Dáng vẻ do dự của quản lý làm Mục Anh Húc thay đổi quyết định. “Quên đi, tôi sẽ đích thân gọi điện liên lạc với anh ta. Anh ra ngoài đi!”

Như nhận được sự thương xót, cấp dưới rối rít cúi đầu rồi ra khỏi văn phòng. Mục Anh Húc lắc đầu buồn bực, thậm chí không có tâm trang đọc tài liệu.

Dự án Quách Thẩm Ngạn tiếp quản là miếng mồi dụ dỗ của Mục Anh Húc bày ra, để tìm hiểu tâm tư và xác định lòng trung thành của hắn.

Mục Anh Húc nghĩ rằng Quách Thẩm Ngạn mù quáng vì hận thù, có thể xuống tay hại Cao thị, nhưng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Mục thị, và vẫn còn nhớ đến tình cảm bạn bè. Nhưng thực tế, Quách Thẩm Ngạn đã bắt đầu biến chất, lợi ích của công ty cũng bị bỏ qua.

Anh gọi điện thoại cho Quách Thẩm Ngạn , muốn hắn quay về công ty nhưng không ai nghe máy.

Quách Thẩm Ngạn đang ở thành phố bên cạnh, nhìn thấy cuộc gọi của Mục Anh Húc, hắn cố tình không trả lời.

“Cậu thật gan lỳ. Tôi nghĩ cậu sẽ bỏ cuộc sau hai ba cuộc gọi, không ngờ cuộc gọi thứ mười rồi… cậu cố ý đúng không?”

Quách Thẩm Ngạn gọi người phục vụ nhà hàng, boa cho anh ta một số tiền lớn, dặn dò vài câu, rồi đưa điện thoại cho anh ta.

Điện thoại được kết nối, trước khi Mục Anh Húc lên tiếng, bên tai đã nghe thấy một giọng nói lịch sự. “Xin chào, chủ nhân của chiếc điện thoại này để quên điện thoại trong cửa hàng chúng tôi. Chúng tôi đang đợi anh ấy quay lại tìm điện thoại.”

“Chuyển lời giùm tôi nếu anh ta quay lại. Gọi lại cho số điện thoại này, ngay lập tức.” Mục Anh Húc nửa tin nửa ngờ, nói ra yêu cầu rồi cúp máy.

“Thưa ngài, điện thoại di động của ngài” Người phục vụ kính cẩn trả lại điện thoại, Quách Thẩm Ngạn cảm ơn, cuối cùng hắn cũng yên tâm.

Mắt hắn nheo lại, tròng đen xoay chuyển rồi bấm một dãy số quen thuộc.

“Tôi cảm thấy anh ta bắt đầu nghi ngờ tôi. Chúng ta nên thực hiện kế hoạch sớm hơn dự kiến. Không còn nhiều cơ hội.”

Bên kia im lặng một lúc, ra lệnh. “Đừng kéo dài sự kiễn nhẫn của anh ta. Quay lại, lòng tin của anh ta quan trọng hơn.”

“Được, tôi hiểu.” Trong mắt Quách Thẩm Ngạn là sự kiên định vững chắc. Hai ngày sau, khi Mục anh Húc lo lắng về việc không thể liên lạc Quách Thẩm Ngạn, còn dự tính đích thân đi tìm thì hắn bất ngờ xuất hiện ở công ty.

“Mục tổng, anh Quách vừa trở về, hiện tại anh ta đang ở trong văn phòng của ngài.” Thư ký vội vàng báo cáo khi Mục Anh Húc ra khỏi phòng họp.

Tài liệu trên tay bị ấn vào lòng thư ký, Mục Anh Húc không nói lời nào, sải bước lớn về văn phòng chủ tịch.

Cánh cửa bật mở, thấy Quách Thẩm Ngạn bình yên đứng bên trong, Mục Anh Húc rũ vai xuống nhẹ nhõm. “Tôi gọi cho cậu hàng loạt các cuộc điện thoại, tại sao không bắt máy?”

“Có nhiều chuyện không thể giải quyết qua điện thoại.” Quách Thẩm Ngạn điềm tĩnh giải thích. “Tôi có ý tưởng và chiến lược của mình, nhưng tôi cũng biết cậu không muốn mạo hiểm, không sẵn sàng đánh cược lợi ích của công ty. Vậy nên, tôi đã từ bỏ sự cứng đầu của mình, làm mọi việc theo sự sắp xếp của cậu, hợp đồng và dự án đã được tiến hành thuận lợi. Cậu có thể yên tâm rồi chứ?”

Câu trả lời của Quách Thẩm Ngạn khiến anh kinh ngạc, chấn động trong lòng rất mạnh. Thông tin này chưa được cấp dưới báo cáo lên, anh còn cần kiểm tra lại.

Nhưng việc trở về và lời nói của Quách Thẩm Ngạn là đại diện sự hối hận và buông thù hận? Chẳng lẽ hắn chưa hoàn toàn phản bội anh?

Toàn bộ kế hoạch là anh dùng mồi câu để Quách Thẩm Ngạn phải bộc lộ âm mưu, nên anh sẽ không tự động lật rõ sự việc. Anh đã có chủ ý trong lòng, bây giờ chưa phải lúc.

“Thật tốt là cậu về đúng lúc. Tối nay theo tôi dự tiệc chiêu đãi.” Mục Anh Húc thay đổi đề tài.

Quách Thẩm Ngạn do dự. “Tôi đi cùng cậu có thích hợp không? Nghe nói lần này chiêu đãi là tổng giám đốc hoặc chủ tịch tập đoàn, tôi chỉ là một phó chủ tịch danh nghĩa và giám đốc dự án, không thích hợp để tôi đi.”

Mục Anh Húc nhìn hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi quay trở lại. Khí chất trầm tĩnh và bớt hiếu thắng rất nhiều.

Bị quan sát soi mói, Quách Thẩm Ngạn rất khó chịu, giả bộ ngượng ngùng cười cười. “Làm gì soi tớ vậy? Có gì lạ à?”

“Không có gì.” Mục Anh Húc giấu suy nghĩ trong lòng, vỗ lên vai hắn, khẳng định. “Không có gì không thích hợp. Chuẩn bị sẵn sàng, tối nay cùng đi với tới.”

Tiệc chiêu đãi được sắp xếp ở khách sạn sang trọng nhất thành phố. Mục Anh Húc và Quách Thẩm Ngạn đều mặc lễ phục chính thức, rất trang trọng.

Sở hữu vẻ ngoài điển trai và danh tiếng tốt trong các thương nhân trẻ tuổi, Mục Anh Húc và Quách Thẩm Ngạn thu hút được nhiều sự chú ý, trong đó có không ít chủ tịch cáo già lớn tuổi rất ngưỡng mộ những tài năng trẻ.

Chủ tịch Trần của tập đoàn Trần Hasa đã cố tình tiếp cận Mục Anh Húc với ly rượu trên tay.”

“Anh Mục, gặp cậu hôm nay thực sự làm tôi mở mang tầm mắt!”

Nghe thấy lời khen ngợi của Chủ tịch Trần, một lão cáo già gần sáu mươi tuổi với hơn bốn mươi năm lăn lộn trên thương trường, Mục Anh Húc nói với thái độ khiêm nhường.

“Ông đề cao tôi quá mức, tôi chỉ là lớp con cháu đi sau, còn phải học hỏi các trưởng bối nhiều. Chủ tịch Trần, ông gọi tôi A Húc là được.”

Thấy Mục Anh Húc lịch sự lễ phép, chủ tịch Trần cười hài lòng. “A Húc, tôi nghe nói hiện cậu chưa có bạn gái, phải không?” Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết mục đích ẩn sau câu hỏi, Mục Anh Húc điềm nhiên trả lời không chút lúng túng. “Đúng, nhưng tôi đã kết hôn…”

“Vợ cũ của cậu ta đã qua đời.” Quách Thẩm Ngạn xen ngang, không cho Mục Anh Húc trốn tránh việc giới thiệu gán ghép người nhà của chủ tịch Trần.

Chủ tịch Trần có chút thất vọng trước tin Mục Anh Húc đã kết hôn, nhưng nét mặt ông thoải mái hơn khi nghe tin vợ cũ của anh đã qua đời. Vợ cũ qua đời sẽ không có phiền phức, chứng tỏ bây giờ Mục Anh Húc là đàn ông độc thân.

Chủ tịch Trần nắm bắt cơ hội rất nhanh, “Cháu gái của tôi cũng trạc tuổi cậu, vừa đi du học về, con bé sẽ rất vui nếu được học hỏi một người tài năng như cậu.”

Phản ứng đầu tiên của Mục Anh Húc đối với mục đích lộ liễu là lời từ chối thản nhiên. “Chủ tịch Trần, gần đây tôi rất bận rộn công việc. Sợ rằng không có thời gian dành cho Trần tiểu thư.”

“Cái gì? Cậu sợ cháu gái tôi không xứng với cậu? Cậu chê nó ở điểm gì?” Sắc mặt chủ tịch Trần tối xuống, sẵng giọng nói lớn.

“Chủ tịch Trần, đương nhiên tôi không có ý đó…”

Trước khi lời giải thích của Mục Anh Húc kết thúc, Quách Thẩm Ngạn cười nói. “Chủ tịch Trần đã nói như vậy, Mục tổng của chúng tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Trần tiểu thư. Chúng ta không cần mất hòa khí vì vài chuyện hiểu lầm.”

Chủ tịch Trần hài lòng trước thái độ biết điều của Quách Thẩm Ngạn, ông ta biết điểm dừng, khôn khéo nói. “Tốt! Tốt! Tôi tin chắc sắp tới sẽ có buổi gặp gỡ hài hòa. Các cậu cứ tự nhiên, tôi cần đi chào hỏi vài ông bạn già.”

Trong những trường hợp cần lễ nghi, Mục Anh Húc luôn biết điểm dừng và không phát tác tính tình. Anh thôi nhìn theo bóng lưng chủ tịch Trần, ném ánh mắt lạnh lẽo vê phía Quách Thẩm Ngạn. “Cậu đang giở trò gì?”

“Cậu thông minh, hiểu mục đích của tôi mà. Trần tiểu thư xét về học vấn và danh phận đều hơn Uông Trữ Hạ. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, lựa chọn bạn gái đừng quá mù quáng.”

“Chuyện riêng của tôi, bao giờ cân cậu can thiệp?”

“A Húc, chúng ta là bạn bè, tôi vì nghĩ cho cậu.”

“Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi không cần!” Giọng nói rét buốt, ánh mắt sắc bén của Mục Anh Húc làm bầu không khí giữa hai người lạnh ngắt. Cả hai đều tức giận, không ai chủ động thỏa hiệp.

Vào lúc này, nhiều tiếng xôn xao cảm thán phát ra cừa cánh cử hội trường gợi chú ý của mọi người. Mục Anh Húc không bận tâm, nhưng cái tê Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thụy Giai lọt vào tai làm anh vô thức nhìn về phía cửa, và lập tức sững sờ.

Người sánh vai bước vào cùng ông chủ của công ty giải trí nổi tiếng trong nước là Uông Trữ Hạ.

Không phải anh kinh diễm trước vẻ đẹp tối nay của cô, mà kinh ngạc trước sự có mặt của cô trong bữa tiệc này.

Không phải Lâm Mộng Như nói rằng cô làm trong bộ phận quan hệ công chúng sao? Khi nào thì đến lượt bộ phận quan hệ công chúng tháp tùng sếp đến buổi tiệc chiêu đãi?

Uông Trữ Hạ cũng nhìn thấy Mục Anh Húc, trong lòng chùng xuống, nhưng lại thấy Quách Thẩm Ngạn đứng bên cạnh, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, lòng chán ghét càng dâng cao.

Uông Trữ Hạ không đến chào hỏi Mục Anh Húc, hoàn toàn tỏ rõ bản thân không có quan hệ với anh. Cô theo sát bước chân sếp đi chào hỏi khắp nơi.

Tuy nhiên, Ngụy Bác Văn biết cô là bạn gái Mục Anh Húc, ông ta cũng muốn nhấc lên quan hệ với vị tổng tài trẻ tuổi tài giỏi này.

Uông Trữ Hạ bất đắc dĩ đi theo ông chủ đến trước mặt Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc lập tức lễ phép chào hỏi. “Ngụy tổng, rất vui được gặp ông tối nay.” Vừa nói, ánh mắt anh liếc nhìn Uông Trữ Hạ theo bản năng.

Động tác nhỏ này không qua mắt được Ngụy Bác Văn, ông ta trực tiếp đẩy Uông Trữ Hạ lên trước mặt anh.