Bệnh viện lúc nào cũng khiến người ta khó cảm thấy ấm áp. Đầu mùa thu, buổi chiều, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu nghiêng vào, làm cho nửa căn phòng hơi tối, nửa căn còn lại đầy ánh mặt trời.

Đây là bệnh viện uy tín nhất cả nước. Rất nhiều người Trung Quốc mắc trọng bệnh đều đến đây với hy vọng cuối cùng. Trong hành lang vắng ngắt, thường thường có vài người đi qua, người nhà đỡ người bệnh, bước đi chầm chậm, trên mặt ngoại trừ vẻ thống khổ còn có đau buồn, đây là một nơi ít có niềm vui.

Hám Sinh ngồi xe đẩy, ở cuối hành lang, ánh mặt trời chiếu qua tấm kính rọi lên người cô một chút ấm áp. Từ đầu buổi sáng, cô đã ở căn phòng này của bệnh viện đợi gần cả một ngày. Đông Dạ Huy đang ở bên trong một gian phòng nói chuyện với bác sĩ. Cô lẳng lặng ngồi chờ ở đây, cúi đầu đùa bỡn một cái cúc áo gió, hành vi vô ý này của cô cùng với vẻ mặt điềm tĩnh, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Đông Dạ Huy nhẹ nhàng bước lại, anh dừng lại cách Hám Sinh một đoạn ngắn, nhìn cô từ xa, tâm tình trống vắng. Hám Sinh vẫn ngồi ở đó, thái độ dịu dàng lặng im, cô thay đổi chín chắn hơn. Cô dường như so với Hám Sinh trước đây là hai người. Là anh đã làm cho cô trưởng thành từ trong đau khổ tuyệt vọng, đã từng là loại côn đồ tạp nham. Ánh mắt trống rỗng, cơ thể khỏe mạnh của Hám Sinh xuất hiện trong ký ức của Đông Dạ Huy làm cho anh rớt nước mắt thấm ước cả vạt áo.

Hám Sinh dịu dàng, im lặng ngồi nơi đó, lúc này Đông Dạ Huy nghĩ rằng, nếu như Hám Sinh là một cô gái bình thường, anh tình nguyện cùng cô lánh xa thế sự, chỉ cần cô còn sống trên đời này, anh đồng ý chờ đợi gặp lại cô, sau đó bình tĩnh nói với cô: “Đã lâu không gặp.” Cuối cùng im lặng hoài niệm cô trong quãng đời còn lại, như vậy còn tốt hơn giờ đây phải đối mặt với một kết cục khốc liệt như vậy. Nhưng mà Hám Sinh không phải là cô gái bình thường, cô thẳng thắn nhưng cố chấp và thành thực, cô cứng cỏi như bồ thảo (một loại cỏ dai mềm dùng để đan lát) không tha thứ, cũng không thỏa hiệp, cũng không bao giờ quên, cô chưa bao giờ muốn buông tay anh, nhưng mà lại quá đau khổ cho nên cô mới chấp nhận buông tay. Cô từ nhỏ đến nay luôn luôn là một người đặc biệt, còn Đông Dạ Huy anh chỉ là một kẻ ngu muội, thức thời cho nên chưa từng phát hiện ra điều đó.

Có thể tâm tình vô cùng nặng nề làm cho áp lực trở nên nhẹ nhàng, Đông Dạ Huy đi tới chiếc ghế phía sau Hám Sinh đang ngồi nghỉ, chậm chạp ngồi xuống. Anh cầm khư khư mấy tờ giấy trong tay, vẻ mặt vô cùng chán nản và sợ hãi, nhưng lại không thể không cầm nó trên tay. Đó là kết quả kiểm tra của Hám Sinh. Đã có giấy thông báo chuẩn đoán chính xác, cổ tử cung của Hám Sinh bị ung thư giai đoạn I, là do nữ bác sĩ khoa phụ sản uy tín nhất mà anh mời từ Hạ Môn tới kết luận như vậy. Bóng lưng Hám Sinh gầy yếu, chiếc cổ nhỏ gầy đáng yêu thấp thoáng trong cổ áo, lòng dạ của Đông Dạ Huy vô cùng đau đớn trống trải.

“Trở về đi.” Hám Sinh bình tĩnh và nhẹ nhàng nói, Đông Dạ Huy ngửa đầu tựa vào tường, cơ thể đông đặc cứng đờ, ánh mắt thất thần, khóe mắt rơi xuống hai hàng nước mắt, rơi vào đuôi tóc. Thật ra Hám Sinh đã sớm cảm nhận được, Đông Dạ Huy chợt hiểu ra.

Trên hàng lang yên tĩnh của bệnh viện, tiếng bước chân vang dội xa xa, mỗi bước chân giống như bị vật gì đập thùng thùng chấn đồng trong lồng ngực, không có cảm giác nhưng lại bi thương. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn Đông Dạ Huy mỉm cười: “Em đói vô cùng.”

Cô vô cùng đói bụng, vì bận rộn cho nên đến giờ bọn họ vẫn chưa ăn trưa. Đông Dạ Huy nặng nề “Ừm.” một tiếng. Hám Sinh lại quay đầu đi, trên mặt cô luôn luôn tươi cười. Đông Dạ Huy không hiểu tại sao cô còn có thể cười xán lạn như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô tràn ngập vui sướng sao? Hám Sinh? Em từ trước đến giờ yêu hận rõ ràng, tình cảm của em dồi dào mãnh liệt như vậy mà tại sao anh trước giờ không nhận ra?

Trong căn biệt thự rộng lớn, phòng khách sáng choang ánh đèn, Hám Sinh ôm Mông Bự xem tivi. Tiếng người sôi nổi từ tivi truyền ra, vong vọng không tan xung quanh căn phòng lạnh lẽo. Hám Sinh xem tivi chăm chú, xem đến đờ đẫn. Đông Dạ Huy ở trong bếp, quay lưng về phía phòng khách, ánh đèn chiếu lên người anh sinh ra cái bóng bên dưới.

Đông Dạ Huy nấu cơm tối rất đơn giản, nấu một nồi canh, xào một dĩa rau cải, anh đẩy Hám Sinh đến trước bàn ăn, tự mình mang ghế ngồi trước mặt cô. Mông Bự vẫn được đối xử như lúc ở trên đảo, một thau cơm trộn, vùi đầu ăn bên cạnh bàn. Đông Dạ Huy lấy bát cơm của Hám Sinh múc thịt gà trong nồi canh. Hám Sinh nhìn anh đang muốn đút cho cô ăn thì lên tiếng: “Dạ Huy, em có thể tự ăn được.”

Đông Dạ Huy không nhìn cô, cố chấp đưa một muỗng cơm tới miệng Hám Sinh. Hám Sinh không mở miệng, im lặng nhìn anh. Tay Đông Dạ Huy mải đặt ở đó, cố chấp chờ đợi. Hám Sinh nhẹ thở dài cuối cùng đành chịu mở miệng.

Bọn họ đều im lặng. Sắc mặt Hám Sinh bình tĩnh, Đông Dạ Huy tinh thần không tốt, nhếch môi. Hám Sinh thấy ánh mắt anh vô cùng tĩnh lặng, vẻ mặt vô cùng đau thương.

Bữa cơm nặng nề cuối cùng cũng xong. Đông Dạ Huy đặt mạnh bát cơm trong xuống bàn làm vang vọng thanh âm chát chua, anh bực bội lên lầu. Mông Bự ngẩng đầu khỏi thau cơm, ngơ ngẩn theo bóng lưng anh biến mất ở cầu thang. Hám Sinh nhìn chằm chằm bát cơm trước mắt, một lúc lâu sau nhàn nhạt cười.

Đông Dạ Huy ngồi trong bóng tối, bóng đen tối tăm đến nỗi đưa bàn tay ra trước mặt cũng không thể nào thấy rõ năm ngón tay, anh đóng cửa lại, cũng đóng cả cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xuống, một mình ngồi ở thư phòng. Không gian vô cùng vắng lặng, anh khép mình trốn tránh tới đây.

Lý trí nói với Đông Dạ Huy rằng anh không thể bỏ lại Hám Sinh ở dưới lầu, vào lúc này Hám Sinh cần anh chăm sóc, thế nhưng anh vô cùng bi ai, không cam lòng, ủy khuất cùng tâm tình phức tạp không thể kìm chế. Anh không chấp nhận rằng Hám Sinh một ngày nào đó sẽ thật sự rời bỏ anh mà chết đi. Anh vẫn muốn cùng cô đi đến cuối con đường. Sự tình không thể cứu vãn này lại do Hám Sinh cố tình làm ra, cô cố ý sống phóng túng để cơ thể đi đến bước này, mà cô còn có thể bình tĩnh như thế, đúng là cô không còn lưu luyến anh nữa rồi. Hám Sinh sẽ chết, trái tim anh đau đớn rỉ máu, anh tuyệt vọng và sợ hãi cùng cực. Hám Sinh không lưu luyến anh khiến cho khắp người anh lạnh lẽo, tình cảm của anh bị vứt bỏ, anh đau khổ không thể nói thành lời, bởi vì người anh yêu không hề đau lòng.

Cơ thể Đông Dạ Huy cứng đờ trong bóng đêm thật lâu cũng không cử động, không biết anh đã suy nghĩ bao lâu, tâm tình hỗn loạn không nói nên lời. Đến khuya anh mới đứng dậy, cho dù đau khổ tuyệt vọng, chỉ cần còn chút hơi thể thì vẫn còn tiếp tục, cô bên ngoài tuy rằng không đau lòng anh, nhưng anh lại đau lòng cô.

Đông Dạ Huy mở cửa thư phòng, hai ngọn đèn tường chiếu sáng mờ mờ trên dãy hành lang, Hám Sinh ngồi trên xe lăng ngay tại cửa thư phòng, ngửa đầu nhìn anh mỉm cười: “Dạ Huy.” Cô dịu dàng gọi anh.

Đông Dạ Huy từ xa nhìn Hám Sinh, một Hám Sinh im lặng và điềm tĩnh, dùng sự điềm tĩnh của cô đối xử với anh tàn nhẫn, khốc liệt cùng quyết tuyệt.

Trong nháy mắt Đông Dạ Huy chợt hiểu rõ ràng đây chính là do số phận và Hám Sinh đang trừng phạt anh, không có chuyện gì không thể xảy ra. Thế giới này có nhân quả tuần hoàn, Hám Sinh là cô gái có tình có nghĩa, anh thương cô, hại cô, lúc đó anh đã tự gieo xuống quả cho mình hôm nay. Cô nếu là cô gái bình thường hoặc là trả thù anh, hoặc là lãng quên anh, hoặc là cùng anh quên đi đau khổ, bất kỳ một con đường nào cũng đều không phải là con đường từ biệt anh. Thế nhưng cô không tha thứ cho anh đã vứt bỏ cô năm đó, nên sống buông thả năm này tháng nọ cuối cùng dẫn đến bệnh như ngày hôm nay.

Đông Dạ Huy tới trước mặt Hám Sinh, ngồi xổm xuống: “Hám Sinh, em sao lại ngu ngốc như vậy?” Anh vuốt lên gò má của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của cô, giọng nói buồn bã yếu ớt, quá đau lòng cuối cùng không đau nổi trái lại chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại.

Hám Sinh kéo tay Đông Dạ Huy xuống, nắm trong tay mình nhẹ nhàng hỏi anh: “Dạ Huy, anh làm sao vậy?”

Đông Dạ Huy cười yếu ớt không trả lời cô, lại hỏi: “Em tới đây như thế nào?”

“Em có thể tự đi được, nhưng mà giả bộ ngớ ngẩn đem cả xe đẩy tới. Thật ra trên lầu có ghế em kéo tới mới đến đây được.” Hám Sinh cười nói, giọng điệu vô cùng thoải mái.

“Miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặng, sau này không được làm như vậy.” Đông Dạ Huy nhẹ nhàng nói, sau đó vùi mặt vào bụng Hám Sinh, môi cách lớp quần áo hôn lên vết mổ của cô, thật lâu không động đậy.

“Biết rồi.” Hám Sinh vuốt tóc của anh, nhẹ nhàng trả lời.

Đông Dạ Huy cảm thấy uể oải, dán vào người Hám Sinh không muốn cử động. Hám Sinh dung túng anh, lặng lẽ an ủi anh, cô biết anh đau đớn, tâm tình của anh cô đều biết.

Rất lâu sau Đông Dạ Huy đang dựa vào bụng Hám Sinh, chậm chậm hỏi cô: “Hám Sinh, em hận anh sao?”

Không quá lâu, Hám Sinh nhẹ nhàng đáp: “Hận.”

Đông Dạ Huy cứng người, Hám Sinh nói tiếp: “Dạ Huy, anh chỉ cần nhớ kỹ là em yêu anh, em còn có thể sống với anh rất lâu, anh không cần phải sợ.”

Cánh tay Đông Dạ Huy vòng ra sau lưng Hám Sinh, dùng sức ôm cô vào lồng ngực. Anh biết Hám Sinh yêu anh, cho nên khoan dung anh, cô hận anh cũng do anh gây ra, cô khoan dung anh cho nên sẽ không nói với anh, cô rộng lượng, bao dung, cô vô cùng yêu anh. Anh nhẹ nhàng nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, xin lỗi, làm cho em khổ.” Nếu như trước đây anh hối hận, thì lúc này đây anh thật sự ăn năn.

Anh giờ đã hiểu rõ rằng Hám Sinh từ nhiều năm trước tới giờ phải chịu đựng sự dày vò như thế nào.