Một bóng dáng nhỏ xinh, từ sau cửa hiện ra. Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt kia truyền đến, Lưu Sấm liền biết được thân phận của người đến này.
- Đại Hùng ngốc này, không thú vị chút nào.
Lã Lam cất bước đi lại, chiếc chuông được buộc lên mắt cá chân phát ra tiếng vang dễ chịu: - Vốn định dọa cho chàng một phen, lại bị người phát hiện!
Lưu Sấm không nhịn được cười, giơ tay đem Lã Lam ôm lấy vào trong lồng ngực: - Linh Đang, không phải nói là cùng Đán Nhi chơi lục bác (Một loại cờ), sao lại chạy đến bên này vậy?- Đán nhi là đồ ngốc, toàn là thua ta, đã đi ngủ rồi.
Lã Lam ngẩng mặt lên, mang theo một chút kiêu ngạo tươi cười.
Quan hệ nàng và Tuân Đán vô cùng tốt, nhưng như thế nào, Tuân Đán cũng là xuất từ vọng tộc mà ra, hơn nữa là bình thê, còn nàng là thiếp thất, cho dù từ xuất thân hay là địa vị mà nói, so với Tuân Đán đều thấp hơn một bậc. Đừng nhìn Lã Lam ngày thường không có nói như vậy, nhưng mà trong lòng thì thường muốn hơn Tuân Đán một cái đầu.
Tuân Đán là ngây thơ, đương nhiên sẽ không nghĩ tới những thứ này.
Nhưng Lưu Sấm hoặc ít hoắc nhiều lại có thể cảm thấy được một số tâm tư của Lã Lam, nhưng mà cũng không đi khuyên bảo.Ở trong lòng hắn cũng cảm thấy khiến Lã Lam thua thiệt không ít. Đường đường là con gái Lã Bố, lại chỉ có thể làm một thiếp thất, việc này truyền đi cũng không phải là dễ nghe.
Cho nên, có đôi lúc Lã Lam tính khí có chút ương bướng, Lưu Sấm cũng sẽ không để ở trong lòng.
Hắn xoa xoa đầu hạt dưa của Lã Lam, kéo nàng ngồi xuống.
- Đại Hùng Ngốc, tiểu nương thiếp đã mang thai rồi.
- Aa?
Lưu Sấm chợt nghe ở đâu đó, còn tưởng rằng là Điêu Thuyền đã có thai. Nhưngsau khi nghe Lã Lam nói như vậy, mới biết là Tào Thị có thai rồi. Lã Bố cũng đã gần năm mươi tuổi rồi, cả đời cũng chỉ có một con gái. Mà nay Tao thị có thai, đúng là một chuyện tốt. chẳng qua, nhìn thấy bộ dạng của Lã Lam, dường như là có chút không mấy vui vẻ.
- Linh Đang, sao lại không vui vậy?
Phu nhân có bầu, tương lai nàng sẽ có một đệ đệ hoặc muội muội, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Lã Lam bĩu môi, không chịu trả lời.
Lưu Sấm mơ hồ có thể đoán được tâm tư của Lã Lam.Từ nhỏ đến lớn, Lã Lam đều rất được cả nhà Lã Bố sủng ái, bất kể là khi Lã Bố đắc ý, hay là khi ông nghèo túng, đều là đối với Lã Lam hết mực sủng ái, chưa từng giảm bớt. Nhưng một khi Lã Bố lại có thêm một đứa con nữa, ông còn có thể giống như trước kia, sủng ái Lã Lam như vậy sao? Càng không nói đến, Lam Lam là cô nương đã được gả đi ra ngoài, không thể thiếu phần như bị bỏ rơi, đây e là cũng là điều Lã Lam lo lắng nhất, có khi cũng là nguyên nhân khiến nàng không vui.
Đây là tính khí trẻ con mà!
Lưu Sấm thở dài, ôm Lã Lam vào trong lòng.
Hắn nhẹ giọng khuyên bảo, an ủi Lã Lam, đem tất cả bản lĩnh ra, cuối cùng cũng khiến tâm tình của Lã Lam giảm bớt đi không ít.Hai người lẩm ba lẩm bẩm nói chuyện lặng lẽ cả một đêm, đến ngày hôm sau lúc trời sáng, Lưu Sấm liền ra quyết định, hôm nay không xử lý bất kì công vụ nào, ở bên cạnh Lã Lam, Tuân Đán ra biển du ngoạn, coi như là giải sầu.
Từ sau khi nhập Liêu, thần kinh của Lưu Sấm một mực vẫn bị thắt rất chặt.
Công Tôn thị, Cao Tú Lệ, Phu Dư quốc
Kẻ thù đến từ khắp các mới, khiến hắn cảm thấy áp lực không ngừng.
Mà áp lực lớn nhất, không gì khác chính là do thời gian gấp gáp. May mà hết thảy đều thuận lợi, nằm trong thời gian dự định, cũng coi như kết thúc được chiến sự Liêu Đông.Từ tháng chín nhập Liêu, đến tháng tư quay trở về Liêu Tây.
Suốt bảy tháng, Lưu Sấm mỗi ngày đều là trải qua nhiều lần căng thẳng khẩn trương.
Cũng may mắn là có Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Diêm Nhu những người này giúp đỡ, hắn mới không quá vất vả. Nếu không là như vậy, xương cốt thân thể của hắn này, điều trước tiên đó là gánh vác không nổi rồi. Cùng ba người Lã Lam, Tuân Đán và Đỗ Trinh trèo lên trên thuyền, ở vịnh Liêu Động tới lui tuần tra cả một ngày, đến lúc trời nha nhem tối mới quay trở về Lâm Du.
Một ngày được thả lỏng cũng đã khiến cho tinh thần của Lưu Sấm chuyển biến rất nhiều.Về đến trong nhà, hắn đi ngủ sớm, vừa nằm xuống đã ngủ một mạch đến trời sáng rồi.
Sáng sớm, Lưu Sấm tỉnh giấc.
Nhìn bên cạnh mình,, Lã Lam nằm ngủ giống như đóa Hải Đường xuân kiều diễm, trong lòng Lưu Sấm không khỏi yêu thương,. hắn nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, giúp Lã Lam đắp kíp chăn mềm, rồi sau đó khoác áo đi ra. Chân trời, một vòng ánh sáng mặt trời nhô lên, Lưu Sấm đón nhận ánh triều dương, luyện một vòng Long Xà Cửu Biến, cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng. Sau khi luyện thành Long Xà Biến, Lưu Sâm liền phát hiện, tiến bộ của hắn càng ngày càng chậm, dường như trì trệ không tiến triển.
Hắn vốn là cho rằng chính mình đã có sai sót, nhưng việc này lại không thể tìmai thỉnh giáo.
Dùu sao, người quen thuộc nhất với Long Xà Cửu Biến, không ai qua được Lưu Dũng, mà Lưu Dũng lại không ở bên cạnh, càng không nói đến, ông cũng chỉ luyện đến Long Xà Biến, đối với sự biến hóa đằng sau Long Xà Biến, cũng là đang trong giai đoạn lần mò tiến hành. Đến khi Lưu Sấm gặp được Vương Việt mới coi là hiểu rõ ngọn nguồn trong đó. Sau khi luyện đến Long Xà Biến, khí huyết đại thành, nếu còn muốn tiến bộ thêm, cần tích lũy cực kỳ chậm rãi, càng không thể nóng vội
Cho nên một đoạn thời gian tới đây, Lưu Sấm dưới sự đề nghị của Vương Việt, bắt đầu đi đọc một chút Hoàng Lão kinh điển.
Tỷ như Hoàng Đế nội kinh, tỷ như Đạo Đức kinh...Rất nhiều nội dung bên trong hắn còn chưa chắc có thể lý giải, nhưng đọc đi đọc lại nhiều lần, mỗi lần đọc đều có lại lại có cảm thụ mới.
Dần dần, khí chất của Lưu Sấm đã phát sinh biến hóa.
Nếu như nói trước đây, Lưu Sấm khiến cho người ta cảm thấy là một loại cảm thụ cuồng bạo; còn như bây giờ, hắn đã thu lại khí chất cuồng bạo này vào bên trong rồi.
Luyện xong Long Xà Cửu Biến, Đỗ Trinh đã chuẩn bị xong đồ đạc để rửa mặt.
Sắp xếp ăn mặc xong, Lưu Sấm tiếp tục chuẩn bị đi đến nha phủ, không nghĩ tới Bùi Vĩ lại vội vàng tiến đến bẩm báo: - Tam công tử và vài người nữa tiến đến cầu kiến hoàng thúc.Tam công tử?
Lưu Sấm lập tức không kịp phản ứng.
- Đó là Tử Hành Công Tử.
- Ồ, ngươi là nói lão Tam.
Lưu Sấm bừng tỉnh đại ngộ, Tam công tử này chính là Gia Cát Quân.
Bắt đầu từ năm trước, Gia Cát Quân đi Nam Sơn thư viện cầu học, nhoáng lên một cái đã qua một năm rồi.
Lưu Sấm bởi vì bận bịu chiến sự, cũng không có tinh lực bận tâm đến việc họccủa Gia Cát Quân. Không ngờ lần này đã trở về, Gia Cát Linh đề cập đến y một hồi.
Thiên tư của Gia Cát Quân, có lẽ không trác tuyệt đến mức so sánh được với Gia Cát Lương, nhưng cũng là một người cực thông minh.
Nếu không, trong lịch sử sau khi Gia Cát Lượng chết, một chi Gia Cát là do Gia Cát Quân tiếp tục kéo dài... Bất kể là con trai của Gia Cát Cẩn, hay là con trai của Gia Cát Lượng, đều trước sau nhận làm con thừa tự dưới Gia Cát Quân. Lúc này mới khiến cho môt chi Gia Cát cuối cùng cũng được kéo dài.
Gia Cát Linh nói: - Trịnh Huyền cố ý để Gia Cát Quân ra ngoài để rèn luyện đúc rút kinh nghiệm.
Ngụ trong lời nói này là, Gia Cát Quân ở trong thư viện đã không còn cách nàođể đạt thêm tiến bộ nữa.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường... Đi vạn dặm đường, không bằng đi thực tế rèn luyện một phen. Trịnh Huyền là một người cực kì coi trọng người có kinh nghiệm từng trải. Mà Gia Cát Quân tuy rằng nhập học muộn, nhưng trên thực tế thì một mực đi theo bên cạnh những người Trịnh Huyền, Quản Ninh để học tập, mà nay đã là mười sáu tuổi.
Nếu dựa theo phương pháp tính toán tuổi của thời đại Đông Hán, Gia Cát Quân đã mười tám.
Lưu Sấm vốn định qua mấy ngày nữa sẽ đi Cô Trúc thành, trong lúc bái phỏng Trịnh Huyền sẽ dẫn Gia Cát Quân mang về đây, lại không nghĩ tới y lại tự mình đến đây.- Để Tử Hành đến thư phòng gặp ta.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, liền bảo Bùi Vĩ lui đi.
Tiếp đó, hắn đi vào thư phòng ngồi xuống. Vừa mới uống được hớp nước, chợt nghe tiếng bước chân ngoài phòng vang lên, tiếp đó là âm thanh non nớt ngoài cửa truyền đến: - Tử Hành cầu kiến hoàng thúc.
- Lão Tam, vào đi.
Gia Cát Quân mặc một bộ quần áo xanh, cất bước từ ngoài đi vào.
Tuy nhiên ở phía sau y, đi theo còn có ba người.Lưu Sấm lúc đến thấy ba người kia, cũng không khỏi bị ngẩn ra. Bởi vì hắn biết được ba người kia, rõ ràng đó chính là Từ Thứ, Mạnh Kiến và Thạch Thao.