Sau câu hỏi thứ hai của Ngô Ngôn Chi,
trên dưới công đường nhất thời yên tĩnh lạ thường. Giờ phút này phàm là
người có chút đầu óc đều không khỏi nín thở, chẳng ai dám lắm mồm, đều
nhìn Thôi phán quan, chờ đợi câu trả lời của lão ta.
Bởi vì chỉ cần không phải người có vấn đề về tai nghe, trí nhớ hoặc là kẻ ngốc, ai cũng có thể đoán ra câu hỏi
giả thiết thứ ba mà Ngô Ngôn Chi đang muốn dẫn dắt là gì? Thử hỏi, trên
đời này còn ai có thể cao hơn cả Tể tướng? Thử hỏi, có ai dám nói Thiên
tử vu cáo một tên thích khách? Lại thử hỏi, dù là vị nào đó thật sự xuất phát từ động cơ chính trị, có lẽ thật sự có tội, lại có ai dám vạch
trần?
Cho nên, câu hỏi thứ hai kỳ thật không
trọng yếu, quan trọng là đáp án của câu hỏi thứ ba, mà tuyệt diệu hơn
chính là, cái đáp án duy nhất ấy, lại hoàn toàn có thể chứng minh lời tố cáo của Tang gia tuyệt đối không thể đứng vững.
Chiêu này, cao tay, thật sự cao tay!
Thôi phán quan không phải kẻ ngốc, có lẽ
kẻ làm quan trong thiên hạ, có rất nhiều người ngu ngốc, nhưng quan viên có tư cách làm một phán quan ở Khai Phong phủ, cách một ngày lại thăng
đường thẩm vấn, tuyệt không thể nào là đồ ngốc, bằng không thể diện
triều đình quan phủ biết để ở đâu? Pháp luật Đại Tống vứt ở nơi nào?
Vì thế, Tiểu Ngư vui vẻ thoải mái, Thôi phán quan lại âm thầm toát mồ hôi!
Chỉ có điều, Thôi phán quan không hổ kinh nghiệm quan trường dày dạn, sau một thoáng bối rối lập tức lấy lại tinh thần, đột nhiên gõ kinh đường mộc, căm tức nhìn ba tên tay sai, thái độ kiên quyết khác thường, quát:”Đầy tớ lớn mật, bọn mi rõ ràng có ý định
phóng hỏa, nhân chứng vật chứng đều đủ, thế mà còn dám ăn nói bừa bãi
đổi trắng thay đen vu cáo ngược lại bên nguyên, là coi vương pháp bằng
vung, hay cho là bản quan đây mắt mù? Kẻ gian trá giảo hoạt như thế, xem ra không dùng đại hình sẽ không nhận tội. Người đâu, đại hình chờ
lệnh!”
Thấy Thôi phán quan nổi giận, ba gã tay
sai nhất thời choáng váng, vốn nghĩ cứ làm theo lệnh chủ, nói năng xằng
bậy rồi sẽ được phóng thích, nhưng vừa nghe phải chịu đại hình, chân tay lại càng thêm bủn rủn, liên tục cầu xin tha tội. Ngày đó bọn chúng trộm lẻn vào Bách Linh các, cũng đã bị Phạm Tiểu Ngư dạy dỗ một trận. Về
sau, để khiến “sự thật” mà chúng bịa ra càng thêm chân thực, lại ăn đòn
không ít. Hiện tại bầm tím khắp người, nếu lại bị đánh tiếp, sao còn
mạng để sống?
” Đại nhân tha mạng a, cả chuyện này đều
là……” Một gã tay sai đang muốn nói ra chân tướng, lập tức đã bị quản gia của Tang gia hung tợn trừng mắt một cái. Nhớ tới thủ đoạn của Tang gia, tức thời nuốt cả lưỡi và nửa câu sau trở vào, sửa lại thành liều mạng
dập đầu dùng ánh mắt cầu cứu.
” Còn không mau lôi xuống, đánh cho ta!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, Thôi phán quan đã ném thẻ phạt đánh xuống, đồng thời liền đánh mắt ra hiệu
với bên kia.
Tiểu Ngư cau mày, vội quay lại nhìn Ngôn Ngôn Chi, hai người nhìn nhau, đều cảm nhận thấy có điểm không hợp lí.
Thế nhưng không chờ bọn họ làm rõ, mấy
nha dịch đã lôi ba gã tay sai ra ngoài công đường. Tiếng gậy đánh bịch
bịch vang lên, sau đó là mấy tiếng kêu gào đau đớn. Ba tên lần lượt ngất đi.
” Hồi bẩm đại nhân, phạm nhân đã ngất!”
” Hắt nước cho tỉnh!”
“Dạ!”
“Tạm thời chưa thể tỉnh dậy!”
Kế trì hoãn, hóa ra bọn họ xài chiêu này, nghe đến câu cuối cùng, trong lòng Phạm Tiểu Ngư đã rõ mồn một.
Quả nhiên, chỉ thấy Thôi phán quan hơi
nhíu mày, rồi đường hoàng thông báo, nói bởi vì phạm nhân đã ngất, không thể tiếp tục tiến hành khai thác chứng cớ nên bãi đường, buổi chiều
tiếp tục xử án. Bọn Tiểu Ngư biết rõ có điều mờ ám, nhưng người ta là
quan, bọn họ là dân, hơn nữa lý do thoạt nhìn hết sức thuyết phục, dù có nghi ngờ hay bất bình cũng đành tạm thời phục tùng.
“Liệu có giết người diệt khẩu không?” Ngồi trong quán trà gần Khai Phong phủ, Tiểu Ngư nhíu mày nói.
Sau khi bãi đường, nàng liền bí mật ra
hiệu cho Phạm Thông đi theo Văn Thanh Vân và quản gia của Tang gia, dò
la xem bọn họ định bày trò quỷ gì. Thế nhưng hiện giờ là ban ngày ban
mặt, hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện với Tang gia nhất định sẽ vô cùng cẩn mật, không tiện nghe lén, không thể trông cậy vào Phạm Thông có thể
theo dõi toàn bộ được, hơn nữa thời gian ngắn ngủi, mặc dù có biết bọn
họ âm mưu chuyện gì, nhất thời chỉ e khó có thể ứng đối, bởi vậy phải tự mình phân tích trước một phen.
” Vẫn chưa đến mức diệt khẩu, nơi đây là
dưới chân thiên tử, không phải châu huyện xa xôi, mà bọn họ cũng chưa có cái gan ấy, chỉ là……” Ngô Ngôn Chi sắc mặt bình tĩnh do dự bưng chén
trà, nửa ngày cũng chưa uống ngụm nào, bỗng nhiên hít một hơi, nói, “Bọn họ tuy rằng không dám phản cung hoàn toàn, tiếp tục vu hãm các người,
nhưng có thể sẽ khiến ba gã kia sửa lại lời khai, đẩy một người ra chịu
tội thay.”
” Người chịu tội thay!” Phạm Tiểu Ngư mắt liền lóe sáng, chợt nghĩ tới tên quản gia đại diện cho Tang gia hôm
nay, Ngô Ngôn Chi nói rất có lý, dưới tình huống như thế, Tang gia nếu
không thể chối tội danh phóng hỏa, vậy tất sẽ thí chốt giữ tướng, “Đúng
vậy, chỉ sợ ngay lúc chúng ta ngồi ở đây, bọn người Tang gia đã muốn vào nhà tù, sai thuộc hạ sửa khẩu cung!”
” Dân cùng quan khác biệt, chính là thế.” Ngô Ngôn Chi cười chua sót, tựa hồ vì nhớ tới chuyện cũ nào đó, sắc mặt hơi hơi ủ dột.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói thêm gì.
Cách một hồi, Tiểu Ngư đánh vỡ trước
không khí trầm mặc, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, nói:” Vậy theo Ngô công tử
nhận định, chúng ta còn nắm chắc mấy phần có thể bắt được kẻ chủ mưu
thật sự?”
Ngô Ngôn Chi hơi chau mày, chậm rãi nói:” Trong lúc này ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì, nếu là giết người,
người chịu tội thay chưa hẳn sẽ thuận theo an bài của chủ, nhưng mà hiện giờ tuy rằng là rắp tâm phóng hỏa, nhưng chưa gây thành bi kịch, nên
nói nhẹ cũng đúng mà nói nặng cũng phải. Với Thôi đại nhân luôn bao che
Tang gia, có lẽ chỉ phán hai năm tù mà thôi, bởi vậy, chỉ cần Tang gia
âm thầm hứa hẹn lợi ích, lại thêm dâm uy trước đây, người chịu tội thay
sẽ ngoan ngoãn nhận hết tội. Cái gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, xưa nay
những vụ án kiểu có người thế tội như này luôn khó xử nhất, trừ phi kẻ
thế tội tự thú nhận, bằng không vụ án e rằng chỉ có thể kết thúc như
vậy.”
Nói xong lời cuối, Ngô Ngôn Chi bỗng
nhiên đứng dậy áy náy cúi mình trước Tiểu Ngư, mặt tỏ vẻ xấu hổ:” Buổi
chiều thăng đường, tại hạ sẽ dốc sức phản biện, nhưng nếu có phụ sự phó
thác của cô nương, xin đành thứ lỗi!”
Tiểu Ngư vội đứng dậy đáp lễ lại, thành
khẩn nói:” Ngô công tử đừng nói thế, ngày hôm nay nếu không phải ngài cơ trí hơn người, sợ rằng Bách Linh các chúng tôi ngay cả muốn đòi chút
công bằng cũng chẳng xong, sao nói là phụ được? Huống chi ngài đã giúp
chúng tôi rất nhiều rồi, về phần không thể bắt kẻ chủ mưu thực sự đền
tội, thì đành nói là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên thôi, hơn nữa……”
Tiểu Ngư mời hắn ngồi lại, trấn định
nói:” Việc này chúng ta nên bàn bạc lại xem, nếu thật sự bất lực thì vẫn còn nhiều thời gian, lúc này chúng ta cũng không nhất định phải nóng
lòng.”
Nghe thấy trong giọng nói của nàng có sự
bất khuất và có gì đó còn ẩn giấu, Ngô Ngôn Chi rất kinh ngạc, trong mắt nhất thời lại tăng thêm sự kính nể, đồng thời trong đầu lại nhanh chóng tìm kiếm phương pháp khả thi.
Dũng cảm cùng Tang gia lên công đường vốn đã không tầm thường, còn dám tỏ rõ thái độ quyết không chịu thua, có
dũng khí như thế, thiếu nữ này quả thật không phải đơn giản. Chẳng qua,
nếu nàng có thể một tay lập nên Bách Linh các, còn có thể đứng vững ba
năm trong kinh thành, vốn đã là việc khó tin rồi.
” Ngô công tử……” Ngô công tử này gây ấn
tượng rất tốt với nàng, sau khi Tiểu Ngư thận trọng cân nhắc, quyết định một lần nữa thẳng thắn,” Nếu ta có thể tìm ra chứng cớ Thôi đại nhân
lén lút cấu kết với Tang gia, cục diện có khả năng cải thiện?”
Ngô Ngôn Chi bèn giật mình, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ:” Cô đang nói……”
Tiểu Ngư trong mắt là ý cười:” Chỉ là giả thiết.”
Ngô Ngôn Chi chau mày nghĩ một hồi, đột nhiên lắc đầu:” Không thể, không thể!”
Lần này đến phiên Phạm Tiểu Ngư nhíu mày: “Vì sao không thể?”
Ngô Ngôn Chi nhìn nàng chăm chú, nghiêm
túc nói:” Diệp cô nương, ta biết cô có thể xây dựng Bách Linh các thành
quy mô như thế, nhất định là có chỗ hơn người, nhưng nếu tại hạ không
đoán sai, phương pháp thu thập chứng cớ của cô nương chẳng những hậu
hoạn khôn lường, hơn nữa chỉ sợ còn có thể phạm vào điều tối kỵ của
triều đình.”