Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Tô Úy đang vẽ bản thiết kế cầm điện thoại để trên bàn, nhìn số gọi đến thì nghi hoặc nhận máy.

Không nghe thấy âm thanh của Tuyết Nhi như dự đoán, mà lại truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, Lam Lan giống như loại nhạc DJ ở quán bar.

Tô Úy lại nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ bên kia thì cau mày! Đứng dậy chạy sang căn phòng bên cạnh trong khi điện thoại vẫn để bên tai.

“Tuyết Nhi, cậu đang ở đâu?” Tô Úy lớn tiếng nói với người bên kia điện thoại. Mới còn tưởng Tuyết Nhi đang ở trong phòng, nhưng bây giờ nhìn thấy căn phòng trống không thì có thể khẳng định, chắc chắn bây giờ cô ấy đang ở quán bar rồi. Nhưng là quán bar nào? Nghĩ đến đây, cô về phòng cầm thêm cái áo khoác rồi đi xuống dưới nhà, nhìn thấy chìa khóa xe mọi hôm vẫn hay để trên bàn bây giờ đã biến mất, cô thầm than một tiếng, vội vàng đổi giày rồi chạy ra ngoài.

“Xin chào, cô có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này? Tôi là nhân viên của quán bar Lam Nguyệt, bạn cô bây giờ đã uống say, cô có thể đến đây đón cô ấy về không?” Khi cô đang nhanh chóng chạy ra ngoài, thì nghe thấy một giọng nam vang lên.

“Được, tôi sẽ lập tức tới, cám ơn anh nhiều!” Nói xong liền dập máy.

Khi Tô Úy chạy tới quán bar Lam Nguyệt đã là chuyện của bốn mươi phút sau! Cô không để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng chạy vào bên trong! Vừa mới bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và ánh chói mắt khiến cô khó chịu đến nhíu chặt chân mày! Với những chỗ như thế này, Tô Úy rất ít đến, mấy lần đi đều là đi cùng vài đồng nghiệp trong công ty.

Chen qua tầng tầng lớp lớp người chạy vào bên trong, dáo dác nhìn ngó xung quanh thì thấy một bóng người màu đen, cô chau mày bởi vì cô nhìn thấy xung quanh Tuyết Nhi là mấy người mặc trang phục rất nhố nhăng, tóc lại còn nhuộm xanh đỏ đủ màu nhìn giống như mấy đứa thanh niên côn đồ.

Cô vội vàng đẩy một người một người trong đám thanh niên ấy chen đến trước mặt Tuyết Nhi, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên ghế salon ngủ mê man, cô dùng sức lắc lắc thân thể của Tuyết Nhi, nhưng cô ấy không hề có phản ứng nào.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cậu tỉnh dậy đi!”

“Ở đâu lại nhảy ra người thích xen vào chuyện của người khác vậy?” Thanh niên tóc màu đỏ rượu bị đẩy sang một bên không vui nhìn người phụ nữ đột nhiên chen đến đang đứng trước mặt.

Không để ý đến mấy người đó, Tô Úy phải bỏ ra nhiều sức lực dể dựng thân thể cao gầy của Tuyết Nhi từ trên ghế đứng lên, đang muốn đỡ cô ấy đi ra ngoài, thì bị mấy kẻ kia vây vào không cho cô đi!

“Muốn đi ra sao, không có cửa đâu!”

“Vậy các người muốn thế nào?” Tô Úy có chút khó khăn khi toàn bộ sức nặng của Tuyết Nhi đè trên người cô, tay gắt gao nắm lại, ngước mắt bình tĩnh nhìn lên mấy tên thanh niên có bộ dạng côn đồ trước mặt, trong mắt hiện lên sự chán ghét.

“Không ngờ cô em cũng xinh đẹp đấy chứ!” Thiếu niên tóc màu rượu đỏ nhìn gương mặt Tô Úy nói xong, trên mặt mang theo nụ cười bỉ ổi, mà mấy thiếu niên bên ngoài nghe xong cũng đồng loạt cười lớn, “Chỉ cần cùng bọn anh chơi một lúc, anh liền.........A.......” Còn chưa nói hết câu, liền bị người phía sau đạp ngã trên mặt đất, hét đến một tiếng to như lợn bị thiến.

“Người nào dám đánh trộm ông đây?” Đang định bò dậy từ dưới đất, lại bị người kia dùng chân giẫm xuống! Chỉ trong nháy mắt, mấy thiếu niên kia đều bị đánh gục hết, toàn bộ đều nằm rạp trên mặt đất. Cho dù là trong quán bar ầm ĩ, nhưng tiếng vang cực lớn trong góc phòng cũng thu hút không ít sự chú ý, nhưng mọi người đều không dám can thiệp, dù sao những chuyện như vậy cũng hay xảy ra ở nhưng nơi như thế này, để tránh rước họa vào thân, tránh nhúng tay vào là tốt nhất. Hơn nữa nhìn người đàn ông kia, cũng biết đó không phải là nhân vật đơn giản.

“Ném mấy tên này ra ngoài” Một giọng nói từ tính dịu dàng truyền đến, ngay sau đó Trầm Kiệt Tư mặc một bộ âu phục thoải mái xuất hiện trước mặt Tô Úy.

“Cô Tô, cô có sao không?” Trầm Kiệt Tư hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy, lúc nhìn về phía Tô Úy đáy mắt lộ ra vẻ dịu dàng thâm thúy.

“Trầm Thiểu, sao anh lại ở đây?” Tô Úy còn đang nghĩ cách chạy trốn thì mấy người thiếu niên vừa mới vây quanh hai người bọn họ đã bị đánh gục trong mất phút, sau đó vệ sĩ của người đàn ông đó liền lôi mấy tên kia ra ngoài. Nghe thấy âm thanh quen thuộc vội ngước mắt nhìn lên thì thấy gương mặt tuấn tú cuốn hút, một bộ âu phục thoải mái màu vàng nhạt bao quanh lây vóc người cao to!

“Mới vừa đến đây có chuyện!”

“Cám ơn anh lại giúp tôi thêm một lần nữa, có thời gian tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm! Gặp lại sau!” Tô Úy lễ phép nói với anh ta xong, sau đó định đỡ Tuyết Nhi đi ra ngoài!

“Trần Vũ, giúp cô Tô đỡ bạn cô ấy ra bên ngoài!”

“Vâng, thưa thiếu gia!” Nói xong liền đi đến bên cạnh Tô Úy, khi cô còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, thì người đàn ông kia đã đoạt lấy Tuyết Nhi, dễ dàng nhấc cô ấy lên vai rồi đi ra ngoài.

“Này này ____” Lúc này Tô Úy mới chú ý tới, bên cạnh Trầm Kiệt Tư còn có một người, người này hình như là tài xế của anh ta, hình như tên là Trần Vũ.

“Yên tâm, không có việc gì, bây giờ chúng ta ra ngoài đi!” Nhìn Tô Úy vội vã chạy theo, Trầm Kiệt Tư ưu nhã cất bước đuổi theo, gương mặt tuấn tú đủ để mê hoặc ngàn vạn phụ nữ nhếch miệng lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Ngồi trên ghế xe của mình, suy nghĩ một lúc, Tô Úy nói với Trầm Kiệt Tư đang đứng ngoài cửa xe, “Trầm thiếu, trưa mai anh có rảnh không? Nếu như có thời gian, tôi mời anh ăn cơm! Tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi lần này!”

“Tất nhiên là được, ngày mai tôi chờ điện thoại của cô!” Trầm Kiệt Tư thản nhiên đáp, nét cười trong mắt càng khắc sâu hơn.

“Vậy được, tôi đi trước. Bye Bye!” Tô Úy chào anh ta rồi khởi động xe rời khỏi quán bar Lam Nguyệt.

Chờ đến khi chiếc xe Porsche biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Trầm Kiệt Tư mới ưu nhã xoay người, ánh đèn nê ông rọi xuống gương mặt tuấn tú đang mỉm cười càng trở nên yêu mê hoặc, từng cái nhấc tay cũng thể hiện rõ sự lười biếng tản mạn.

“Thiếu gia, mọi chuyện đã xử lý xong!” Trần Vũ mới từ quán rượu ra nói với Trầm Kiệt Tư, thấy anh ta mỉm cười gật đầu một cái, sau đó đi đến bãi đỗ xe cách đó không xa.