Khi những tia nắng đầu tiên tràn vào phòng bệnh, Tô Úy mới bắt đầu mở mắt, nhìn sang bên cạnh, đã không thấy bóng dáng của Hạ Nam!
Thời điểm gần đây, cô luôn bị một giấc mơ đeo bám vào mỗi đêm khiến cô giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, sau đó cứ như vậy gục đầu trên hai đầu gối mà ngồi lẳng lặng cho đến tận sáng. Mà đêm qua tự nhiên lại không hề gặp ác mộng đó, còn mơ được mộng đẹp! Ha ha!
Cô ngồi dậy vươn người một cái, trên mặt còn vẻ lười biếng của người mới thức dậy, ánh mắt còn hơi đờ đẫn!
“Bảo bối, em đã dậy rồi sao!” Hơi thở trầm thấp mang chút từ tính truyền đến! Cô ngước mắt nhìn, đã thấy Hạ Nam cầm hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh! Anh mặc một bộ vest tinh xảo được may đo thủ công thay cho chiếc áo khoác gió đêm qua, gương mặt tuấn tú mang tinh thần thoải mái, sáng láng chứ không còn chút nào sự mệt mỏi như tối hôm qua, cặp mắt đen thâm thúy nhìn cô thật sâu, bên trong có một tia ôn tình không dễ phát giác!
“Ăn điểm tâm đi, tôi mới vừa về nhà nấu cháo trứng muối thịt nạc, vẫn còn nóng!” Trong khi nói chuyện, Hạ Nam đã mở hộp giữ ấm ra, cầm cái thìa đặt trước bàn di dộng trước mặt cô, mùi cháo thơm lừng trong nháy mắt lan tỏa khắp phòng bệnh!
“Ồ!” Tô Úy lên tiếng, cầm thìa lên từ tư ăn! Thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Hạ Nam đang ngồi trước mặt! Mà Hạ Nam chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt càng tỏa ra sự dịu dàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kín đáo!
Trong căn phòng nhất thời yên tĩnh, sự ấm ấp lan tỏa khắp nơi!
“Khụ....khụ...khụ!..!” Một tiếng ho khô khốc cắt đứt sự an tĩnh trong phòng bệnh! Tô Úy nhanh chóng ngước mắt nhìn lên, thì thấy Tuyết Nhi nhìn hai người bọn họ với ánh mắt mập mở, cô bừng hiêu, mở trừng hai mắt!
“Cái đó, cậu đến rồi à? Ừ....” Tô Úy bị cô ấy nhìn cảm thấy hơi xấu hổ, trên gương mặt nổi lên một tầng đỏ bừng!
“Không cần giải thích, tớ đã hiểu, OK?” Khi Lăng Tuyết Nhi nói qua thì phát hiện người đàn ông kia đã xoay người lại nhìn cô! Lúc này cô mới quan sát người đàn ông trước mặt, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen thủ công được cắt xén tinh xảo, bộ âu phục bao quanh vóc người hoàn mỹ, ngồi ở trên giường bệnh nhìn cô, đôi mắt ấy mang sự lạnh lùng đến thấu sương, khiến cô không tự chủ mà run lên một cái! Người đàn ông này không phải là....
“Cái đó, tớ chỉ đưa thức ăn sáng đến, tớ để ở chỗ này nhé, không quấy rầy hai người nữa!” Nói xong liền bước đến bên cạnh giường bệnh để hộp đồ ăn trên tủ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh! TRước khi đi còn không quên hướng về phái Tô Úy mập mờ mở nháy mắt, làm cô dở khóc dở cười! Rốt cuộc là làm sao vậy?
“Cái đó, đó là bạn tốt Lăng Tuyết Nhi của em mới từ nước ngoài trở về!” Chống lại ánh mắt hỏi thăm của Hạ Nam, cô giải thích. “Cô ấy.....Ô ô ——".
Câu sau chưa kịp nói đã bị cảm xúc mềm mại chặn lại, Tô Úy nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, trong phút chốc quên mất giãy giụa....
“Anh......” Hơi thở hổn hển, Tô Úy lấy mu bàn tay lau môi của mình, mở to mắt tức giận trừng lên nhìn Hạ Nam đang ngồi đối diện!
“Lần sau lúc hôn môi nhớ nhắm mắt lại!” Âm thanh nam tính vang lên, thiếu chút nữa làm Tô Úy trực tiếp ngất tại chỗ.
Tô Úy ở thêm hai ngày trong bệnh viện rồi mới về nhà, Hạ Nam đã cho cô nghỉ làm ba ngày để nghỉ ngơi thật tốt.
Ban đêm, trong căn nhà im ắng.
“Cậu nói cái gì? Tiểu thư không muốn trở về?” Trong thư phòng, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi uy nghi ngồi trước bàn đọc sách, gương mặt nghiêm túc khác thường hỏi người vệ sĩ đang đứng thẳng tắp trước mặt, ánh mắt mang gọng kính đen nheo lại đầy nguy hiểm.
“Đúng vậy, lão gia!” Người vệ sĩ trả lời.
“Bây giờ tiểu thư đang ở đâu?”
“Bẩm lão gia, tiểu thư bây giờ đang ở chỗ của tiểu thư Tô Úy!”
“Chuẩn bị xe!”
Trước cửa nhà mờ tồi, một chiếc Limousine dừng lại, người đàn ông ngồi bên tay lái đi xuống, chạy ra phía sau mở cửa xe cung kính đứng thẳng tắp, một người đàn ông trung niên uy nghi nghiêm túc bước xuống, cặp mắt mang gọng kính đen chậm rãi nâng lên, nhìn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong nhà, ánh mắt liền lấp lánh bất định, cất bước đến ngôi nhà, bóng lưng thẳng tắp trong đêm tối có chút thê lương và cô đơn!
“Chú Lăng, đã muộn thế này, chú tìm Tuyết Nhi sao?” Nghe được tiếng gõ cửa, Tô Úy chạy ra mở cửa nhìn thấy người bên ngoài thì có chút kinh ngạc, ngày sau đó lễ phép nói. Người đàn ông trung niên trước mặt, cô đã gặp qua vài lần. Ông ấy là bố của Tuyết Nhi – Lăng Hải! Đối với người thương nhân tài giỏi này, cô từng nghe Tuyết Nhi kể rất nhiều chuyện về ông ấy, nghe nói ông từng có hai người vợ, người vợ thứ nhất cũng chính là mẹ của Tuyết Nhi, vào mười năm trước vì tai nạn giao thông mà qua đời, rồi sau đó chưa đến ba tháng, ông ấy đã lấy vợ mới, cũng chính là người vợ hiện tại! Ông ấy còn nổi tiếng trong giới thương nhân với những thủ đoạn khát máu!
Đối với chuyện này, Tuyết Nhi chưa từng nhắc qua, cô cũng chưa bao giờ hỏi! Bởi mỗi nhà đều có khó khăn riêng, chuyện đấy cô không thể nào quản được, cũng không có quyền trông nom.
Cặp mắt dưới gọng kính của Lăng Hải nhìn gương mặt trước mắt, thì có chút mất hồn!
“Mời chú vào nhà!” Lần nữa nghe thấy âm thanh, ông mới lấy lại tinh thần, “|Tô tiểu thư, đã quấy rầy, chắc Tuyết Nhi đã gây nhiều phiền toái cho cháu!”
“Chú Lăng, sao chú lại nói như vậy? Một mình cháu vẫn ở đây, có Tuyết Nhi ở cùng, ngôi nhà mới trở nên vui vẻ được một chút!”
Nhìn cô mở cửa đứng sang một bên, ông nâng bước đi vào, chờ đến khi ông đã vào nhà, Tô Úy mới đi theo sau.
Mời ông ngồi xuống xong, Tô Úy lại vào phòng bếp pha một ly trà rồi mới lên tầng gọi Tuyết Nhi!
Sau khi Tô Úy đi, Lăng Hải đánh giá quanh nhà, ngôi nhà được sơn màu trắng tinh khiết, ngăn nắp mà không mất đi sự ấm áp, treo trên tường là mấy bức tranh sơn thủy!
Lăng Tuyết Nhi mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái ở nhà từ trên tầng đi xuống, đã là chuyện của hai mươi phút sau! Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lăng Hải Thiên đang ngồi trên ghế salon, sau đó lập tức rời đi tầm mắt! Vẫn giữ tư thái ưu nhã ngồi xuống đối diện ông!
“Tuyết Nhi, về nhà đi!” Lăng Hải nhìn Lăng Tuyết Nhi ở đối diện, mới phát hiện ra mình rất nhớ người vợ đã qua đời, hai người có khuôn mặt giống nhau, kiêu ngạo giống nhau, tính tình cũng giống nhau!
“Nhà?” Nghe được câu này, cô lạnh lùng cười, hai mắt nhìn về người đàn ông đối diện, “Nhà tôi ở đâu? À, có phải ý ông là nơi mà ông cùng với người đàn bà kia đang sống được gọi là nhà? HÌnh như đấy không phải nhà của tôi!”
“Tuyết Nhi, ba....” Còn chưa nói hết lời, đã bị lạnh lùng cắt đứt, “Ông hình như đã không còn nhớ rõ, ngay lúc mẹ tôi đang gặp chuyện không may, tôi đã nói đấy không còn là nhà của tôi! Khuôn mặt tinh xảo chỉ còn sự lạnh lùng, đôi mắt nhìn về ông lúc này tràn đầy hận ý, chỉ hận không thể phanh thây xé xác ông ra!