Ăn cháo xong, Hạ Nam lấy lý do cô là bệnh nhân để cô ở lại phòng nghỉ nghỉ ngơi, còn anh thì ra bên ngoài xử lý tài liệu.

Tô Úy nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn chùm đèn treo ngược trên trần nhà, trong lòng cảm khái vô hạn! Cảm giác cuộc sống này thay đổi thật nhanh, thế gian việc đời khó đoán.

Gần ba năm, cuộc đời của cô có cũng như không, luôn luôn vì lí tưởng của người khác mà phấn đấu, dần dần quên mất lí tưởng của mình, bây giờ nghĩ lại, thật ra mình cũng đã từng có ước mơ, chỉ là mất đi ở trong góc! Có lẽ nên lần nữa hoạch định lại cuộc sống của mình rồi!

Cô ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số trước mặt thật lâu, trong lòng có chút khẩn trương.

Thật lâu bên kia truyền đến âm thanh.

“Xin chào! Xin hỏi cô tìm ai?” ở một nơi khác Thẩm Khiết đang ở trong phòng gói há cảo, nghe tiếng chuông điện thoại cũng không nhìn số điện thoại, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

“Mẹ, con là Úy Úy đây!” Tô Úy đã rất lâu không được nghe giọng nói dịu dàng đó, có chút nghẹn ngào nói.

“Úy Úy, cuối cùng con cũng gọi điện cho mẹ, chúng ta rất lo lắng a!” Nghe được giọng của con gái, Thẩm Khiết bên kia kích động nói qua.

“Thật xin lỗi, đã để mọi người lo lắng, sau này nhất định sẽ không như thế nữa!”

“Được được được! Chỉ cần con không có chuyện gì là tốt rồi! Có thời gian thì về nhà, mẹ làm ngon cho con ăn! Phòng của con ngày nào cũng có người quét dọn, lúc nào con cũng có thể về nha!.......” Thẩm Khiết bên kia rốt cuộc cũng có thể nghe điện thoại của con mình, liền nói chuyện không ngừng, mà Tô Úy bên này chỉ cười nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.

“Mẹ, chờ con thu xếp công việc, con sẽ về thăm ba mẹ!” Dưới sựi yêu cầu của mẹ, Tô Úy không còn cách nào đành đáp! Sau đso liền nói mấy câu rôi cúp máy!

Mới vừa cúp điện thoại, Thẩm Khiết liền gọi cho chồng của mình, bên kia vừa mới nghe điện, bà liền kích động nói qua.

“Ông xã, Úy Úy nhà chúng ta vừa gọi điện về nói mấy ngày nữa sẽ về thăm chúng ta! Thật tốt quá, em muốn anh vè nhà chuẩn bị vài thứ!”

“Ừm!” Nghe ông xa của mình chỉ ừm một tiếng rồi im lặng, làm Thẩm Khiết bên này rất không vui

“Cái ừ này rốt cuộc có nghĩa gì?”

“Không có gì không có gì! Đây không phải là việc rất đáng mừng sao?” Nghe bà xã rống giận, vội vàng trấn an nói: “Bà xã, anh đang họp, chờ chút nữa xong việc liền về nói chuyện a!”

Tô Chí cúp điện thoại, tiếp tục chủ trì hội nghị cao cấp! Chống lại ánh mắt của các vị quản lý, ông chỉ cười nhạt! Ở thành phố này có ai không biết Tô Chí hết mực cưng chiều vợ của mình Thẩm Khiết, cho dù đang làm gì, chỉ cần là vợ gọi nhất định ông sẽ nghe.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tô Chí ngồi trong phòng làm việc, nghĩ tới lời của vợ, Úy Úy nhà bọn họ cuối cùng cũng về rồi! Ba năm, bọn họ biết điện thoại của cô, nhưng không gọi lấy một cuộc điện thoại, biết cô ở đâu, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt cô, chỉ vì bọn họ biết Tô Úy liều mạng như vậy vì lòng tự ái!

……..

Chuyện năm đó rõ mồn một trước mắt, con gái quật cường vẫn còn trước mặt bọn họ. Cô nói: Cha mẹ, thật xin lỗi, con nhất định muốn ở chung với anh ấy, con hiểu bây giờ anh ấy không thích con, nhưng xin hãy tin con…. Con nhất định sẽ cố gắng để anh ấy thích con! Cho nên mọi người hãy cho con thời gian! Nói xong câu đó, cô liền kéo va ly ra đi cũng không quay đầu lại dù chỉ một lần! Bước chân chưa từng kiên định đến thế!

Thật ra cho đến tận bây giờ cô vẫn không bết nguyên nhân thực sự bọn họ phản đối! Thử hỏi người đàn ông như vậy sao có thể xứng đáng với con gái ưu tú của bọn họ. Hơn nữa năm đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặc dù không phải ông làm, nhưng trong truyện này ông có trách nhiệm rất lớn! Người phụ nữ kia chỉ vì ông mới gây ra chuyện này!

Bọn họ biết Diệp Phong ở thành phố A lập một công ty quảng cáo, bọn họ cũng biết bảo bối của bọn họ làm Giám đốc sáng tạo ở công ty này. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao con gái lại phải phí năm cuối đại học chuyển sang học thiết kế quảng cáo, thì ra là bởi vì người đàn ông kia! Vốn là muốn lợi dụng quan hệ của mình để chèn ép công ty của bọn họ, cuối cùng vẫn nghĩ đến con gái của mình mà lợi dụng quan hệ để giúp đỡ!

Mỗi lần nhớ con, chỉ có thể bay đến thành phố A len lén xem cô một chút sau đó lại len lén rời đi.

Mà đổi lại bên Tô Úy sau khi gọi điện cho mẹ, lại nghĩ rất nhiều, cô nghĩ tới cảnh tượng mình ra khỏi nhà ba năm trước đây, nghĩ mình cỡ nào không hiểu chuyện, nghĩ tới ba năm qua mình đã sống thế nao……

Thật ra cô biết chuyện cha mẹ thường len lén đến thăm cô rồi lại len lén rời đi! Có lẽ bọn họ không biết cô cũng đã từng lén quay về thăm bọn họ. Số điện thoại ghi nhớ trong tim nhưng chưa từng một lần dám gọi! Rốt cuộc quyết định!

Tô Úy nghỉ ngơi tốt, mang giày xong đi ra khỏi phòng nghỉ, liền thấy anh đang chăm chú xem tài liệu.

“Làm sao em lại ra đây?” Không nhìn thấy anh ngẩng đầu, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp truyền đến.

“Tôi đã nghỉ đủ rồi, nên ra đây thôi!” Tô Úy bước đến bàn lam việc của anh ngồi xuống phía đối diện, không khỏi lo lắng nói: “Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ hai ngày!”

Nghe được cô nói, Hạ Nam ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, nhìn cô không còn dấu hiệu suy yếu như hồi sáng nữa! Mới nói: “Đươc!” rồi tiếp tục làm công việc của mình

“Vậy tôi ra ngoài trước!” Đứng dậy hướng phía cửa đi tới.

“Nếu em xin nghỉ hai ngày, đem công việc chuyển cho Văn Viễn đi! Sau đó vè nhà nghỉ ngơi cho tốt!” Nghe lời nói truyền đến từ sau lưng, dừng bước quay đầu lại hương anh nói: “CÁm ơn Hạ Boss, tôi lập tức đi bàn giao! Hai ngày sau nhất định anh sẽ thấy tôi a!” Sau đó mở lớn hai mắt khoát tay ao rồi rời đi.

Đã lớn vậy rồi mà vẫn ngây thơ như thế! Nhìn bóng lưng Tô Úy, lắc đầu một cái. Trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ cùng cưng chiều, làm tiếp công việc của mình.

“Anh à, chúng ta ngày mai về nhà thăm cha mẹ đi!” Mới ra khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, Tô Úy lập tức gọi điện cho anh trai,

“Được, vậy để anh sắp xếp, buổi tối sẽ bay tới, ngày mai chúng ta trwor về!”

“Anh không đưa chị dâu về cùng sao?”

“CHị dâu em đang bận vẽ tranh, hơn nữa mấy hôm trước đã về! Nếu khong để anh hỏi lại cô ấy xem!”

“Được, buổi tối đến nơi thì gọi điện cho em, em nhất định sẽ ra sân bay đón anh!” Sau khi Tô Úy cúp điện thoại, đem công việc của mình bàn giao xong, sau đó thu thập một chút rồi tới khỏi công ty

Bởi vì không lái xe đi, liền tính toán đi đến trạm xe bus, sau đó ngồi xe về nhà.

Mà chiếc xe thể thao Bugatti số lượng có hạn dừng trước mặt, Tô Úy quan sát sườn xe, chỉ thấy chỗ ngồi phía sau mở ra, gương mặt tuẩn tú để lộ không bỏ xót.

“Chào cô! Tô tiểu thư, cô đi đâu vậy? Nếu không phiền có thể để tôi đưa cô đi một đoạn chứ?” Trầm Kiệt Tư lịch sự nói qua

“Không cần làm phiền, tôi có thể tự đi!” Tô Úy nhàn nhạt nói xong, mặt không biến sắc quan sát người đàn ông trước mặt. Người đàn ong này cô đã từng thấy, Trầm Kiệt Tư, mới vừa về thành phố A không lâu. Bây giờ là CEO của tập đoàn Thẩm thị! Nhìn gương mặt với những đường cong hoàn mỹ, đôi mắt yêu mị, nghĩ thầm: Có cần người đàn ông nào cũng mang dáng dấp như yêu nghiệt thế không?

“Không phiền toái! Dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi, đang định đi dạo một chút!” Nói xong liền mở cửa xe, Tô Úy không phát hiện ra, khi anh ta nói câu này, lái xe kiêm trợ lý phái trước khóe miệng giật giật, nhàn rỗi? Dường như hiện tại bọn họ đang vội đến công ty họp nha! Trước kia sao anh ta không phát hiện thiếu gia nhà mình lại lưu manh đến vậy

Tô Úy thấy tình cảnh này cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn đành ngồi lên!

“Tô tiểu thư, cô đi đến đâu?” Trầm Kiệt Tư nhìn người vừa ngồi vào xe, lịch sự hỏi.

“Đến trạm xe bus trước mặt là được rồi!”

Đến trạm xe bus, Tô Úy xuống xe, quay đầu về trong xe nói với người kia: “Trầm thiếu gia, cám ơn anh đã đưa tôi đến đây! Còn có, lần sau gặp lại không cần gọi tôi là Tô tiểu thư, cứ gọi là Tô Úy đi! Đây là thói quen của tôi!” Sau đó hướng về người lái xe nói: “Chú tài xế, cám ơn chú rất nhiều!” Nói xong lưu manh hìn sau đó đóng cửa xe lại.

“Cái gì? Gọi tô là chú tài xế, tôi mới có 30 tuổi thôi!” Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, bên trong truyền đến một hồi âm thanh oán trách. Mà Trầm Kiệt Tư ngồi phía sau miệng nhêch lên một đường cong rõ to, rõ ràng đang rất cao hứng!

Không ngờ cô ấy còn có mặt đáng yêu như vậy! Ha ha!

Nhìn vẻ mặt thiếu gia qua kính chiếu hậu, rùng mình một cái! Đây là thiếu gia nhà mình ư, xác định không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc?

Đi theo thiếu gia lâu như vậy, dĩ nhiên biết thiếu gia vẻ ngoài luôn tao nhã lịch sự, nhưng kỳ thật nội tâm phúc hắc vô cùng! Tình cảnh này có phải nói lên việc thiếu gia đang có đối thủ, hơn nữa còn là một……Chà chà