm chí ba năm này căn bản không hỏi đến việc giang hồ, hiện giờ trước mắt quả thực là một màn tăm tối.

Thế nhưng, nếu không biết kế hoạch của đối phương, vậy bọn họ phải đề phòng thế nào đây? Việc này không phải chuyện thường, không cẩn thận có thể sẽ tai nạn chết người.

“Thế này đi, để ta đi thăm dò một chút.” Khi tất cả mọi người đều bó tay không có cách nào, Đinh Triệt bỗng nhiên nói, “Ta có biện pháp trà trộn vào Hạ phủ.”

Tiểu Ngư ngẩn ra: “Cậu?”

Đinh Triệt mỉm cười: “Ta từng vào trong Hạ phủ, đối với địa hình bên trong không tính là xa lạ.”

“Tiểu tử, có cách trà trộn vào trong, với việc có thể do thám tin tức hoàn toàn là hai việc khác nhau.” Tiểu Ngư đang muốn nói tiếp, Phạm Đại đã xùy một tiếng, nói: “Ta có thể cho ngươi biết, hai lão già Tây Môn Khang và Khưu Liên kia không phải dễ chọc, lỗ tai bọn chúng ngay cả ta cũng phải cẩn thận vô cùng. Tiểu tử ngươi luyện võ bao lâu? Đừng tưởng rằng theo sư phụ ngươi học vài món chân truyền là đã giỏi, đến lúc đó đừng có chưa thám thính được gì bản thân đã bị người ta tóm cổ.”

“Đa tạ Phạm Nhị thúc nhắc nhở, tại hạ nhất định ghi nhớ đồng thời hành sự cẩn thận.” Đinh Triệt lễ phép đáp tại, nhưng từ nụ cười của hắn có thể thấy, hắn chẳng hề vì vậy mà khiếp sợ.

“Đinh Triệt, Nhị thúc nói vậy không sai đâu, hai kẻ tả hữu hộ pháp kia rất cảnh giác.” Tiểu Ngư nghiêm mặt nói, “Dù cậu có thể dịch dung trà trộn vào, cũng không thể tìm cơ hội tiếp cận bọn chúng, đừng nói đến việc thăm dò tin tức chúng ta cần. Huống chi nếu Cao Chí Đạt kia đeo mặt nạ da người, nói vậy hắn cũng là cao thủ dịch dung, vạn nhất cậu bị hắn phát hiện chẳng lẽ không phải càng nguy hiểm?”

Nghĩ đến việc nếu như bị phát hiện, Đinh Triệt lập tức sẽ bị bao vây, rơi vào tuyệt cảnh, Tiểu Ngư vội lắc đầu, không dám tưởng tượng nữa. Phạm Thông ở bên cạnh cũng vội vã khuyên can, kiên quyết không để Đinh Triệt đi mạo hiểm.

“Hành sự tại người, hơn nữa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Nàng yên tâm, ta thực sự có cách.”

Thấy mọi người không đồng ý, Đinh Triệt cười lắc đầu, bỗng nhiên rung vai, thân thể bất ngờ như lùn đi một tấc, khí chất vốn dĩ mạnh mẽ xuất chúng thoáng chốc cũng biến mất không còn tăm hơi. Hơn nữa cúi đầu tận lực giấu đi gương mặt tuấn tú, cả người nhất thời biến hóa nhanh chóng, trở thành một thiếu niên bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn khiến người ta gần như không cảm giác được sự tồn tại của hắn.