- Sao Nguyên Trực cũng tới?
Gia Cát Quân, không cao như Gia Cát Lượng. Y cao ước chừng 175 cm. Thân thể hơi có vẻ gầy yếu, nhưng lại càng phụ trợ cho dáng vẻ nho nhã thư sinh.
Gia Cát Quân cười hì hì tiến lên cùng Lưu Sấm chào hỏi: - Huynh trưởng, Quân phụng theo lệnh của lão sư đi rèn luyện thực tế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không bằng đến dưới trướng huynh trưởng làm một ít việc là tốt nhất. Bởi vậy, đệ cùng ba vị Nguyên Trực Quảng Nguyên và Công Uy đến thương lượng với huynh trưởng, đặc biệt cũng tự ''Mao Toại'' (Một người tài giỏi thời chiến quốc đã tự đề cao mình) đề cử mình với huynh trưởng.
Từ Thứ thì hạ thấp người:- Năm đó khi ở Hứa Đô, gia mẫu được hoàng thúc quan tâm, sau lại được đưa đến Cô Trúc nhận hậu đãi. Gia mẫu thường xuyên nhắc nhở Thứ cần ghi nhớ ân nghĩa của hoàng thúc. Từ Thứ ở thư viện một năm, nay nghe nói bên cạnh Hoàng thúc thiếu người, cố mặt dày kính nhờ Tử Hành, thúc giục vì Hoàng thúc hiệu lực, kính xin Hoàng thúc tiếp nạp.
Có thể nhìn ra, quan hệ Từ thứ ba người và Gia Cát Quân vô cùng tốt.
Điều này khiến cho Lưu Sấm hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy có chút giật mình.
Vốn lúc đầu, hắn mời chào đám người Từ Thứ, là hy vọng có thể cho Gia Cát Lượng tăng thêm vài người bạn tốt. Nhưng ai có thể lường được, Gia Cát Lượng trưởng thành quá mức kinh người, mà nay cũng đã có Tư Mã Ý bên cạnh cùng cạnh tranh, đã hơn xa đám người Từ Thứ không thể đánh đồng. Bây giờ những người cóthể cùng Gia Cát Lượng trò chuyện, phần lớn là tầng lớp những người Trần Quần, Trần Kiểu, Tư Mã Ý. So sánh ra, Từ Thứ đã có chút không theo kịp Gia Cát Lượng rồi.
Ai có thể lường trước được, Từ Thứ không ngờ cùng Gia Cát Quân trở thành bằng hữu tốt.
Hai người cách nhau mười tuổi, nhưng mà nói ra, tầm mắt của Gia Cát Quân lại xa xa cao hơn Từ Thứ.
Y vốn là con cháu vọng tộc Lang Gia, sau lại đi theo Trịnh Huyền theo học, ở Bát Kỳ Nam Sơn thư viện mặc dù chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi, nhưng mỗi ngày những tiếp xúc hầu hết là bác học đại nho. Cùng với khoảng thời gian y đi theo Lưu Sấm, lại chứng kiến Lưu Sấm quật khời. Luận tầm mắt và kiến thức, đích xác khôngphải người bình thường có thể sánh bằng. Cho dù Từ Thứ lớn hơn y mười tuổi, nhưng nói đến so sánh cái khác, cũng không đến mức kém hơn.
Đó là một nhân vật thần đồng có số má, có lẽ không so sánh được với Gia Cát Lượng, nhưng cũng là một nhân kiệt.
Trong lòng Lưu Sấm mừng rỡ, vội vàng đứng nâng ba người Từ Thứ lên.
- Nguyên Trực, Công Uy, Quảng Nguyên nguyện đến tương trợ, quả thật là may mắn của Sấm.
Hắn đúng là đang thiếu nhân thủ, nay bốn người Gia Cát Quân đưa đến tận cửa, trong lòng Lưu Sấm sao có thể không vui được.Bốn người Gia Cát Quân sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu cùng Lưu Sấm trò chuyện.
Từ Thứ nói: - Nay Hoàng thúc dành được Liêu Tây, đó là một việc đại hỷ.
Nhưng nếu dừng bước không tiến, e rằng có đại họa ngập đầu.
- Ồ?
Lưu Sấm nghe xong, hứng thú nhìn Từ Thứ nói: - Không biết Nguyên Trực có gì chỉ bảo?
Trong nội tâm Từ Thứ có chút kích động, hít một hơi thật sâu, để cho mình bìnhtĩnh trở lại.
Lúc đầu, khi y đến Liêu Đông cũng không phải đặc biệt tình nguyện, chủ yếu là do Liêu Đông này hoang vắng, mà Lưu Sấm lại thế đơn lực bạc, chỉ sợ khó có thể đứng vững được lâu.
Nhưng thuận theo trận chiến ở Quan Độ mở ra, Từ Thứ dần dần thấy rõ ràng được bố cục của Lưu Sấm.
Y cẩn thận cân nhắc, không khỏi cảm thán kinh hãi. Bởi vì từ trong bố cục của Lưu Sấm có thể thấy, từ lúc năm Kiến An thứ hai, thời điểm Lưu Sấm vừa lập vị ở Bắc Hải quốc, cũng đã định giữa Viên - Tào chắc chắn sẽ có một trận chiến. Có thể nói, bắt đầu từ năm Kiến An thứ hai, Lưu Sấm liền bắt đầu tiến hành mưu tính. Vứt bỏ Bắc Hải Đông Lai, đi vào Liêu Đông tất cả đều hoang sơ này, trông như là đã đimột nước cờ sai, kì thực từ trong khe hẹp thoát được thân ra, không còn bị Viên Thiệu và tào Tháo kiềm chế nữa. Liêu Đông có lẽ hoang vắng, nhưng là đáng quý nhất, nó là nơi cô quạnh, heo vắng bên ngoài, không được Viên Thiệu coi trọng, càng vô ngại cho Tào Tháo.
Điều này cũng khiến cho Lưu Sấm có được cơ hội nghỉ ngơi ổn định, có thể nhanh chóng phát triển.
Có thể nói, bắt đầu từ năm Kiến An thứ hai, mỗi một bước hành động của Lưu Sấm đều có kế hoạch cực kì chu đáo chặt chẽ.
Từ Thứ từ những hành động này của Lưu Sấm nhìn được ra, dã tâm của vị Lưu Hoàng thúc này rất lớn, tuyệt sẽ không cam nguyện sống yên tại Liêu Đông.Hắn là muốn nhờ mảnh đất Liêu Đông này tiến hành hòa hoãn xung đột, rồi thừa dịp trận chiến Viên - Tào bắt đầu mà giành lấy thiên hạ.
Cũng chính là từ lúc này bắt đầu, Lưu Sấm trong con mắt của Từ Thứ liền có chút thay đổi rồi. Ở Nam Sơn thư viện theo học một năm, y cố ý cùng Gia Cát Quân kết giao, phát hiện thủ hạ dưới trướng Lưu Sấm trong lúc không hay không biết, đã tụ tập được một số lượng lớn người tài ba dị sĩ, thực lực hoàn toàn không yếu.
Mà Lưu Sấm dùng thời gian nửa năm, giành lấy được Liêu Đông, tiêu diệt Cao Tú Lệ, làm kinh sợ Phu Dư quốc...
Lần này Gia Cát Quân quay về Lâm Du, liền mời đám người Từ Thứ đi cùng.
Lúc đầu, Từ Thứ còn có một chút do dự, nhưng một lời nói của Từ mẫu lại khiếny ra quyết định.
- Đại trượng phu sống ở trên đời, đương nhiên phải kiến lập công danh sự nghiệp.
Nay Hán thất suy yếu, may mà có Hoàng thúc quật khởi, ngày sau phục hưng Hán thất, ngoài hắn không còn người khác. Con của ta đã có tâm hiệu lựcvì Hoàng thúc, cần gì phải nhìn trước ngó sau? Lúc này đến đó sẵn lòng góp sức cho Hoàng thúc, mặc dù không bằng được với Khổng Minh cùng các nguyên thần lão nhân, nhưng cũng là một thân công huân. Nếu còn do dự, đến lúc đó thế cục Hoàng thúc đại thành, con mới đi, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, làm sao có thể so với hiện tại sẵn sàng góp sức, càng được coi trọng chứ?
Lập tức, Từ Thứ thương lượng với hai người Thạch Thao, Mạnh Kiến một chút,liền đáp ứng cùng Gia Cát Quân đến đây.
Trên đường đi, y đều đang suy tư bước hành dộng tiếp theo của Lưu Sấm, càng mơ hồ đoán được dụng ý của Lưu Sấm.
Cho nên hôm nay nhìn thấy Lưu Sấm, Từ Thứ liền thẳng thắn, chính là vì để được Lưu Sấm coi trọng.
Nghe xong Lưu Sấm đặt câu hỏi, Từ Thứ cố gắng bình ổn một chút kích động trong lòng, trầm giọng nói: - Nay hoàng thúc giành lấy được bốn quận Liêu Đông, nhìn qua tưởng chừng đã yên ổn. Nhưng Liêu Đông một mảnh hoang sơ, mặc dù khu vực rộng lớn, nhưng nhân khẩu lại thiếu thốn. Hoàng thúc mặc dù không ngừng quy hóa ngoại tộc, dân tộc khác, nhưng lại không thể trong thời gian ngắn đem lại hiệu quả rõ rệt. người Hồ đaphần là hạng người thấy lợi quên nghĩa, hôm nay chịu uy thế Hòang thúc nguyện ý quy phục và chịu giáo hóa, nhưng một khi xảy ra biến cố, những người này nhất định sẽ là mầm mống gây hại.
Người Hồ quy phục Hoàng thúc và chịu giáo hóa, đúng là một chuyện tốt, nhưng lại cần một quá trình khá dài.
Mà nay Viên Thiệu và Tào Tháo quyết chiến ở Trung Nguyên, tạm thời không rảnh để bận tâm Hoàng thúc. Nhưng khi nào đại chiến chấm dứt, bất luận là Viên Thiệu là thắng hay là bại, tất nhiên sẽ cùng gây khó cho Hoàng thúc. Đến lúc đó Hoàng thúc chỉ dựa vào tứ quận Liêu Đông, căn bản là không đủ để chống lại Viên Thiệu. Tuy là Hoàng thúc đã bình định Liêu Đông, căn cơ vững vàng, nhưng thời gian không đợi người, cho dù Hoàng thúc bây giờ binh lực mệt mỏi, cũng vẫn phải thừa thắng xông lên, tây tiến U Châu.Lưu Sấm hơi híp tròng mắt lại, trong lòng không khỏi ẩm thầm cảm thán, Từ Thứ này, không hổ là nhân vật lịch sử được Gia Cát Lượng coi trọng nhất.
Ý nghĩ của y, cùng Lưu Sấm, cùng Gia Cát Lượng, và Tư Mã Ý gần như là không mưu mà hợp.
- Như vậy, theo ý của Nguyên Trực, phải như thế nào cho thỏa đáng?
Từ Thứ trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nói: - Theo suy nghĩ của Thứ, Hoàng thúc lập tứctây tiến U Tịnh, nam liên Tào Tháo, liền đủ để chống lại Viên Thiệu.
Tây tiến U Tịnh, nam liên Tào Tháo?Đây cũng chính là việc mưu tính lâu nay của Lưu Sấm
Từ Thứ có thể nghĩ ra phương châm ''bát tự'' (tám từ) này, liền đủ để chứng minh, năng lực của y không tầm thường.
Không hổ danh là '' Đơn Phúc'' tiên sinh! Trên mặt Lưu Sấm chợt lộ ra một chút tươi cười vừa lòng.
- Nguyên Trực, bên cạnh ta chức ''Chủ bộ'' (Chủ quản sổ sách ghi chép) còn chưa có ai đảm đương, không biết ngươi có bằng lòng chịu thiệt mà đảm nhiệm không.