Ngày hôm sau, Hám Sinh phải vào bệnh viện. Đông Dạ Huy không nói cho cô biết cô bị bệnh gì. Cô cũng không hỏi, bản thân cô ở phòng bệnh dành cho một người. Các bác sĩ, hộ lý ra vào đều cư xử hiền lành với cô, không có ai nói tới bệnh tình của cô trước mặt cô.

Hám Sinh bắt đầu trị liệu phóng xạ. Rất nhanh các triệu chứng của bệnh trạng bắt đầu xuất hiện trên người cô. Sáng sớm lúc đánh răng, khoan miệng chảy máu hòa cùng bọt kem đánh răng, khi nhìn thấy hỗn hợp này trong bồn rửa tay trắng nõn mà giật mình. Đông Dạ Huy đứng sau lưng cô im lặng mở vòi sen, dòng nước bắn lên đám bọt kem hòa máu, xoay tròn rồi cuốn đi toàn bộ vết tích. Bọn họ lặng lẽ nhìn, Hám Sinh bị tróc rất nhiều tóc, Đông Dạ Huy cũng cẩn thận nhặt lên, Hám Sinh đều biết, nhưng cũng như trước không nói gì. Lúc Hám Sinh làm xạ trị, Đông Dạ Huy đứng ngoài hành lang, anh thường đứng im không cử động, nhìn ngón tay mình vô cùng chăm chú.

Dần dần việc ăn uống của Hám Sinh cũng có vấn đề. Cô không muốn ăn, miễn cưỡng nuốt thức ăn nấu nhừ, đa phần là phun trở ra.

Đông Dạ Huy trong một ngày cho cô ăn nhiều lần. Hám Sinh là bệnh nhân vô cùng phối hợp, trước giờ không giận dỗi, dù có khó chịu cũng không oán giận một câu. Tuy ói ra nhiều lần, nhưng khi Đông Dạ Huy đem đồ ăn đưa tới miệng cô, cô cũng sẽ há miệng ăn, đây là quá trình chịu đựng dài dằng dặc, vô cùng đau đớn bi thương khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc về mặt tâm linh. Loại đau khổ từ từ này làm tổn thương tình cảm của con người nhất. Đây là sự nỗ lực dài dằng dặc nhưng lại không có nhiều hy vọng.

Trong mùa thu Hám Sinh rất nhanh suy yếu. Đông Dạ Huy suốt ngày chăm sóc cô, không đi đâu. Vào đầu mùa đông, Hám Sinh cả ngày cảm thấy mệt mỏi, vốn còn có thể đi dạo trong sân một chút, hiện tại cũng không có sức đi dạo. Cô ngủ suốt ngày, thời gian bọn họ nói chuyện với nhau dần dần ít đi. Đông Dạ Huy thường xuyên nhìn Hám Sinh mê man, mắt chăm chú nhìn không chuyển động, nhìn như vậy thường là cả đêm.

Sắp tới Giáng Sinh, trong phòng bệnh đột nhiên có khách đến thăm. Hám Sinh trong khi nằm viện từng có hai người tới thăm. Cố Bắc đã tới một lần, Kim Lộ đã tới một lần, nhưng bọn họ chỉ tới thăm một lần rồi cũng không đến thăm nữa. Phòng bệnh này không chứa người thứ ba, bọn họ cũng không cần ân cần thăm hỏi cô, bất kể ngươi là chân thành hay là giả bộ, sự xuất hiện của cô chỉ là quấy rối đến bọn họ. Cố Bắc và Kim Lộ mặc dù không phải là người nhạy cảm, nhưng họ lại cảm nhận được ở nơi này họ trở nên thừa thải, vì thế họ đến thăm cô một lần sau đó cũng không đến thăm nữa.

Lần này người đến là Đỗ Thành. Đông Dạ Huy đã ba bốn tháng không hỏi đến tình hình trong công ty, một mình anh ta gánh vác tất cả mọi chuyện. Một mình anh ta vất vả lo trong lo ngoài cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng một công ty trong thời gian dài không thấy mặt lãnh đạo, suy đoán nhiều mặt thì thấy không ổn. Lời bịa đặt khắp nơi, đặc biệt trong công ty đã xuất hiện cục diện không thể dàn xếp. Mà anh ta nhiều lần liên lạc với Đông Dạ Huy, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý tình cảnh này. Cuối cùng Đông Dạ Huy tắt điện thoại trường kỳ không nghe. Đỗ Thành lòng nóng như lửa tìm tới bệnh viện, lúc đẩy cửa bước vào phòng vô cùng tức giận, anh ta tức giận đến nỗi cho dù là lần thứ hai gặp Hám Sinh cũng không cảm thấy bất tiện và không thoải mái.

Khi Đỗ Thành đẩy cửa vào, Hám Sinh đang nôn mửa. Hám Sinh đang ăn đồ ăn thì bị phun ra. Đông Dạ Huy ngồi đối diện cô nên bị bắn lên nửa người. Đỗ Thành sau khi vào phòng, Đông Dạ Huy đang khom lưng lấy chậu rửa mặt ở dưới giường, Hám Sinh chồm nửa người ra đầu giường, quay về chậu rửa mặt, vô lực nôn mửa. Chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ miệng cô, dạ dày co giật làm cơ thể cô co rúm từng đợt. Đông Dạ Huy vòng tay ôm hông của cô, nhìn vào ánh mắt cô, không vội vã, không kinh hoảng, trong con ngươi sâu thẳm âm trầm như con chim bay xẹt qua đầm nước để lại một vệt bóng tối.

Đỗ Thành cứng đờ đứng đó, sau khi chờ Hám Sinh co giật xong, Đông Dạ Huy giương mắt liếc nhìn anh ta, sau đó đỡ Hám Sinh dậy, để cô dựa vào đầu giường, dùng khăn lông ấm lau chùi khóe miệng cho cô. Hám Sinh vừa ói xong, vô cùng suy yếu, trợn tròn mắt, hơi thở gấp gáp, mũ len đội trên đầu lệch qua một bên, để lộ cái đầu hầu như đã không còn tóc. Đỗ Thành chợt xoay người bước nhanh ra ngoài.

Đông Dạ Huy chỉnh lại mũ cho Hám Sinh, nói với cô: “Không sao.” Hám Sinh cười yếu ớt với anh, Hám Sinh đã gầy đi rất nhiều, nhưng mà dưới ánh đèn đêm dìu dịu, cũng không thấy gầy rộc như lúc ban ngày.

Hám Sinh nhìn mặt Đông Dạ Huy, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng khó chịu, một lát nữa em đỡ một chút, anh lại đút em ăn.”

Đông Dạ Huy nhìn nàng lắc đầu: “Không ăn nữa.”

Hám Sinh không nói gì chỉ cười nhìn anh. Cô cầm một bên khăn mặt, khi Đông Dạ Huy khom người lại, cô liền lau khô chất bẩn khi nãy cô nôn tung tóe lên người anh. Cô nói với Đông Dạ Huy: “Đi thôi, anh ta chắc là vẫn còn chờ bên ngoài.”

Đông Dạ Huy ôm Hám Sinh, nhìn cô đang lau chùi cho anh, buồn bực “ừ” một tiếng hỏi: “Em muốn gặp cậu ta sao?”

Hám Sinh đặt khăn mặt lại trên bàn, thả lỏng cơ thể dựa vào đầu giường, cô cười khẽ, mắt nhìn lên nóc phòng nói: “Không đúng lắm.”

“Được.” Đông Dạ Huy trả lời cô, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Đỗ Thành đưa lưng về phía hành lang, mặt nhìn ra cửa sổ mở rộng, trong tay cầm một điếu thuốc. Đông Dạ Huy từ trong phòng đi ra, anh ta xoay người lại, trầm mặc nhìn anh một hồi, rồi ném tàn thuốc trong tay xuống nói: “Xin lỗi, Dạ Huy, tôi không nghĩ tới tình hình tồi tệ đến như vậy.”

Đông Dạ Huy nhếch miệng cười, không biết trả lời như thế nào. Anh tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nhìn Đỗ Thành đối diện nói: “Tất cả mọi chuyện, cậu tự xử lý đi. Cậu có thể giải quyết thì giải quyết, không thể giải quyết thì cứ để như vậy, tôi không có tâm tư, cậu biết mà.”

Đỗ Thành đúng là biết, anh ta cùng Đông Dạ Huy vốn là cùng một loại người, bọn họ biết dùng thời gian ngắn nhất kinh doanh thành công, nhưng mà trong cuộc đời Đông Dạ Huy cứ khư khư gặp gỡ Hám Sinh, anh tuy rằng cố gắng sửa lỗi nhưng vẫn không thể khống chế mà chệch khỏi đường ray.

Đỗ Thành ngồi xuống bên người Đông Dạ Huy, đưa cho anh một điếu thuốc, hai người hút, im lặng rất lâu, sau đó Đỗ Thành nói: “Khi ở Hạ Môn nghe cậu nói với tôi Hám Sinh còn sống, trong lòng tôi còn vô cùng nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện các người cuối cùng có thể ở cùng nhau thì thật tốt. Ai biết được lại đi đến bước này.”

“Là ung thư sao?” Đỗ Thành hỏi giọng mang theo chút thăm dò.

“Ừ.” Đông Dạ Huy nặng nề trả lời. Tay Đỗ Thành run lên, khói thuốc rơi lả tả trên đất.

Rất lâu sau đó Đỗ Thành bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Vận mệnh như vậy, thực sự trớ trêu.” Anh ta quay đầu nhìn Đông Dạ Huy, Đông Dạ Huy gầy gò nhiều, cơ thể thon dài bên trong bộ quần áo, nhìn có chút phiêu dật, trên mắt dày đặt vết thăm, nhưng ánh mắt vẫn trong sáng như trước, trong mắt vẫn còn rất tinh anh.

Đỗ Thành hỏi anh: “Dạ Huy, mệt không?”

Đông Dạ Huy ấn tàn thuốc trong tay, dùng hai tay xoa lên gò má nói: “Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu như người nằm trên giường chính là tôi, sẽ khiến cho Hám Sinh vô cùng vất vả.”

Đỗ Thành không nói gì, im lặng quay đầu, hai người như vậy, anh ta mới nhìn thấy một lần, hơn nữa anh ta còn góp phần trong đó. Cuối cùng nếu anh ta thốt lên một câu thương tiếc trước mặt bọn họ thì thật là lập dị, cho nên anh ta không nói gì, chậm chạp đứng dậy.

“Phải đi rồi sao?” Đông Dạ Huy ngẩng đầu hỏi anh ta.

Đỗ Thành đi đến cửa phòng bệnh của Hám Sinh, cúi đầu đứng đó một lúc, cuối cùng xoay người lại nói với Đông Dạ Huy: “Tôi không vào. Tôi nghĩ Hám Sinh chắc cũng không cần tôi xin lỗi. Tôi nợ cô ấy thì để tôi nợ cả đời đi.”

Đông Dạ Huy nhìn anh ta, sau đó nói: “Thật ra Hám Sinh sẽ không ghi hận cậu.”

Đỗ Thành cười yếu ớt: “Thật ra không có liên quan gì tới cô ấy.”

Đỗ Thành xoay người đi, anh ta rất cao lớn, bóng lưng vẫn rất phẳng phiu, nhưng tâm ý lại sa sút. Đông Dạ Huy nhìn theo bóng anh ta mất hút trong hành lang, Đỗ Thành cả đời cũng không có nói “Xin lỗi.” với Hám Sinh. Hai chữ này, anh ta vĩnh viễn làm quay lưng lại với cô, mang theo áy náy cả đời anh ta đối với cô.

Đông Dạ Huy trở về phòng, Hám Sinh đã lại ngủ rồi. Anh tự thu dọn sạch sẽ bản thân rồi lên giường, kéo cô vào lồng ngực, tay luồn vào trong áo ngủ cô, sờ mó làn da khô khóc của cô, kiểm tra cơ thể cô. Hám Sinh trở mình, đối mặt anh, ở phía sau lưng anh nhẹ nhàng an ủi vỗ về. Đông Dạ Huy kề môi gần lỗ tai cô nói nhỏ: “Em không thể bỏ lại anh.” Hám Sinh nhẹ nhàng thở dài.

Cảnh tình này, mỗi buổi tối bọn họ đều làm lại một lần. Hám Sinh trước giờ đều giành cho Đông Dạ Huy một tiếng thở dài.

Lễ Giáng Sinh đến rất nhanh. Hám Sinh từng làm mấy ngày xạ trị. Mấy ngày nay cô đang khôi phục. Tinh thần tốt lên rất nhiều. Mấy ngày trước Đông Dạ Huy nói vào ngày Giáng Sinh muốn dẫn cô ra ngoài một chút, cô thật vui vẻ.

Vừa ăn cơm trưa xong, cô lập tức chuẩn bị. Cô lôi toàn bộ quần áo mà Đông Dạ Huy mua cho ra khỏi tủ quần áo, đặt lên trên giường. Thử đi thử lại một hồi, cuối cùng quyết định mặc một bộ áo khoác lớn màu đỏ, màu sắc tươi tắn. Trước khi chập tối, cô tự trang điểm cho mình, son môi hồng phấn bóng mượt che đi đôi môi không có chút sắc máu, má màu hồng để cô nhìn vào thấy khỏe mạnh, cô còn đội cho mình chiếc mũ len màu trắng che toàn bộ mái đầu. Cô trang điểm khéo léo, dưới ánh sáng dìu dịu, nhìn cô vô cùng xinh đẹp.