Được Mục Anh Húc quan tâm nhiều, Uông Trữ Hạ có chút mất hứng. Nhìn cô hồi lâu không động thìa, anh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, bắt gặp cô đang nhìn anh chằm chằm.

“Sao vậy?”

Uông Trữ Hạ cười nhẹ , ánh mắt chua xót. “Tôi chỉ nghĩ bây giờ đã quá muộn để cảm thụ quan tâm của anh.” Cô không bận tâm lông mày anh cau lại khó hiểu, từ tốn húp ngụm cháo, chậm rãi nói. “Nếu trước đây anh đối xử với tôi chỉ bằng một phần mười thế này, tôi nhất định sẽ cảm động, nhưng bây giờ, ngay cả khi anh dốc ruột dốc gan quan tâm tôi, chúng ta cũng không đi đến cuối đâu.”

Từng lời nói của cô như đóng đinh vào tim Mục Anh Húc, sự khẳng định hững hờ đó làm lòng anh đau nhói. Giọng anh run rẩy nặng nề. “Vậy em cứ coi như tôi bù đắp chuộc lỗi, em không cần đáp lại tôi.”

Uông Trữ Hạ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Cả hai cùng trầm mặc theo đuổi suy nghĩ riêng.

Mục Anh Húc tiễn Uông Trữ Hạ về nhà, cô đã chuyển khỏi khách sạn, tìm cho bản thân một phòng trọ đơn giản bình dân.

Xuống xe, cô cúi đầu cảm ơn rồi đi về phòng trọ của mình. Chìa khóa tra vào ổ, cô mới phát hiện Mục Anh Húc lẽo đẽo theo sau. Giọng cô cảnh giác. “Anh giở trò gì vậy? Tại sao chưa về?”

Mục Anh Húc giữ chặt cánh cửa, không cho cô đóng lại, chân thành đề nghị. “Sao không cho tôi vào nhà? Chỉ một tách trà thôi.”

Thần kinh cô căng lên như dây dàn, từ chối không chút do dự. “Không được, đêm muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm. Nhà cũng không có trà nước, không tiếp anh được.”

“Em nghĩ đi đâu vậy? Tôi đảm bảo không làm gì em” Mục Anh Húc nhận ra sự cảnh giác trong mắt cô, phì cười vì đoán được bộ óc ngốc nghếch kia đang nghĩ gì. “Tôi thấy hôm nay sức khỏe em không tốt, lại ở trọ, nếu có chuyện gì sẽ không có ai chăm sóc.”

Sợ cô không đồng ý, anh vội vàng bổ sung với giọng chân thành. “Đừng lo, tôi ngủ trên sô pha, sẽ không vào phòng ngủ hay có hành vi quấy rối gì đâu. Tôi rất lo cho em!” “Không được. Hiện tại tôi ổn rồi, không cần chăm sóc. Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ từ chối thẳng thừng, canh lúc anh không chú ý, cô hất mạnh bàn tay anh đang nắm cửa, dùng sức đẩy anh ra ngoài, đóng cửa thật mạnh như gặp phải kẻ biến thái.

Uông Trữ Hạ bị cả ngày dằn vặt, thực sự kiệt sức nên cả đêm ngủ rất sâu, sáng dậy đúng giờ.

Cô thừ người ngồi trên giường, đầu óc mông lung nhớ lại mọi chuyện đêm qua với Mục Anh Húc, cuối cùng cũng không suy nghĩ thêm được gì, liền vệ sinh cá nhân rồi mở cửa đi làm.

Thân ảnh lù lù một đống trước cửa làm cô giật mình kinh hãi. “Mục Anh Húc? Anh… anh ở đây cả đêm?”

Cô đảo mắt nhìn trang phục trên người anh, không xác định được, vì tối qua cô mệt mỏi và đói, không để tâm anh ăn mặc thế nào.

Mục Anh Húc không trả lời câu hỏi, đưa túi ni lông đựng hộp xốp thơm mùi thức ăn đến trước mặt cô. “Tôi không rõ em dậy lúc nào nên đến đây sớm. Nhìn em khỏe khoắn thế này là yên tâm rồi.”

Anh thở dài trước thái độ im lìm của cô, bước tới, đặt bữa sáng vào tay cô. “Tôi biết em không thích bị mọi người chú ý. Lên xe đi, tôi sẽ dừng xe cách xa công ty để em đi bộ vào.”

Nhìn khuôn mặt cương quyết của anh, cô biết không thỏa hiệp thì còn dây dưa mãi, chưa chắc cô đã kịp giờ làm.

Mục Anh Húc dừng xe cách công ty một dãy phố, anh nhẹ giọng dặn dò khi cô xuống xe. “Là món em thích ăn, nhớ ăn uống đúng giờ.”

Nhìn xe Bugatti rời đi trước, Uông Trữ Hạ chỉ cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ. Mục Anh Húc trở nên đồng cảm từ khi nào? Ân cần và chu đáo thì cô từng cảm nhận, nhưng không độc đoán kiểm soát và bộc lộ tính chiếm hữu là điều cô chưa từng thấy.

Nhưng Uông Trữ Hạ vui mừng về thay đổi của anh quá sớm. Cô bước vào công ty ngày hôm nay, thái độ của mọi người dành cho cô rất khác thường.

Trước đây mọi người đều ngại tiếp xúc với cô, chào hỏi ít khi đáp lời, hôm nay lại chủ động chào hỏi, dáng vẻ khá cung kính làm cô bối rối không biết phản ứng thế nào.

Điều khiển cô kinh ngạc nhất là trên bàn làm việc có một bó hoa rất xinh đẹp.

Một tấm thiệp cài vào bên trong, những dòng chữ uốn lượn được viết bởi Hạ Lam Lam. “Uông Trữ Hạ, tôi xin lỗi cô vì những hành vi không tốt của bản thân. Hãy tha thứ cho tôi!”

Cô sốc đến mức cơ thể cứng đờ tại chỗ, tự đưa tay nhéo mặt thật đau, để xác định đang tỉnh hay mơ. “Đau quá!”

Lâm Mộng Như đi ngang qua, thấy hành vi ngớ ngẩn của cô cùng gò má đỏ ửng, bật cười chế giễu. “A Hạ, giờ tớ mới biết cậu thích tự hành hạ bản thân đấy.”

“Tớ chỉ muốn xác định tỉnh hay mơ. Phải chi cậu xuất hiện sớm, tớ véo cậu là không bị đau rồi. Cậu xem.” Uông Trữ Hạ hít vào một hơi vì đau, bĩu môi lèm bèm, đưa tấm thiệp đến trước mặt cô bạn thân.

Lướt mắt đọc dòng chữ trên tấm thiệp, Lâm Mộng Như không hề ngạc nhiên chút nào, giọng nói tưng tửng vui đùa. “Cô ta nên xin lỗi cậu từ lâu rồi mới đúng. Thái độ này cũng đủ chân thành, cậu miễn cưỡng tha thứ cô ta đi. Được một nữ minh tinh nổi tiếng hạ mình, không phải ai cũng có diễm phúc đâu nhé A Hạ.”

“Cậu không nghĩ cô ta đột ngột gửi hoa xin lỗi là có mục đích hả?” Uông Trữ Hạ nghiêng đầu đặt ra vấn đề.

“Có thể lương tâm của cô ta lên tiếng?”

Giọng hài hước của Lâm Mộng Như làm cô nheo mắt quan sát, Uông Trữ Hạ nghi ngờ. “Như Như, tớ luôn coi cậu là bạn thân nhất, cậu không thể giấu giếm tớ. Nói, cậu biết điều gì, đúng không?”

Lâm Mộng Như cười xấu hổ, lộ rạ khuôn mặt ngờ nghệch không hiểu lời, ngậm miệng không nói thêm điều gì.

Uông Trữ Hạ không mắc bẫy, háo hức thúc giục. “Không chỉ Hạ Lam Lam, mà mọi người trong công ty đều kì quái, thái độ này đặc biệt rơi trên đầu tớ. Cậu không nói, tớ không biết trước, đến lúc phạm lỗi hoặc dính vào rắc rối sẽ rất phiền đấy.”

“Bây giờ cậu có gây ra rắc rỗi cũng không ai dám làm phiền đâu.” Lâm Mộng Như lỡ lời, che miệng, rồi thấy cái lừ mắt cảnh cáo của Uông Trữ Hạ đành đầu hàng, thẳng thắn khai báo. “sáng sớm hôm nay, Mục Anh Húc đã xông vào văn phòng của sếp Ngụy.”

Uông Trữ Hạ sốc nặng, bây giờ cô hiểu tại sao sáng sớm vừa mở cửa đã thấy anh đứng đợi sẵn bên ngoài cửa, hóa ra anh đến công ty rồi quay về nơi cô thuê trọ. “Anh ta đã nói gì với sếp?”

“Còn nói gì ngoài nhắc đến cậu?” Giọng điệu ghen tị của Lâm Mộng Như không che đậy. “Cậu thực sự tích đức từ mấy kiếp trước rồi, biết không hả cô nương ngốc nghếch này. Đáng nhẽ cậu nên nhờ anh Mục nói chuyện với sếp từ lâu rồi mới phải. Bây giờ toàn bộ người trong công ty đều biết cậu có có một chân với Mục Anh Húc.”

“Đây là lý do tớ vừa bước chân vào công ty, mọi người đối xử tớ một cách kính trọng thái quá. Mục Anh Húc có cái quái gì đâu cơ chứ. Tớ không có chân nào với anh ta.”

Cảm động trước sự bênh vực của Mục Anh Húc và phiền phức về thái độ của mọi người, hai luồng cảm xúc tranh chấp trong đầu Uông Trữ Hạ, cô phiền muộn lẩm bẩm. “Đây là anh ta đang gây rối cho tớ, chứ không phải giúp đỡ. Sau này làm sao tớ có thể bình yên ở lại trong công ty?”

Nghe cô than thở, Lâm Mộng Như thấy thương hại kẻ si tình Mục Anh Húc, nửa đùa nửa thuyết phục. “Thật đáng thương tấm chân tình của gã si tình. Mục Anh Húc làm việc lỗ mãng, dùng quyền lực áp chế và điều khiển lòng người, nhưng mục đích đều vì muốn bảo vệ cậu khỏi bị bắt nạt. Cậu không nên phũ phàng phủ nhận.”

Lâm Mộng Như hiểu sai ý của cô. Uông Trữ Hạ lúc này rất bối rối, cô nghĩ rằng mình có thể thoát được ảnh hưởng và sự giúp đỡ của những người đàn ông từng quen. Nhưng dù cô đi đâu, làm gì, Mục Anh Húc đều có cách để tìm kiếm lợi ích cao nhất cho cô hưởng dụng.

Mọi thứ trở lại điểm xuất phát. Cô phiền chán và băn khoăn mệt mỏi.

Uông Trữ Hạ đẩy khuôn mặt hóng hớt của Lâm Mộng Như ra, van nài. “Người đẹp, để tớ bình tĩnh một mình, được không?” Lâm Mộng Như thích thú bẹo má bạn thân rồi rời đi, để lại không gian cho Uông Trữ Hạ.

Về phần Hạ Lam Lam đang ngồi trong phòng hóa trang. Mặc dù cô ta viết trên thiệp rất chân thành, nhưng trong lòng kinh thường vẫn chỉ là khinh thường.

Cô ta nhắm mắt để thợ trang điểm tô vẽ, lấy làm lạ nói với trợ lý. “Tôi luôn nghĩ cô ấy thanh cao thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tình nhân của các ông chủ tập đoàn lớn. Là đồ chơi hạ tiện, lấy tư cách gì khoe khoang trước mặt tôi?”

Trợ lý hùa theo ví von, nịnh nọt. “Cô ấy chỉ là loại gái dựa vào đàn ông để có miếng cơm, không đáng để so sánh với chị Lam Lam xinh đẹp tài năng của chúng ta.”

Nghe lời tâng bốc của trợ lý, tâm lý Hạ Lam Lam mới thấy cân bằng hơn một chút. Uông Trữ Hạ chỉ là một thư ký nhỏ, không xinh đẹp bằng cô, thân hình không bốc lửa như cô, lại còn bất tài vô dụng, không có tài năng thiên bẩm, cô ta có điểm gì để tiếp cận được với Mục Anh Húc?

Nhìn thấy trên mặt Hạ Lam Lam lộ rõ vẻ ủ rũ, trợ lý thận trọng hỏi. “Chị Lam Lam, chúng ta thật sự bỏ qua cho cô ta?”

“Sao có thể?” Hạ Lam Lam hừ mũi.

“Cô ta chỉ là con chó Mục Anh Húc bao nuôi mà thôi. Trừng trị một con chó, tôi vẫn dư sức.”

Uông Trữ Hạ đã lấy lại bình tĩnh, chấp nhận lòng tốt của Mục Anh Húc.

Cô gửi một tin nhắn để phân tách rạch ròi mọi việc. “Tôi hy vọng anh sẽ không xen vào chuyện của tôi nữa. Đây là lân cuối cùng, cảm ơn!”

Tin nhắn gửi đi với giọng điệu cảnh cáo, Mục Anh Húc rất lâu không trả lời.

Ngược lại điều này khiến Uông Trữ Hạ bị ảnh hưởng, cô tự nhủ. “Có thể anh ta bận công việc… có thể anh ta không cầm điện thoại. Hoặc có thể anh ta đang… tức giận.”

Sự lo lắng của Uông Trữ Hạ là tự dọa bản thân, hoàn toàn không cần thiết, bởi vì Mục Anh Húc đang giải quyết rắc rối do Quách Thẩm Ngạn gây ra.

“Mục tổng, anh Quách vẫn còn bên phía chi nhánh. Anh ấy nói nấu bên kia không ký thì anh ấy sẽ bỏ dự án này.

Nhưng chúng tôi đang làm dở nửa chừng, chuyện này…”

Nhìn bộ dáng khẩn trương của một trong các quản lý cấp cao, Mục Anh Húc vừa xem tài liệu, vừa nhăn mày nghiêm nghị nói. “Gọi anh Quách lập tức về công ty!”