Trong phòng nghỉ to như vậy, chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ đang ưu nhã thay người phụ nữ đang nằm an tĩnh trên giường thay khăn lông ướt, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại mỉm cười, thật là quỉ dị.
Hạ Nam nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm trên giường, trong lòng có một cảm giác kỳ quái không nói ra được, loại cảm giác này giống như tìm được một thứ thật lâu cuối cùng cũng tìm được, cảm thấy rất mừng rỡ, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể mang lại cảm giác này cho anh trong suốt năm năm qua.
Nhè nhẹ lau khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, có lẽ vì không dùng những loại mĩ phẩm độc hại kia, cả khuôn mặt nhẵn bóng không chút tì vết, nhớ tới lần trước hôn trừng phạt cô trong căn phòng ở hoàng triều kia, đầu không tự chủ cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cô, có lẽ Tô Úy trong mộng cảm thấy có người hôn mình, cự nhiên lại hé miệng đáp lại, đôi với Hạ Nam không nghi ngờ gì là sự khích lệ tốt nhất, đem lưỡi nhẹ nhàng đưa vào trong miệng, thưởng thức ngọt ngào mà cô đem lại.
Giật mình một cái, Hạ Nam dừng lại, nghĩ thầm: Mình đang làm cái quái gì vậy? Lại thừa dịp người ta đang không biết gì, nếu cô ấy đột nhiên tỉnh lại biết giải thích thế nào, đúng là điên rồi! Trên mặt mang vẻ mặt lúng túng không tự nhiên.
Đang cúi người xuống, Hạ Nam lúng túng đứng dậy, nhìn tiểu nữ nhân kia vẫn đang yên giấc, mới thở phào nhẹ nhõm! Đứng dậy đi đến bên tủ rượu, tự rót cho mình một ly Laffey năm 79, cầm ly rượu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh tủ rượu từ từ thưởng thức! Laffey năm 79 hương thơm tinh khiết, hương vị ngọt ngào, không hổ danh là tinh phẩm của Bồ Đào Nha!
Nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang yên giấc, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng thường trực, ngược lại còn là vẻ nhu hoà cùng rung động chưa bao giờ xuất hiện, Hạ Nam có sức quyến rũ như vậy, giống như một quý công tử tao nhã bước ra từ trong cổ tích.
“Ư….” Đột nhiên, người phụ nữ trên giường chuyển động, Hạ Nam đang nhìn chăm chú cô lập tức bỏ ly rượu xuống, bước nhanh đến bên giường, cũng không quản rượu đỏ trong ly đổ làm thấm ướt hết ghế salon cao cấp
“Em sao rồi?” Giọng nói êm ái của Hạ Nam hỏi người phụ nữ vừa mới mở mắt.
Tô Úy tỉnh lại nhìn thấy nam nhân trước mặt, lấp tức trợn trong mắt, đại não nhanh chóng hoạt động, vẫn không có phản ứng kịp, quét mắt bốn phía, liền hỏi: “Làm sao tôi lại ở đây? Không đúng? Đây là đâu? Sao tôi lại ở nơi này?”
“Đây là phòng nghỉ trong phòng làm việc của tôi, em vừa rồi phát sốt, tôi ôm em tiến vào!” Hạ Nam nhìn cô đã trở lại bình thường, từ từ đáp.
Tô Úy nhận được đáp án, bò dậy muốn xuống giường, lại bị Hạ Nam đứng một bên ngăn lại!
“Em định làm gì vậy?”
“Rời giường a!” Tô Úy liếc mắt nhìn anh một cái, biết rõ còn hỏi.
“Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn! Hôm nay tôi cho em nghỉ một ngày, em nghỉ thêm một chút nữa đi!” Hạ Nam ngăn lại động tác đứng dậy của cô, nghiêm túc nói qua. Đối với hành động không thương tiếc bản thân mình của cô anh tuyệt đối không thể nuông chiều, cho nên nghiêm mặt trầm xuống!
Tô Úy nhìn đồng hồ trên tay mình, cúi đầu gào lên một câu: “Tôi đói rồi, muốn ăn cơm!” Thời điểm ngẩng đầu lên nhìn anh, uất ức nói qua: “Người ta cũng bị bệnh, anh còn thể hiện cái khuôn mặt khó coi đấy ra, anh bị làm sao thế?”
Nghe lời của cô, Hạ Nam thật sự bất đắc dĩ, ngay sau đó trên mặt mang nụ cười cứng nhắc, hỏi: “Em muốn ăn gì? Để tôi bảo Văn Viễn đi mua!”
“Tùy tiện đi!” Tô Úy nhìn Hạ Nam cười không tự nhiên, thật sự có chút buồn cười, ngay sau đó nằm xuống quay lưng về phía anh nói qua. Thì ra bị bệnh lại được hưởng nhiều phúc lợi như vậy!
“Vậy cũng được! Để tôi bảo cậu ấy mua ít cháo lên đây! Lúc này nên ăn chút đồ nhẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!” Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang nằm nghiêng người quay lưng về phía mình, biết cô đang xấu hổ! Nhưng hình như anh đang đánh giá thấp mặt dầy của Tô Úy ! Anh tuyệt đối không thể ngờ cô đang nghĩ gì? Nếu anh biết chắc sẽ tức chết vì hộc máu mất!
Nghe được trong phòng không có âm thanh, xác định anh đã đi, ngay sau đó trong phòng nghỉ của Tổng giám đốc trên tầng 88 truyền đến một hồi cười to.
Quan sát phòng nghỉ sang trọng, trong lòng lại khinh bị nhìn một lần, những người này thật quá xa xỉ! Chân không đi tới tủ rượu đắt tiền, quan sát những loại rượu này, đối với rượu cô không hiểu nhiều lắm, nhưng anh trai Tô Minh Hiên của cô cũng rất hiểu, hình như anh ấy cũng cất rất nhiều loại rượu quý! Đi theo anh trai đã lâu, cũng đã hiểu một chút, cho nên cô biết những thứ này đều là sản phẩm hạn chế số lượng, không nghĩ cũng biết nó đắt đến cơ nào nha!
“Nằm xuống ngay đi, khi nào đồ ăn lên, tôi sẽ gọi em!” Kèm theo mùi hương quen thuộc, nhưng lời êm ái này truyền tới. Đôi bàn tay đặt ngang hông cô, trong chớp mắt, trở thành công chúa bị anh ôm vào trong ngực.
“Ai, tôi có thể tự đi!” Chống lại đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, tim không khỏi đập rộn lên! Tay không tự giác ôm cổ của anh! Có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô như từng bao giờ bỏ ra một khắc trong ba năm để yêu Diệp Phong, chỉ nghĩ đến người đàn ông trước mặt này, nhìn cũng chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này!
“Em nghỉ trước đi! Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi!” Nói xong anh bỏ đi ra ngoài. Anh không biết là, trogn nháy mắt vừa rồi cô giống như nhìn thấy bóng dáng của người anh trai yêu thương cô nhất! Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn anh trai rất cưng chiều cô, nếu như có người khi dễ cô, anh dù có liều mạng cũng sẽ bắt nạt lại, chỉ cần là thứ cô muốn, anh vô luận thế nào cũng sẽ lấy được, nếu cô phạm sai lầm, anh giúp cô chịu phạt,…
Nghĩ đi nghĩ lại, cô từ từ nhắm mắt!
“Tổng giám đốc, thức ăn đã mua đến! Còn có điện thoại của thư ký Tô đang có người gọi đến!” Nói xong liền đem thức ăn và điện thoại đưua cho Tông giám đốc, sau đó lui ra. Thật ra anh nghĩ nói là điện thoạicủa Tô Úy đã vang lên nhiều lần rồi, nhưng vừa lúc nãy nhìn đến bản thân Tổng giám đốc đang…..
Cho nên coi như mình không thấy, nhẹ nhàng lui ra ngoài, dù sao nếu bị Tổng giám đốc phát hiện, nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhận lấy điện thoại của Tô Úy, nhìn người gọi đến, biểu hienj Anh tải!
Anh đi vào bên trong phòng nghỉ, đang ngủ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, ngôi dậy, nhận lấy điện thoại di động của mình từ trong tay anh, nhìn đến tên “Anh trai” khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Nhận điện thoại.
“Anh à, có chuyện gì sao?”
“Anh mới là người phải hỏi em có chuyện gì sao đấy! Sao anh gọi nhiều lần thế rồi mà em không nhận điện thoại?” Bên kia mang theo giọng nói nhàn nhạt lo lắng truyền đến.
“Không có việc gì, vừa nãy để di động trong túi xáh, nên không nghe thấy!: Tô Úy nói dối không chớp mắt!
Bên kai lại dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy!
Thật là, anh ấy coi mình như trẻ con í!
“Tới đây ăn cháo đi!’
Tô Úy giẫm chân trần trên tấm thảm, ngồi xuống trước mặt Hạ Nam, sau đó bắt đầu ăn cháo! Mà Hạ Nam ngồi bên cạnh cũng ăn phần cháo khác, thỉnh thoảng nhìn Tô Úy, khóe miệng cô câu lên nụ cười ngọt ngào, có thể nhìn thấy tâm trạng cô đang rất tốt! Chẳng lẽ bởi vì vừa nhận được cuộc điện thoại kia? Là ai gọi tới?