Sau khi nghe xong Đắc Lai rít kẽ răng.
- Nếu ta dâng thành Hột Thăng Cốt, Lưu hoàng thúc có đảm bảo an toàn cho ta không?
- Đắc Lai đại nhân yên tâm, kẻ Lưu hoàng thúc hận chỉ có Bá Cố Y Di Mô mà thôi, còn với người khác thì không ý kiến gì. Nếu Hột Thăng Cốt tự nguyện quy hàng, Lưu hoàng thúc hứa sẽ đối xử bình đẳng, đồng thời đồng ý cho ta quy phục Đại Hán, coi là con dân Đại Hán....A a, đến lúc đó Đắc Lai đại nhân sẽ là đại thần của Đại Hán, thậm chí có khả năng về Trung Nguyên nhậm chức, chẳng phải tốt hơn lưu lại cái vùng lạnh giá này sao?
Tuy nhiên, đại nhân muốn quy hàng cũng khó tránh khỏi có người phản đối. Lưu hoàng thúc nói, kẻ nguyện đầu hàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, kẻ nếu đối đầu với Đại Hán, giết không cần hỏi....Lựa chọn thế nào, xin đại nhân xem xét.
Đại Hán lúc này, bất kể là văn hóa hay khoa học kĩ thuật đều đứng đầu thế giới. Trung Nguyên phồn hoa, cũng là điểm đến của vô số dân tộc khác nhau.....Đắc Lai cũng không ngoại lệ, trong lòng lại càng dao động không thôi.
Làm người Cao Cú Lệ có cái gì tốt chứ? Nếu có thể trở thành người Hán, cuộc đời này thật không uổng!
Trong chốc lát, Đắc Lai đã đưa ra quyết định.
Màn đêm buông xuống, y mở tiệc chiêu đãi quý tộc Cao Cú Lệ trong phủ, đồng thời đưa ra chủ ý quy thuận Đại Hán.
Quả không sai, rất nhiều người nhảy ra giận dữ chửi Đắc Lai, mà Đắc Lai cũng không khách khí, lập tức hạ lệnh cho đao thủ mai phục bên ngoài phòng khách nhất loạt xông lên, giết sạch đám quý tộc ngay tại sảnh.
- Ta quy thuận nhà Hán, chủ ý đã quyết. Ai đồng ý cùng ta quy thuận nhà Hán, sau này mọi người hưởng vinh hoa phú quý rồi, ta cũng có thể thỉnh cầu Lưu hoàng thúc, trọng dụng mọi người. Kẻ nào dám ngăn cản con đường phú quý của ta, sẽ là kẻ thù của Đắc Lai này, sẽ phải chết như những kẻ này....Đến lúc đó, mọi người đừng trách ta lòng lang dạ sói.
Trên đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khắp không trung, khiến người ta không rét mà run.
Đắc Lai đột nhiên lệnh cho thân tín, điều động binh mã trong thành, bao vây hết nơi ở của mấy tên quyền quý vừa bị chém. Mệnh lệnh của y vô cùng đơn giản, chỉ có một chữ duy nhất: giết!
Đêm nay, Hột Thăng Cốt thành máu chảy thành sông, gần ba mươi gia đình quý tộc trong cùng một đêm biến mất hoàn toàn trong thành Hột Thăng Cốt, có mấy ngàn người bỏ mạng.
Tình huống này trong lòng Đắc Lai đã vô cùng rõ ràng. Mọi người lũ lượt bày tỏ nguyện theo Đắc Lai quy thuận Đại Hán, cả thành Hột Thăng Cốt cũng theo đó trở về trạng thái tĩnh lặng.
Mấy ngày sau, quân Bàng Đức tới thành Hột Thăng Cốt, Đắc Lai dâng thành đầu hàng. Việc Hột Thăng Cốt đầu hàng, khiến cả Cao Cú Lệ xôn xao.....Bá Cố lúc này, cũng luống cuống chân tay, còn lo lắng đến sự sống chết của Công Tôn Khang sao. Lưu Sấm lấy được thành Hột Thăng Cốt, vượt Hồn Giang tiến thẳng tới thành Quốc Nội.
Bây giờ trời mùa đông giá rét, người Cao Cú Lệ có lẽ vẫn còn có thể gắng gượng được, nhưng đến khi xuân đến hoa nở, băng tuyết tan chảy, Cao Cú Lệ ắt sẽ phải đối mặt với sự công kích của quân đội nhà Hán. Càng không phải nói Hột Thăng Cốt cất trữ một lượng lớn lương thảo. Nếu quân Hán tiếp tục tiến công, chỉ dựa vào thành quốc nội e là khó có thể chống cự lại được.
Công Tôn Khang?
Lúc này, ai còn thèm quan tâm đến sống chết của y!
Cao Cú Lệ Vương Bá Cố lập tức hạ chỉ chấm dứt viện trợ cho Tây An Bình, đồng thời cử sứ giả tới Tương Bình cầu hòa trước. Mất đi sự trợ giúp của Cao Cú Lệ, Quận Nhạc Lãng đang trong tình trạng biến động, sớm đã không gánh nổi gánh nặng. Thế nên, sau khi Tây An Bình làm phản, Công Tôn Khang căn bản không còn cách chống đỡ. Toàn bộ Tây An Bình chìm trong tiếng kêu giết, Công Tôn Khang cuống quýt sai người mang theo tiền bạc chuẩn bị trốn khỏi Tây An Bình. Ai biết được y vừa mới tới hậu trạch, đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Trong hậu trạch, thây chất ngổn ngang, vợ con của Công Tôn Khang và cả lũ tạp dịch nô bộc nằm trong vũng máu, dưới hành lang máu chảy thành sông.
Một thiếu phụ hai tay cầm kiếm, khắp người toàn máu. Nàng từ trong phòng ngủ đi ra, hai thanh bảo kiếm trong tay còn chưa khô máu....máu tươi dày đặc, theo lưng kiếm nhỏ giọt xuống mặt đất.
- Vương Quyền, ngươi thật to gan!
Công Tôn Khang nhìn rõ bộ dạng người thiếu phụ đó, không khỏi kêu lên thất thanh.
Người thiếu phụ này chính là cháu gái của Vương Việt- Vương Quyền. Lúc đầu sau khi Công Tôn Khang tìm thấy Vương Việt ở Tây An Bình, liền dùng Vương Quyền làm con tin, ép Vương Việt đi thích sát Lưu Sấm. Y cũng biết Vương Việt lợi hại đến mức nào. Nếu Vương Việt quay trở về, quyết sẽ không bỏ qua cho y, cách tốt nhất là trở thành cháu rể của Vương Việt.
Thế nên, Công Tôn Khang đã cưỡng ép chiếm đoạt Vương Quyền.
Chỉ là y không ngờ rằng, Vương Quyền ôm hận trong lòng, chờ đợi cho tới tận ngày hôm nay.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Vương Quyền, Công Tôn Khang cũng không khỏi run sợ, vội vàng lớn tiếng nói: - Giết con tiện tì này cho ta!
Hơn hai mươi tên hộ vệ phía sau nhất loạt xông lên, Vương Quyền lại không hề có chút sợ hãi, giơ song kiếm tiếp đón.
Nàng là cháu gái của Vương Việt, tuy những năm đầu Vương Việt phiêu bạt khắp nơi, mưu cầu công danh, chưa kịp truyền thụ kiếm thuật cho con trai. Nhưng con trai của ông, lại đặt nền móng cho Vương Quyền từ nhỏ. Đợi sau khi Vương Việt trở về, nền tảng kiếm thuật của Vương Quyền đã vững vàng, năm mười hai tuổi đã đạt tới cảnh giới Dưỡng khí. Sau khi Vương Việt trở về, nản lòng thoái chí, tập trung toàn bộ tinh thần sức lực cho Vương Quyền, đem tất cả kiếm thuật truyền thụ cho Vương Quyền. Có thể nói, Vương Quyền có được sự chân truyền kiếm thuật từ Vương Việt, hơn nữa việc tinh thông song kiếm, đã đạt tới đỉnh cao của Dưỡng khí.
Đôi bảo kiếm trong tay Vương Quyền kia bay lượn như hai con rồng. Lại thấy thân thể này chập chờn, như nhành liễu trong gió, thân hình uyển chuyển lay động lòng người.
Ánh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm khí tung hoành, tới như sấm sét, dừng như giang hải thanh quang.....hai thanh bảo kiếm đó trong tay Vương Quyền dường như có sự sống, lay động theo dáng người mềm mại của nàng, những nơi mà đường kiếm đi qua, từng tia máu tươi bắn tung trên không trung, dưới ánh lửa trở nên vô cùng yêu dị. Chỉ trong nháy mắt, khăp đình viện thây chất khắp nơi.
Vương Quyền thở gấp không ngừng, nhìn Công Tôn Khang nghiến răng nói: - Cẩu tặc, còn không nộp mạng cho ta.
Lời còn chưa dứt hai ánh kiếm đã vung lên.
Công Tôn Khang tuy là võ tướng, nhưng được nuông chiều từ bé, làm sao có thể vượt qua được Vương Quyền?
Ngoài đình viện, tiếng kêu giết ngày một gần thêm. Công Tôn Khang càng tâm hoảng ý loạn, trong lúc vội vàng đã giơ kiếm nghênh chiến, lại không nghĩ đường kiếm đi lạc. Vào lúc ánh kiếm lập lòe, một bóng dáng mềm mại lướt qua bên người y, một ánh kiếm xẹt qua cổ Công Tôn Khang, liền trông thấy một vệt máu tươi phun trên không trung, Công Tôn Khang trong nháy mắt đầu lìa khỏi cổ.
- Đừng chạy nữa Công Tôn Khang!
Tiếng kêu giết từ xa tới gần, Vương Quyền chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bắt đầu từ lúc giết vợ con Công Tôn Khang, đến lúc lấy đầu y, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hơn trăm người đã bỏ mạng dưới hai thanh kiếm của Vương Quyền.
Nàng giết nhiều người như vậy, trên người cũng không tránh khỏi bị thương. Chỉ có điều lúc đầu còn cơn tức giận trong lòng chống đỡ nên mới không bất tỉnh.
Bây giờ Công Tôn Khang đã chết, Vương Quyền cũng không thể cầm cự được nữa.
Trước mắt, chỉ cảm thấy ánh lửa lập lòe, song kiếm trong tay Vương Quyền rơi leng keng trên mặt đất, thân thể mềm nhũn, ngất lim trong vũng máu tươi....
Mười mấy tên quân Liêu Đông vọt vào hậu trạch của Công Tôn Khang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức há mồm trợn mắt.