Không ngờ một thư sinh lại có thể nhất châm kiến huyết vạch ra lợi hại trong chuyện này, Tiểu Ngư nhất thời chấn động, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ngô Ngôn Chi.

Ngô Ngôn Chi thản nhiên mà thành khẩn đón nhận ánh mắt nàng, không hề chớp mắt.

Nhất thời, hai người dùng ánh mắt im lặng trao đổi vài ý niệm trong đầu, sau đó, Tiểu Ngư thu lại ánh sáng trong mắt, thở dài một tiếng: “Ngô công tử nói không sai, đúng là ta thiếu suy nghĩ.”

Đúng thế, nếu như nàng có thể lấy được chứng cứ Tang gia cấu kết với Thôi phán quan, vụ kiện này chắc chắn sẽ có chín phần mười là thắng, nhưng Tang gia còn có hậu trường khác, huống chi phóng hỏa chưa thành không phải là tội chết, cũng không khiến gốc rễ Tang gia lung lay được chút nào. Chỉ cần gốc rễ Tang gia không suy chuyển, hơn nữa còn có thế lực quan phủ chống đỡ sau lưng, nhất định sau này sẽ còn những vụ trả đũa dài dài, có thể là công khai hoặc bí mật, nhưng tuyệt đối không phải một Bách Linh các nho nhỏ của nàng có thể chịu được. Trừ khi nàng có thể nắm giữ toàn bộ chứng cứ cấu kết giữa Tang gia và thế lực sau lưng, một lưới tung ra bắt hết, nhưng việc này, không cần suy nghĩ cũng biết là rất khó. Nếu không nàng sao phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ? Huống chi Ngô Ngôn Chi còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tối kỵ”. Nếu là dân chúng bình thường, không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối không có năng lực để mà bí mật lẻn vào nơi cơ mật của người ta ăn cắp chứng cứ, mà có thể dễ dàng lấy được những chứng cứ này, nhất định là một người giang hồ…

Triều đình có thể cho phép thả lỏng những người giang hồ an phận thủ thường. Như là Phạm gia nhà bọn họ, năm đó sau vụ án Cảnh Đạo Sơn, quan phủ vẫn có một thời gian tới gây phiền toái, chẳng lẽ triều đình sẽ dễ dàng bỏ qua cho lực lượng giang hồ thần bí của Bách Linh các?

Như vậy, Bách Linh các còn có đường sống sao?

Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghĩ nhiều năm qua mình đã mất công cẩn thận hành động, giờ lại có thể suy nghĩ mọi chuyện ngây thơ như thế.

“Dù ta không biết trước đây cô nương thế nào, nhưng biết rằng Bách Linh các có thể có ngày hôm nay đã là không thể coi thường, huống chi vừa rồi cô nói còn nhiều thời gian, cần gì phải hành động mạo hiểm chứ?” Ngô Ngôn Chi thấy ánh mắt nàng lộ ra hoảng sợ, biết nàng nghĩ thông, hơi mỉm cười, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Tiểu Ngư đứng dậy, cúi thấp mình vái Ngô Ngôn Chi: “Đa tạ Ngô công tử nhắc nhở!”

Ngô Ngôn Chi thản nhiên nhận lễ của nàng, sau đó chắp tay thở dài, mỉm cười nói: “Thật sự không dám giấu diếm, Ngô mỗ từ nhỏ tính tình quái gở, mặc dù phiêu bạt nhiều năm, nhưng hiếm có tri kỷ. Lần này gặp được cô nương, thực có cảm giác gặp nhau quá muộn, nếu cô nương không chê, hai chúng ta sau này xưng nhau là bằng hữu, có thể chứ?”

Tiểu Ngư nhìn sâu vào mắt hắn, đột nhiên mỉm cười: “Ngô công tử nếu đã coi trọng tiểu nữ tử, chỉ xưng nhau là bằng hữu sao có thể đủ?!”

Từ trước đến nay nàng rất tin tưởng trực giác của mình, nam tử trước mắt mặc dù dáng vẻ quê mùa, nhưng lại có ý chí và khí chất của bậc nam tử hán đại trượng phu chân chính. Người như vậy, chẳng lẽ không đủ để nàng chân thành tận ý kết giao hay sao?

Ngô Ngôn Chi khó hiểu nhướng mày: “Ý của cô nương là..?”

Tiểu Ngư cười tươi cúi đầu: “Ngô đại ca ở trên, xin nhận của tiểu muội một lạy!”

Ngô Ngôn Chi ngẩn ra, trong mắt bỗng nhiên chan chát, gần như nghẹn ngào: “Cô nguyện ý cùng ta kết làm huynh muội?”

“Không biết hành động này của tiểu nữ tử liệu có đường đột?” Tiểu Ngư giương mắt mỉm cười, ánh mắt bình thản mà chân thành, lại chú ý thấy đau xót và sững sờ trong mắt hắn.

Ngô Ngôn Chi ngẩng đầu nhắm mắt, sau đó ưỡn ngực, nâng Tiểu Ngư dậy: “Ngô mỗ vô cùng vinh hạnh.”

Sắc mặt hắn cực kỳ trịnh trọng, trên mặt chỉ có sự vui sướng vì kết nghĩa kim lan, không chút tính toán Tiểu Ngư vẫn còn mang mặt nạ thần bí.

“Sau này đại ca hẳn phải xưng là đại ca mới đúng.” Tiểu Ngư nói, cả đời này nàng hành sự luôn luôn vô cùng cẩn thận, ít khi có tùy hứng, nhưng ngày hôm nay, nàng dự cảm về sau tuyệt đối sẽ không hối hận vì lần xúc động này.

Ngô Ngôn Chi cảm động gật đầu.

Tiểu Ngư rót trà cho cả hai, nâng chén nói: “Hôm nay thời gian gấp gáp, tiểu muội trước lấy trà thay rượu, kính đại ca một chén, chờ sự tình kết thúc, huynh muội chúng ta lại trò chuyện thêm nữa.”

Ngô Ngôn Chi nhận lấy chén trà, vui mừng trong mắt lấp đầy hết những phức tạp khác, cụng chén, nói: “Đại ca cũng kính tiểu muội, cạn!”

Không quen biết mà kết thành huynh muội, chuyện này không chỉ không có trong sự dự tính của mọi người, ngay cả Tiểu Ngư và Ngô Ngôn Chi cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng kết quả lên công đường lần thứ hai, lại không sai chút nào so với dự đoán của hai người.

Ba gã tay sai trong lúc “hôn mê” được chỉ điểm lần nữa, vị quản gia không may kia quả nhiên bị đẩy ra. Lý do rất đơn giản, vì ngõa tứ của Tang gia phần lớn đều do hắn phụ trách, mắt thấy Bách Linh các đoạt mất không ít vụ làm ăn, khiến rất nhiều đào kép lưu động ở các ngõa tứ đều trở thành người cố định của Bách Linh các, khiến hắn bị chủ tử răn dạy, cho nên lòng mang oán hận, rốt cuộc có một ngày không nhịn được ra tay với Bách Linh các.

Nhưng là, như dự đoán của Tiểu Ngư khi tận mắt nhìn thấy bọn chúng hắt dầu trẩu, quản gia liều chết cũng không nhận trọng tội phóng hỏa không để ý đến sinh mạng dân chúng xung quanh, khăng khăng nói lúc ấy hắn chỉ muốn đốt cháy chút ít trong Bách Linh các, chỉ muốn phá hoại bên trong Bách Linh các mà thôi. Dĩ nhiên, ba gã tay sai cũng lặp lại nhấn mạnh bọn chúng chưa từng nghĩ đến muốn gây tai nạn chết người, lúc ấy đã chuẩn bị kéo hai người bị đánh bất tỉnh tới nơi an toàn.

Mà đoạn này bọn chúng nói cũng là thật, hoàn toàn vì điểm này mới thực sự là gian xảo, cũng khiến người ta bất đắc dĩ.

Vụ án tới lúc này, chỉ có một kết cục.

Lão Tứ đáng ghê tởm của Tang gia cuối cùng cũng nhân khuông cẩu dạng mà bước ra, đầu tiên là đau đớn sám hối rằng nhà mình quản lý không nghiêm, nên để người hầu dám một mình tự quyết định trả đũa, chối sạch sành sanh hết tội, lại làm bộ đầy thành khẩn tỏ vẻ nếu việc này có liên quan đến Tang gia, gã làm chủ, có nghĩa vụ bồi thường tổn thất cho Bách Linh các, mặt khác còn chủ động xuất ra năm mươi xâu tiền coi như nhận lỗi.

Miệng gã thì nói rất hay, nhưng phàm là người sáng mắt đều có thể thấy được chỉ là đang diễn trò, hơn nữa Thôi phán quan có ý định giảng hòa, Tiểu Ngư cũng liền làm bộ phối hợp, từ đây chấm dứt vụ án phóng hỏa. Một câu chuyện hay hoàn thành, tiếng hoan hô cười vui rợp trời.

Tuy nói lúc này không thể lật đổ Tang gia, nhưng cũng là một lần thắng lợi lớn nhất của Bách Linh các trong ba năm nén giận này. Hơn nữa Tiểu Ngư hào phóng liền dùng toàn bộ tiền bồi thường lần này khao thưởng, mỗi người đều có một phần, sự lo lắng trong lòng mọi người đều được dọn sạch. Hơn nữa Tiểu Ngư còn tuyên bố trước mặt mọi người, từ ngày hôm nay, Ngô Ngôn Chi chính là nghĩa huynh của nàng, mọi người đều chúc mừng, còn xung phong lên đài biểu diễn để chào mừng, khiến bên dưới hoan hô hết mình, như thể một buổi hội liên hoan của toàn dân vậy, ngay cả Phi Yến vẫn mặt ủ mày chau cũng phải nở nụ cười đã lâu mới thấy.

Buổi tiệc mừng công này, Phạm Thông không tham gia, vì nghĩ đến hai người vẫn ở nhà nên sớm đã về trước. La Đản vẫn cẩn thận tự hạn chế mình, tuy rằng vui vẻ nhưng cũng chỉ uống một chút, Tiểu Ngư thì không đụng đến một giọt, chỉ có Ngô Ngôn Chi là uống nhiều nhất, chỉ một chốc đã say.